Nhân Vật Phản Diện Hắn Quá Mỹ Lệ

Chương 23: Đường Hoa Nguyệt, Lập Tức Cút Về Cho Tôi




Thôi Hòa: “Năm nay khai giảng Đường Ngữ và Vạn Triết cũng lên năm 3, phòng giảng dạy có sắp xếp cho hai đứa đi thực tập, dạy mấy khóa cho học sinh năm nhất học viện mỹ thuật tạo hình.”

Vạn Triết, khẩn trương: “Em phải nói gì? Ảnh ảo 3 chiều được không?”

Thôi Hòa: “Được.”

Vạn Triết: “Cái gì là ảnh ảo ba chiều?”

Thôi Hòa: “...”

Đường Ngữ, hưng phấn: “Em đây nói cái gì? 3DMAX được không?”

Thôi Hòa: “Đương nhiên được.”

Đường Ngữ: “Em đã quên dựng khung như thế nào rồi! Phải bắt đầu giảng từ cái gì?”

Thôi Hòa: “...”

Thành Thực, hoa chân múa tay vui sướng, “Thầy, bọn em lên năm 3 cũng có thực tập chứ?”

Thôi Hòa: “...”

Thành Thực, chùi nước mũi, chờ mong nhìn ông: “Thầy, phòng giảng dạy cũng sắp xếp cho em đi làm thầy giáo chứ?”

Thôi Hòa: “...”

Hướng Hải, ngồi xổm dưới chân tường, đầu đầy vôi, đang cầm bát mì sợi, vẻ mặt vô tri: “Mọi người đang nói gì vậy? Ai làm thầy giáo? Dạy ai? Dạy cái gì?”

Thôi Hòa: trời ạ —

==============================

Nguyên Khải vào lúc hừng đông 1h đến trước bức tranh tường, chỉ có một mình Hướng Hải cầm đèn pin bận rộn. Nguyên Khải mất hứng, cả giận nói: “Bọn họ người đâu? Sao để em một mình tăng ca?”

Hướng Hải gãi gãi đầu, “Vốn chỉ có em một mình tăng ca, một đoạn thời gian trước không phải em kéo chân mọi người sao...”

“Ngu ngốc.” Nguyên Khải lườm cậu một cái, “Vậy chừng nào thì kết thúc công việc?”

“Lập tức, một mảnh chi tiết này rất nhanh sẽ vẽ xong.”

Nguyên Khải cảm thấy chán, một mình đi dạo trong khu vui chơi, thấy trong hồ bơi đổ đầy nước, lập tức cởi T-shirt nhảy vào trong nước tự mình chơi.

Hướng Hải vẽ xong, quay đầu lại tìm không thấy Nguyên Khải, há miệng hô: “KAY –”

Trong khu vui chơi trống trải một người cũng không có, yên lặng đến dọa người. Hướng Hải lại hô: “KAY –” Cậu chạy chạy xem khắp nơi, bỗng nhiên thấy T-shirt của Nguyên Khải ném ở bên hồ bơi, nhất thời hoảng đến trái tim đều phải ngừng đập.

“KAY– ” Hướng Hải ở bên cạnh hồ hô hai tiếng, ngay sau đó “Ùm” Một tiếng, y như quả cân ném vào trong nước.

Nguyên Khải trốn dưới nước, trong lòng trộm vui vẻ. Trên mặt nước Hướng Hải la lên một tiếng gấp hơn một tiếng: “KAY — Ùng ục... KAY — ừng ực ừng ực ừng ực...”

Ế? Thanh âm không quá thích hợp? Nguyên Khải chui ra mặt nước, quả nhiên khóc không ra nước mắt: con gấu chó kia vùng vẫy đạp nước kiểu bơi chó, một bên từng ngụm từng ngụm uống nước, mắt thấy sắp chìm xuống. Vốn muốn cùng cậu ở trong nước chơi chơi, ai ngờ gấu chó kia không biết bơi, nếu không đi cứu sợ là sẽ tai nạn chết người! Nguyên Khải vội vàng bơi qua vớt lấy gấu chó, gấu chó ngốc nghếch bắt được rơm rạ cứu mạng đương nhiên không dám buông tay, chết sống ôm lấy Nguyên Khải, Nguyên Khải luống cuống tay chân, hô to: “Buông tay! Muốn chết à! Lập tức buông ra cho anh...”

“Ưm...” Gấu chó nghe lời buông lỏng ra, ùng ục ùng ục ùng ục...

“Không muốn sống nữa à? Anh bảo em buông lỏng toàn bộ ra sao?”

“Ưm...” Gấu chó lại thành gấu Koala.

“Buông tay! Chúng ta đều chìm xuống rồi...” Nguyên Khải hổn hển, “Em thả lỏng chút... Ai nha đừng ôm đầu... Ùng ục... Muốn chết... Ùng ục ùng ục... Em, em thả lỏng chút... Oa đệt nặng muốn chết... Đừng ôm cổ...”

Cuối cùng Nguyên Khải đem gấu chó nửa chết nửa sống kéo lên hồ bơi, mệt đến sắp hư thoát. Gấu chó nằm ở trên gạch men sứ, yếu ớt lầm bầm: “Anh làm em sợ muốn chết, lần tới đừng...”

Nguyên Khải một cái tát bay qua, “Em còn không biết xấu hổ nói? Ngay cả bơi cũng không biết? Có phải đàn ông không vậy? Dọa cái đầu em! Anh mới bị hù chết ấy!”

Hướng Hải cũng biết mình mất mặt, không dám lên tiếng nữa.

Nguyên Khải ngược lại nở nụ cười, xoay người cưỡi ở trên người Hướng Hải, lại cho cậu một cái tát, “Ngu ngốc! Không biết bơi còn muốn cứu người?”

Hướng Hải bưng khuôn mặt nóng rát, tủi thân đến không biết nên nói cái gì, giây tiếp theo, Nguyên Khải đã cả người ghé vào trên người cậu, môi hai người kề sát lẫn nhau, Hướng Hải mơ hồ: vừa rồi còn tức giận đến đánh mình, sao lại...

Còn không tự hỏi rõ ràng, kỹ thuật cao siêu của Nguyên Khải đã đem cậu hôn đến càng thêm mơ hồ, trong não không có nửa phần chỗ trống đi tự hỏi cái khác, cậu dùng sức ôm chặt Nguyên Khải, say sưa đến quên mình đang ở đâu.

Nguyên Khải dùng tiếng nói nhỏ nhẹ gọi: “Hướng Hải... Chúng ta làm đi...”

Hướng Hải đáp lời, vươn theo bên hông đối phương một đường sờ vào trong quần jean, chân Nguyên Khải ở dưới thân cậu chà xát, bên môi tràn ra tiếng rên rỉ câu nhân...

Hai người như ở nhà không kiêng nể gì dây dưa cọ xát, hai mắt sương mù của Hướng Hải nhìn về phía trời sao, ặc? Trời sao?

Mẹ của con ơi! Màn trời chiếu đất làm chuyện này?!!

“Em sao vậy?” Nguyên Khải nghi hoặc Hướng Hải vì sao đột nhiên dừng lại động tác.

“Đây đây, đây là ở bên ngoài.” Hướng Hải cảm thấy khó xử, “Chúng ta về nhà làm đi...”

Dục vọng của Nguyên Khải đều châm lên, không nghe theo không buông tha cuốn lấy cậu nóng bỏng vạn phần hôn môi, nói thầm: “Vậy thì thế nào? Muộn như thế không ai xem đâu.”

“Có người, nhỡ có người, vậy, vậy...”

“Có người cứ để họ xem, đánh dã chiến rất kích thích, đến đây ~ đến nha~” Nguyên Khải thở gấp vừa hôn vừa thành thạo vuốt ve dưới thân Hướng Hải.

“Không được, ô ô, em không dám... Ô ô...” Hướng Hải gấp đến muốn khóc.

Nguyên Khải cũng tức đến muốn khóc, thẹn quá thành giận hung hăng ngắt một cái trên mặt cậu, bỏ lại hai chữ: “Nhát gan!” Đứng lên đi vài bước, vẫn không giải hận, chạy về lại bổ thêm hai cước, “Nhát gan chết tiệt!”

Hướng Hải cười khổ đứng lên, nhặt lên T-shirt Nguyên Khải vứt trên mặt đất, suy suy theo sát.

Bác sĩ khoa tiết niệu xem đơn kiểm tra xong, một chữ một chữ nói: “Sỏi niệu.”

Hoàng Cửu Cửu che miệng, vẫn ngăn không được biểu tình rút gân trên mặt.

Mạch Đào lông mày nhíu lại, nhịn trong chốc lát, ném ra một câu: “Mẹ X!” Đứng lên đi.

Hoàng Cửu Cửu theo ở phía sau, cười đến gập thắt lưng, “Ai u, ha hả, anh, ha hả, sao... Ha hả ha hả... Sao anh không nghe phương án trị liệu... Ha hả ha hả...” Ngang! Xem anh còn ngang! Báo ứng chưa?

Mạch Đào đứng lại, khí thế hầm hầm quay đầu lại, gầm nhẹ: “Vậy cậu còn không mau đi hỏi!” Nhanh chân bỏ chạy.

Y tá đi ngang qua: “Bác sĩ Hoàng, sao anh lại ngồi xổm cửa khoa tiết niệu cười không ngừng vậy?”

Rốt cục có biện pháp chỉnh trị đại sói xám!

Uống nước! Mạch Đào liều mạng lắc đầu.

Hoàng Cửu Cửu lời hay khuyên nhủ: “Bác sĩ nói anh nhất định phải uống nhiều nước!”

Mạch Đào: “Giết tôi đi! Tôi không đi tiểu!”

Không uống nước? Được được được, không uống thì không uống.

Bác sĩ Hoàng vẻ mặt đồng tình, đại sói xám cảm động lệ nóng doanh tròng, chui vào lòng anh vẫy vẫy đuôi, “Tiểu Cửu, thực sự uống hết chỗ thuốc kia là được rồi?”

Hoàng Cửu Cửu vỗ vỗ đầu sói, nhẫn đến hai má cứng ngắc, “Đương nhiên đương nhiên, đến, cầm cốc nước uống thuốc đi.”

Mạch Đào: “Tôi nuốt không!”

Cơm tối, canh đỗ đen, canh chân giò bí đao, cháo lúa mạch thịt nạc. Mạch Đào vui đến quên cả trời đất, vừa ăn vừa khen: “Bảo bối nhi, ngày hôm nay mấy thứ này không tệ ~ không giống với bình thường ~”

Hoàng Cửu Cửu cười đến âm hiểm, “Đúng vậy, ngay cả muối cũng không cho nhiều, bác sĩ nói anh phải ăn nhẹ một chút, đến, ăn nhiều một chút, uống nhiều một chút!”

“Ừ ừ ừ...” Đại sói xám gật đầu không ngừng, ăn ngon hài lòng.

Nửa giờ sau, đại sói xám ở trong phòng tắm đá bồn cầu, bạo rống: “Hoàng Cửu Cửu! Ông đây diệt cậu!”

Buổi tối lúc đi ngủ, đại sói xám tình trạng kiệt sức thần kỳ ngoan ngoãn, ôm Hoàng Cửu Cửu trằn trọc. Bác sĩ Hoàng dáng dấp dụng tâm, xoa đầu sói an ủi: “Một viên sỏi rất rất nhỏ mà thôi, anh không nên quá lo lắng. Chủ nhiệm Trương của khoa tiết niệu rất thân với tôi, tôi đã gọi cho ông ấy làm giải phẫu nhỏ cho anh vào ngày mai...”

Mạch Đào cảnh giác: “Giải phẫu gì?”

Hoàng Cửu Cửu tự hỏi trong chốc lát, mỉm cười: “Dùng tia laser cự ly xa chiếu một chút, sỏi liền nát.” ( phong thuỷ luân chuyển! Nhớ ngày xưa Lương Đình Xuyên chính là dùng chiêu này lừa con khỉ kia đi soi dạ dày!)

“Thực sự? Laser gì?” Cấu tạo trong não của đại sói xám rõ ràng không cao cấp hơn con khỉ kia.

“Đương nhiên là thật, ặc...” Hoàng Cửu Cửu cắn cắn môi, hao hết trăm cay nghìn đắng mới nhịn xuống không cười ra, kiên trì trả lời: “Tia BT.”

Mạch Đào nhíu mày, “Đó là cái gì? Sao tôi chưa từng nghe qua?”

Hoàng Cửu Cửu thoải mái nói: “Anh biết cái gì? Công nghệ cao! Anh nghe qua cái gì? Thiết.” Dùng tia biến thái chiếu chết biến thái anh!

Mắt soi u u oán oán nhìn Hoàng Cửu Cửu, “Ừ... Đau không?”

“Không đau, không tin ngày mai anh thử thì biết.”

Đại sói xám thở phào nhẹ nhõm, nghiễm nhiên toàn thân tâm đều thả lỏng.

Con rùa này còn có lúc đáng yêu như thế ~ Hoàng Cửu Cửu cười trộm, anh ở trên trán Mạch Đào chụt một ngụm, khóe miệng ẩn ẩn ý cười.

Đại sói xám thuần dưỡng ôm Hoàng Cửu Cửu, cọ vài cái, tìm được một tư thế thoải mái nhất, lập tức ngủ tới bất tỉnh nhân sự.

Hoàng Cửu Cửu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, dùng ngón tay chậm rãi mơn trớn trên khuôn mặt Mạch Đào, có loại tình cảm không thể ức chế rung động ở trong lòng. Người đàn ông của anh oai hùng cương nghị như thế này, ngay cả lúc ngủ say cũng không thể che giấu khí thế kiêu ngạo ương ngạnh kia, anh cười cười, lại bỗng dưng thương cảm, viền mắt có chút ẩm ướt.

Đã từng có bao nhiêu tình nhân, nhớ cũng không nhớ rõ, anh chưa bao giờ hẹn hò lâu dài với bất cứ người nào, một ngày phát hiện mình có một chút động lòng với người ta, lập tức dao sắc chặt đay rối thoát đi rất xa, không dám có ràng buộc nào khác. Không phải anh tuyệt tình, mà là biết mình nhẹ dạ, phương thức không yêu duy nhất chỉ có chạy trốn. Thế nhưng tên vô lại Mạch Đào này lại từng chút từng chút bá đạo cuộn trào mãnh liệt lấp đầy đất hoang tình cảm đã khô cạn thật lâu thật lâu của anh, mặc kệ anh có muốn hay không, không thể chọc cũng trốn không xong, không thể tránh được.

Hoàng Cửu Cửu càng nghĩ càng chua xót: Con rùa này đã tốt bụng nhắc nhở anh, bọn họ chỉ là gặp dịp thì chơi, chơi chán rồi, kết thúc, mỗi người một nơi.

Không nên nỗ lực cảm tình, yêu đến đây là đủ rồi, dừng đi! Bằng không sẽ bị thương vô cùng thê thảm.

Thế nhưng, rốt cuộc phải thế nào mới có thể kiên trì nguyên tắc của mình?

Anh yêu người đàn ông này mười phần, thế nhưng đối phương thương anh mấy phần?

Hoàng Cửu Cửu phát hiện mình rất buồn cười, cư nhiên yêu thầm người nằm bên này, anh nhẹ nhàng gối lên ngực Mạch Đào, vươn cánh tay ôm đối phương.

Quên đi, không có tình yêu cũng chẳng sao, có thể chơi bao lâu liền chơi bấy lâu, chỉ cần có thể cùng Mạch Đào tận lực kéo dài thế giới hai người này, uất ức một chút lại có là gì? Để mình ngụy trang thành cái gì cũng không quan tâm, để hai người kéo dài thêm một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.