Nhân Vật Phản Diện Hắn Quá Mỹ Lệ

Chương 3: Hoắc Anh Tuấn, Chúng Ta Còn Có Thể Quay Lại Được Không?




Thành Thực: “Nghe! lllumi! Cậu bị thương tôi cũng cảm thấy vạn phần đau buồn, cậu nhất định không nên oán trời trách đất! Kiên cường mà đối diện với thất bại! Tin tưởng chính mình, cậu có thể làm được! Còn có cậu, Hisoka, chuyện đã xảy ra hôm nay tôi muốn cậu thủy chung giữ im lặng! Có thể làm được không? OK? Goodboy~~ ”

(*)Zoldyck lllumi + Hisoka: 2 nhân vật trong Hunter x Hunter.

Buổi tối, Lương Đình Xuyên: “Trần Thành Thực, vì sao âm thanh hỏng hả?”

Thành Thực, nổi giận, chỉ vào TV: “Hisoka! Cậu mật báo — ”

===============================

Cuộc sống của Đường Ngữ thật hoàn mỹ.

Hôm nay cậu vừa ngồi xổm ven đường ăn cơm hộp, vừa khuyên bảo cái xác không hồn Hướng Hải vài ngày, Hướng Hải căn bản nghe không vào, im không lên tiếng vùi đầu ăn, chỉ coi Đường Ngữ là con muỗi vo ve một bên.

Một chiếc Mercedes-Benz két dừng ở trước mặt bọn họ, cát bụi đều bay vào hộp cơm, Đường Ngữ đang muốn chửi ầm lên, cửa xe kia liền mở, đi tới cư nhiên là Lâm Nguyệt Thăng.

Đường Ngữ buồn bực nhóc con này ngồi xe ai vậy? Tiếp đó một người đàn ông lịch sự nho nhã cũng xuống xe, kéo tay Nguyệt Thăng, Vạn Triết và Hướng Hải song song quay đầu nhìn Đường Ngữ, sắc mặt Đường Ngữ chỉ cứng một cái chớp mắt, lập tức thay bằng khuôn mặt cười xấu xa.

Nguyệt Thăng dường như có chút ngượng ngùng, chỉ vào ba người ngồi chồm hổm trên mặt đất, nói với người đàn ông kia: “Bọn họ chính là mấy đàn anh em hay nhắc tới với anh.” Dừng một chút, hỏi: “Ế, Thành Thực đâu?”

Đường Ngữ vội vàng đứng lên cười nói: “Thành Thực bị Lương Đình Xuyên đón về nhà ăn rồi, a, Nguyệt Thăng, đây là ai vậy?”

Nguyệt Thăng lộ ra thẹn thùng hiếm có, đang muốn mở miệng, người đàn ông kia đã vươn tay tới tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là bạn trai của Nguyệt Thăng, Hàn Khiêm.”

“Tôi là Đường Ngữ.” Đường Ngữ chín chắn vươn tay nắm tay người kia, đem thuốc màu trong tay đều dính lên tay Hàn Khiêm. Hàn Khiêm lơ đãng nhíu nhíu mày, Đường Ngữ vội vàng áy náy nói: “Thật xin lỗi, tôi quên tay bẩn.”

Hàn Khiêm cười, nói không sao. Nguyệt Thăng cũng cười cười, từ trong ví móc ra khăn tay giúp Hàn Khiêm lau tay. Đường Ngữ thu tay về, thoáng chốc cảm thấy viền mắt đau nhức. Vạn Triết xem xét thời thế, đem hộp cơm đặt sang bên cạnh, cười theo nói: “Ngài Hàn đừng đứng, ngồi đi.” Một bên đem tờ báo dưới mông rút ra đặt ở mặt đất ở bên cạnh vuốt phẳng, “Ngồi đi ngồi đi...”

Hàn Khiêm nhìn tờ báo bẩn hề hề trên mặt đất kia, thật không biết lót ở dưới mông có thể có tác dụng gì, anh nhẫn cười nhìn Nguyệt Thăng.

Nguyệt Thăng nhẹ đẩy người này, sẵng giọng: “Anh đừng cười người ta.” Cái kia đúng là đưa mắt ẩn tình, hàm răng Vạn Triết đều chua rớt.

Hướng Hải há miệng ngu si một câu cũng nói không nên lời, bởi vì cậu chưa từng thấy Nguyệt Thăng nữ tính như thế.

Con gái, thực sự là loài động vật thần kỳ.

Nguyệt Thăng đưa tới đồ uống, chưa nói mấy câu liền đi cùng Hàn Khiêm, Vạn Triết nhìn Mercedes đi xa, tấm tắc nói: “Ái chà, đó hẳn là ông chủ của Nguyệt Thăng, thanh niên tài tuấn nha...”

Vạn Triết quay đầu lại, cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chỉ thấy dáng cười trên khuôn mặt Đường Ngữ không còn sót lại chút gì, trầm đến y như người chết. Một trận trầm mặc, Hướng Hải cẩn thận gọi: “Đường Ngữ, cái kia cái gì...”

Đường Ngữ bỏ lại hộp cơm đi tới bức tường, cầm pallet màu vẽ vài nét, cuối cùng vẫn không kìm được lửa giận, vung tay lên hất đổ một hộp thuốc màu trên thang, thuốc màu màu đỏ soạt một cái tung tóe đầy tường.

Hướng Hải đi một bước về phía trước, nói thầm: “Chỗ đó em vừa vẽ xong...”

Vạn Triết vội vàng ngăn cậu khuyên nhủ: “Quên đi!”

Đường Ngữ phát tiết đem pallet nện lên trên tường, mặt nhân vật Thành Thực vừa vẽ lập tức biến thành màu cứt chó, Hướng Hải và Vạn Triết tâm nói may mà Thành Thực không ở, nếu không ai có thể cản được? Đường Ngữ chống hông, đứng ở trước tường, nặng nề thở dốc, sau một lát lại một cước đem súng phun sơn trên mặt đất đá bay, Vạn Triết nghe dư âm súng phun sơn đắt tiền “Cốp lạch cạch” rơi ở xa xa, gân xanh trên trán nhảy lên, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Đường Ngữ quay người lại, một bên sải bước đi về phía xe máy của mình, một bên đem sợi dây đỏ trên cổ tay kéo mạnh xuống oán hận ném xuống đất, Hướng Hải thấy vành mắt cậu đỏ toàn bộ, không dám tiến lên ngăn cản. Đường Ngữ y như tộc đua xe chạy đi như bay, lưu lại Hướng Hải và Vạn Triết hai người hai mặt nhìn nhau.

Hướng Hải nhặt lên sợi dây đỏ kia, mảnh ngọc trên đó đã vỡ tan.

Vạn Triết thở dài, nhận lấy nhìn một chút, “Nói không chừng ngày nào đó cậu ta lại muốn thứ này, còn có thể trách chúng ta không nhặt lại cho cậu ta, cậu ta đanh đá cũng không phải ngày một ngày hai.”

Hướng Hải hỏi: “Anh ấy đuổi theo Nguyệt Thăng sao?”

“Giết cậu ta đi, sao có thể?” Vạn Triết nhét sợi dây vào ví, thì thào tự nói: “Tám phần mười là đi lêu lổng, không biết thằng nhóc này đang nghĩ gì nữa, thích nữ quỷ kia như thế có cả đống cơ hội... Hiện tại hối hận hay sao?”

Hướng Hải có chút suy nghĩ, Vạn Triết chỉa chỉa bức tường một mảnh hỗn độn, “Còn không mau vẽ lại! Lão Thôi mà tới giám sát ăn nói thế nào?”

Hướng Hải nhặt lên túi vải bạt trên mặt đất ôm vào người, bỏ lại một câu: “Thầy Thôi đến cứ nói em xin nghỉ.”

Vạn Triết hóa đá, Hướng Hải đã chạy ra bên ngoài.

Vạn Triết không biết nên khóc hay cười, ở phía sau rít gào: “Bùi Hướng Hải! Thằng nhóc cậu được lắm! Có gan thì đừng về nữa... Ô ô... Đừng chạy đừng đem cục diện rối rắm này ném cho anh... Người cứu mạng! Có ức hiếp người như các cậu thế không chứ...”

Buổi chiều Thành Thực đứng ở trước tường, lặng lẽ.

Lương Đình Xuyên ung dung phun ra ngụm khói thuốc, “Buổi trưa hình như xảy ra một hồi huyết án, đám chiến hữu của em một người cũng không ở, có phải đều hi sinh rồi không?”

Thành Thực một lần nữa bò lên xe, vẻ mặt thoải mái nói: “Về nhà, em tiếp tục ma thú.”

Thôi Hòa đứng ở trước tường, lặng lẽ.

Ông dùng bàn tay run run lấy điện thoại ra, Bùi Hướng Hải... Tắt máy... Điền Vạn Triết... Không người nhận... Đường Ngữ... Số điện thoại ngài gọi hiện đang trong lúc trò chuyện... Trần Thành Thực... Thầy nói gì cơ? Nghe không được, tín hiệu không tốt! Nói lớn chút? Cái gì cái gì? Nghe không được nghe không được ai nha hết pin rồi...

Hoàng Cửu Cửu cuối cùng cũng thanh tịnh, anh khôi phục cuộc sống như trước, mỗi ngày lái xe đi làm, một mình ăn cơm. Trên gối vẫn còn hương vị của Mạch Đào, Hoàng Cửu Cửu đem ra giường gối đầu chăn toàn bộ đều phá hỏng, giặt bột giặt 3 lần giặt thuốc tẩy 3 lần.

Hoàng Cửu Cửu có khiết phích, ra giường vỏ chăn rèm cửa sổ sô pha đồ dùng trong nhà toàn bộ một màu trắng thuần y như bệnh viện. Chỉ có chim sáo đá kia là đen xì xì, rất chướng mắt, lúc Hoàng Cửu Cửu cho chim sáo đá ăn, chim sáo đá đột nhiên từ bi quá đà muốn an ủi chủ nhân sắc mặt bất thiện một chút, mở miệng nói: “Bảo bối nhi.”

Hoàng Cửu Cửu ngẩn người, mở lồng chim, tóm chim sáo đá ném văng ra ngoài sân thượng, “Tự tìm lối thoát đi.”

Chim sáo đá đáng thương vòng hai vòng trên bầu trời bên ngoài, trở về đậu ở trên máy giặt, không biết mình nói sai cái gì, tâm nói đám người này đều làm sao vậy? Mắng thì không giận, gọi bảo bối nhi ngược lại phát cáu? Sau đó nó bay đến trước cửa sổ phòng ngủ chủ nhân, gõ gõ thủy tinh, thương cảm hề hề kêu: “Ngu ngốc — ngu ngốc ơi — ngu ngốc — ” Ta sai rồi, ta không dám gọi mi bảo bối nhi nữa...

Không biết là nhà Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn nào rống lên một câu: “Chim ngu nhà ai cứ kêu cái rắm vậy? Ông lấy súng đấy!”

Hoàng Cửu Cửu lúc này mới giật lại cửa sổ, tóm lấy chim sáo đá, nhét về lồng chim.

Chim sáo đá mổ khối thịt bò trong lồng, không dám nói lung tung nữa.

Hoàng Cửu Cửu vốn định đi bar tìm chút việc vui, thế nhưng bệnh viện vừa tới kỳ sát hạch vừa họp liên tiếp vài ngài bận đến không thở ra hơi, có một ngày lúc về nhà thì gặp Lương Đình Xuyên trong thang máy, Lương Đình Xuyên hỏi anh ăn cơm chưa? Hoàng Cửu Cửu vội nói ăn rồi. Kỳ thực anh vừa đứng làm phẫu thuật hơn 6 tiếng, hiện tại mệt không muốn ăn, chỉ muốn trở lại lập tức nằm ở trên giường ngủ khò khò.

Lương Đình Xuyên nhàn nhạt nói: “Sắc mặt cậu không phải tốt, chưa ăn thì tới nhà tôi còn có cơm thừa hâm lại cho cậu.”

Hoàng Cửu Cửu bật cười, “Không phải đâu? Mời tôi tới nhà cậu ăn cơm thừa, loại lời này còn nói ra miệng được.”

Lương Đình Xuyên nhìn điện thoại di động, “Đều sắp 9h nhà ai còn có cơm mới cho cậu ăn? Thích ăn hay không, không ăn tôi cho mèo ăn.”

Hoàng Cửu Cửu nhìn túi nilong trong tay Lương Đình Xuyên, hỏi anh xuống lầu mua cái gì?

Lương Đình Xuyên giản đơn nói: “Đồ ăn vặt.” Nói móc ra một gói chocolate ném cho anh, “Coi thành cơm ăn đi.”

Hoàng Cửu Cửu nhận lấy, muốn chế nhạo anh lại làm chân chạy cho yêu nghiệt, nhưng yết hầu lại nghẹn lại.

Muốn nói không ước ao không đố kị một đôi dưới lầu này, ngay cả mình cũng không lừa được mình. Hoàng Cửu Cửu dạo chơi đời người vài chục năm, chưa từng nỗ lực thật tình với bất cứ ai, cũng chưa có ai thật lòng với anh, ngoại trừ ba mẹ, lại có ai từng quan tâm tới anh? Thế nhưng sau khi ba mẹ biết chuyện giới tính của anh thì triệt để thất vọng với anh.

Tới tầng 9 Lương Đình Xuyên đi ra, Hoàng Cửu Cửu bỗng nhiên có loại xung động rất mãnh liệt muốn hỏi một chút Mạch Đào gần đây đang bận cái gì, cuối cùng vẫn nhịn không hỏi.

Quản con rùa kia đang bận cái gì sống hay chết! Chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt ông đây liền a di đà phật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.