Nhân Vật Phản Diện Hắn Quá Mỹ Lệ

Chương 29: Người Muốn Hại Chết Em Năm Đó




Nguyên Khải: “Từ hôm nay trở đi, em không được nói tiếng Hán, chỉ có thể nói tiếng Anh.”

Hướng Hải: “Thế nhưng thế nhưng thế nhưng...”

Nguyên Khải: “Không có thế nhưng, nói một câu tiếng Hán buổi tối ngủ sàn nhà.”

loading...

Hướng Hải: “KAY, I out to up school.”

Nguyên Khải: “...”

Hướng Hải, từ sân thượng chạy tới, vò đầu bứt tai, “KAY! Your clothes...” Vươn tay loạn khoa tay múa chân ở trên người, “Write Nike...” Làm hình dạng chim nhỏ vẫy vẫy cánh tay, “fly...”

Nguyên Khải: “...”

Hướng Hải, mang theo một túi cam từ dưới lầu đi lên, “KAY! Women...” Ngón tay chỉ dưới lầu, “Give me apple... en? opple? You how no happy?”

Nguyên Khải: “...”

Buổi tối, Nguyên Khải, yêu mị quấn lên: “Honey~I love you~~~ ”

Hướng Hải: “I love you too.”

Nguyên Khải, kinh hỉ: “A ha, có tiến bộ, đến, nói vĩnh viễn yêu anh.”

Hướng Hải, đau khổ suy nghĩ 3 phút: “I swim far love you.”

Nguyên Khải: này cũng có thể nghĩ ra, thực sự là thua em!

Mây mưa xong, kẻ ngu si quên hết tất cả, nỉ non một câu: “KAY, em yêu anh.”

Nguyên Khải: “Em có thể đi ngủ sàn nhà rồi.”

Hướng Hải: ô ô...

==================================

Nguyệt Thăng tắm rửa xong thay T-shirt cỡ lớn của Đường Ngữ, cuộn mình trên sô pha xem TV, trong TV cả trai lẫn gái nói chuyện yêu đương thề non hẹn biển, con nhóc ngu ngốc xúc cảnh sinh tình, nước mắt rơi không ngừng.

Trong TV tên buồn nôn nào đó tình cảm mãnh liệt dâng trào hô: “XXX– anh yêu em — anh thề suốt đời yêu em — ”

“Ọe...” Đường Ngữ tựa ở tay vịn sô pha một trận nôn khan.

Nguyệt Thăng lau nước mắt, mắng: “Anh không thích thì đừng xem, nôn cái gì? Thật đáng ghét!”

Đường Ngữ co quắp, tâm nói bộ phim này thật cấp thấp, mình lừa nhiều con gái như vậy lúc nào nói qua mấy lời buồn nôn thế chứ? Liếc liếc Nguyệt Thăng, tâm trạng mừng như điên: hiện tại là cơ hội tốt, mình nhất định phải nắm chặt, miễn cho con nhóc chết tiệt này lại bị người khác đoạt đi!

Nguyệt Thăng con mắt sưng sưng, nghẹn ngào hỏi: “Anh làm gì ý xấu nhìn em như thế? Có bệnh à?”

“Không... Hắc hắc...” Đường Ngữ cười mỉa, nghĩ nghĩ mau đối phó với nhóc kia! Để tránh cho đêm dài nhiều mộng! Cậu len lén vươn tay muốn nắm tay Nguyệt Thăng, khẩn trương liếm liếm môi: Nguyệt Thăng, anh thích em, anh muốn làm bạn trai của em!

“Ưm... Tên kia thật là âm hiểm, thừa cơ mà vào...” Nguyệt Thăng nhếch môi mắng to tình tiết phim truyền hình: “Quá đê tiện! Loại đàn ông này quả thực không phải người!”

Đường Ngữ bay nhanh lùi tay về, héo rũ. Ai, vẫn là chờ nhóc kia tâm tình tốt hơn rồi nói sau đi. ( Vũ: kakaka!!!)

Hoàng Cửu Cửu ngày thứ hai phát sốt, Mạch Đào từ dưới nách anh lấy ra nhiệt kế, sợ hãi than: “48 độ!”

Hoàng Cửu Cửu trừng anh, “Thế thì tôi sớm chết rồi!” Đoạt lấy nhiệt kế trong tay Mạch Đào, “39 độ 5, Mạch Đào thối! Tối hôm qua cho tôi uống thuốc gì hả? Đã nói với anh cho tôi uống thuốc tây một lần là tốt rồi!”

Mạch Đào áy náy ôm anh, nhỏ giọng nói thầm: “Tôi đây không phải vì tốt cho cậu sao...”

Hoàng Cửu Cửu gối lên vai Mạch Đào, yếu ớt lúng túng: “Tôi còn phải đi làm...”

“Còn đi cái thí làm!” Mạch Đào lấy điện thoại di động của Hoàng Cửu Cửu gọi điện thoại đến bệnh viện, “Alo alo, bệnh viện thành phố? Bác sĩ Hoàng Cửu Cửu khoa tim mạch xin nghỉ, sốt cao...”

Hoàng Cửu Cửu mắt trợn trắng: mẹ X, lại nữa! Anh là đồ yêu tinh hại người!

Mạch Đào nhảy lên nhảy xuống, nấu một nồi cháo trứng muối thịt nạc, vui rạo rực bưng bát cho Hoàng Cửu Cửu.

Hoàng Cửu Cửu nhìn thoáng qua liền no, “Anh bỏ quá nhiều xì dầu rồi.”

Mạch Đào nhíu mày, “Cậu ăn không hả? Đừng có lắm chuyện như vậy! Lão gia tôi tự mình xuống bếp! Thiên hoàng lão tử cũng không có đãi ngộ này đâu!”

Hoàng Cửu Cửu bất đắc dĩ, ăn một ngụm, sắc mặt từ trắng đổi thành xanh, suy yếu liếc xéo Mạch Đào: “Anh trai, tính tôi xin anh được không? Anh nếm một ngụm đi?”

Mạch Đào ăn một ngụm, đứng lên, vào toilet, phun ra, súc miệng, trở lại bên giường, bình tĩnh nói với Hoàng Cửu Cửu: “Cậu lợi hại, còn nuốt xuống.”

Hoàng Cửu Cửu: “Anh là muốn thừa cơ giết tôi phải không?”

Mạch Đào không thể làm gì khác hơn là thay quần áo, chuẩn bị xuống lầu mua hai phần cháo đóng gói, Hoàng Cửu Cửu nhắc nhở: “Phiền phức, mua cho tôi ít thuốc hạ sốt.”

Mạch Đào khăng khăng một mực lắc đầu: “Thuốc cảm pha nước uống một ngày đêm là tốt rồi, thực sự, tôi bảo chứng.”

Hoàng Cửu Cửu đứt hơi: “Dùng đầu của anh bảo chứng được không? Ông đây phát sốt, thuốc pha nước dùng cái thí!”

Mạch Đào chính là một tên bảo thủ không người lay chuyển được, lại mang về một hộp thuốc cảm pha nước lớn. Hoàng Cửu Cửu trêu chọc nói: “Nhà anh sản xuất thuốc cảm này phải không? Không phải thuốc này không uống.”

“Nhà cậu mới sản xuất thuốc ấy!” Mạch Đào không khỏi phân trần, rót một cốc cho anh, dỗ dành: “Thuốc này thực sự rất hữu hiệu, tôi từ nhỏ đều uống thuốc này, không có tác dụng phụ, cậu uống thêm hai túi là được.”

Hoàng Cửu Cửu làm trái không được, thở dài, chậm rãi uống.

Nằm thế nào cũng khó chịu, hỗn loạn, Hoàng Cửu Cửu nói: “Mạch Đào, tôi lạnh, anh tắt điều hòa đi.”

Mạch Đào ôm chặt anh, không dám buông tay, nhỏ giọng hỏi: “Bằng không đi bệnh viện?”

Hoàng Cửu Cửu không đáp lại, chỉ là lắc đầu: biến thái, thuốc hạ sốt không cho tôi uống, lại muốn tôi đi bệnh viện tiêm thuốc?

Một lát sau, Hoàng Cửu Cửu giãy dụa nói lầm bầm: “Nóng, anh đừng ôm tôi...”

Mạch Đào cả giận nói: “Oa đệt! Chính cậu nói lạnh!”

An ổn không tới nửa giờ, Hoàng Cửu Cửu lại cuộn thành một đoàn, “Lạnh...”

“Sao một hồi lạnh một hồi nóng thế này? Ngu ngốc!” Mạch Đào hùng hùng hổ hổ, lại đem Hoàng Cửu Cửu ôm vào lòng.

Cứ như vậy nhiều lần, lăn qua lăn lại cả ngày, Hoàng Cửu Cửu vẻ mặt đau khổ nói với Mạch Đào: “Anh được chưa? Xin anh giúp tôi đi mua ít thuốc hạ sốt có được không?”

Mạch Đào nghiêm mặt, “Cậu nghĩ tôi lấy thân thể của cậu ra đùa à?”

“Không phải...” Hoàng Cửu Cửu ôn tồn nói: “Tôi uống thuốc tây quen rồi, thuốc trung dược hiệu quá nhẹ, tôi uống không hiệu quả...”

“Thối lắm!” Mạch Đào ngang ngược cắt đứt anh, “Ông đây cũng không tin tà này!”

Hoàng Cửu Cửu triệt để không nói gì, cũng không có sức khắc khẩu với Mạch Đào, không thể làm gì khác hơn là lại uống thuốc pha nước, lùi về trên giường mơ mơ màng màng ngủ. Lúc mở mắt, ngoài cửa sổ một mảnh tối như mực. Hoàng Cửu Cửu gọi: “Mạch Đào.”

Không ai đáp lại anh.

Hoàng Cửu Cửu miễn cưỡng gượng dậy thân thể, nỗ lực hô: “Mạch Đào!”

Trong phòng im ắng, không bật đèn, bỗng dưng, một chút hơi người cũng không có.

“Mạch Đào...” Hoàng Cửu Cửu cảm thấy trong cổ họng mình nóng như lửa, nuốt nước bọt cũng vô cùng đau đớn.

Con sói vô lương tâm chạy đi đâu chơi rồi?

Hoàng Cửu Cửu ngã xuống, tinh khí toàn thân y như bị rút sạch, một trận rét run.

Mẹ X biến thái sắc lang không biết xấu hổ! Hoàng Cửu Cửu lẩm nhẩm mắng, nước mắt không tự giác chảy ra.

Mẹ nó! Ông đây khóc cái rắm! Chẳng lẽ còn muốn tìm con rùa lang tâm cẩu phế kia đi làm nũng? Hoàng Cửu Cửu hung hăng nhắm mắt lại, đem Mạch Đào tổ tông mười tám đời đều ân cần thăm hỏi một lần, nhưng vẫn không có cách nào thoải mái chính mình, cũng không biết vì sao lại cảm thấy tủi thân như thế, nước mắt cuộn trào mãnh liệt liên tục.

Lại nói một quán bar của Mạch Đào xảy ra ngoài ý muốn bị cháy, thế lửa tuy nói rất nhanh khống chế xuống, nhưng tổn thất không nhỏ, quản lí quán bar kia kinh sợ gọi điện thoại gọi ông chủ tới xử lý tình huống. Mạch Đào vốn định nhanh đi nhanh về, ai ngờ vướng đủ loại chuyện, bận đến sứt đầu mẻ trán, lại gặp gỡ mấy người bạn của cục cảnh sát tới làm ghi chép, từ chối không được, liền đi uống vài chén rượu cùng, thẳng đến hừng đông hơn 1h mới về nhà.

Trong nháy mắt mở cửa, đầu Mạch Đào một trận phát mộng: Hoàng Cửu Cửu còn chưa ăn cơm tối!

Mạch Đào hoảng hốt, giày cũng quên cởi, chạy vào phòng ngủ sờ sờ trán Hoàng Cửu Cửu.

Có thể rán chín trứng.

Hoàng Cửu Cửu không rên một tiếng, nhẹ nhàng đẩy tay Mạch Đào ra.

Mạch Đào hổ thẹn không biết nên làm cái gì bây giờ, vội vàng ôm chặt Hoàng Cửu Cửu, càng không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi, tiểu Cửu, thực sự là xin lỗi, trong quán vừa vặn xảy ra chuyện, thực sự xin lỗi...”

Hoàng Cửu Cửu giật giật môi, khàn giọng khóc.

Mạch Đào cảm thấy có một tiểu mèo hoang dùng móng vuốt sắc nhọn dùng sức cào một cái vào lòng anh, đau đến thẳng run. Anh đem Hoàng Cửu Cửu toàn thân nóng bỏng siết vào trong lòng, cầu xin không ngừng: “Tiểu Cửu, tôi sai rồi, thực sự xin lỗi, thực sự thực sự, xin lỗi xin lỗi... Tiểu Cửu, tôi, tôi đi mua thuốc hạ sốt cho cậu...”

“Đừng đi...” Hoàng Cửu Cửu dùng sức ôm lấy anh, y như người sắp chết đuối bắt được rơm rạ cứu mạng, chết sống không chịu buông ra, “Mạch Đào, anh đừng đi đâu hết... Mạch Đào... Mạch Đào, ở lại với tôi... Đừng đi đâu...”

Mạch Đào thật sâu thở một hơi, hôn hôn nước mắt ấm áp trên khuôn mặt đối phương, trong lòng quấn quýt hít thở không thông: nguy hiểm! Nguy hiểm! Chết tiệt bác sĩ ngu ngốc, rốt cuộc dùng yêu thuật gì khiến ông đây khó chịu như vậy?!!

Hoàng Cửu Cửu sốt đến thần trí không rõ, Mạch Đào nấu một bát cháo trắng, đút cho anh, lại cho uống hai viên thuốc con nhộng, sau đó ôm anh ôm một đêm. Hừng đông, Mạch Đào gọi điện thoại đến cửa hàng cháo gọi cháo trứng, Hoàng Cửu Cửu mơ mơ màng màng ăn, lúc Mạch Đào nhét hai viên thuốc vào miệng anh, anh giật mình, hỏi: “Anh lấy thuốc này ở đâu ra?”

Mạch Đào: “Nhặt từ trong thùng rác.”

Hoàng Cửu Cửu giận: “Anh!”

Mạch Đào khó chịu, “Sao hả? Là chính cậu không cho tôi xuống lầu mua.”

Hoàng Cửu Cửu căm ghét bĩu môi, không lời nào để nói, không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống.

Mạch Đào một lần nữa đem anh kéo vào trong lòng, dịu dàng dỗ: “Cậu ngủ đi, tôi ở cùng cậu.”

Hoàng Cửu Cửu ngủ rất an ổn, đem khuôn mặt vùi vào hõm vai Mạch Đào, chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc lá và mồ hôi quen thuộc trên người đối phương, cảm thấy mình hạnh phúc cực kỳ, oán giận tối hôm qua toàn bộ ném đến chín tầng mây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.