Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 26: Tình nhân thì sao?




Bụng của Nhậm Hân Hân từ lúc được ba tháng về sau thì càng ngày càng lớn, như bong bóng được bơm hơi vậy. Tuy Nhậm Hân Hân vẫn đến phòng làm việc để hỗ trợ nhưng hai người đã không dám để cô nàng làm bất cứ việc gì rồi.

Cũng chính vì vậy mà thời gian Hướng Hiểu Nguyệt và Vu Đông có mặt trong phòng làm việc trở nên dài hơn nhiều.

Gần đây bởi vì vội vàng làm bộ phim lịch sử của đạo diễn Lưu nên phòng làm việc lúc nào cũng phải tăng ca để lồng tiếng cho kịp. Vu Đông hầu như lồng tiếng hết tất cả giọng của cung nữ trong phim, đôi lúc cô còn phải lồng tiếng cho một số vai thái giám nữa. Bởi vậy Vu Đông cảm giác mình sắp mắc bệnh nhân cách phân liệt luôn rồi.

Nhậm Hân Hân nhìn thời gian thì thấy đã sắp đến mười giờ đêm nên nhanh chóng gọi hai người lại ăn cơm.

Vu Đông vừa ăn vừa nói với Hướng Hiểu Nguyệt: “Lát nữa cậu đưa Hân Hân về đi, nếu không kịp thì tí nữa tớ đi làm về sẽ lồng tiếng phần còn lại cho xong.”

“Không sao đâu, ở đây cũng có giường mà, tớ ngủ ở đây là được rồi.” Nhậm Hân Hân thấy hai người cũng rất vất vả thì suy nghĩ một lát rồi nói, “Nếu không để tớ lồng tiếng cho, dù sao đây cũng không phải là việc nặng nhọc gì.”

“Tuy không phải việc nặng nhưng làm nhiều cũng mệt người mà.” Vu Đông phản bác.

“Hay là mấy vai phụ còn lại cứ để tớ lồng tiếng cho. Tớ đã xem qua kịch bản rồi, không có quá nhiều cốt truyện kịch liệt đâu, tớ thay đổi âm sắc một chút là được, mất công cậu làm việc xong còn phải lại đây thêm lần nữa.” Nhậm Hân Hân nói.

“Tớ thấy như vậy được đó!” Hướng Hiểu Nguyệt ăn uống ngấu nghiến một hồi lâu thì mới ngẩng đầu lên nói, “Đợi đến lúc cậu đi làm về thì đã là hai giờ sáng rồi. Cậu mà còn lái xe lại đây thì khỏi ngủ luôn á.”

“Hôm nay là ngày Hạ Phong về từ Côn Sơn đó. Cậu về trễ lại làm Hạ Phong lo lắng nữa.” Nhậm Hân Hân phụ họa nói.

“Cậu không mệt thật à?” Vu Đông nhìn bụng của Nhậm Hân Hân thì vẫn hơi lo lắng nói.

“Phụ nữ nông thôn mang thai còn phải làm ruộng nữa, cậu nghĩ tớ làm bằng thủy tinh chắc!”

“Phụ nữ ở nông thôn đều có thân thể khỏe mạnh, giết gà mổ trâu là chuyện bình thường. Cậu còn dám so sánh với người ta?” Hướng Hiểu Nguyệt phá đám nói.

“Phụ nữ nông thôn như tớ thật là chưa từng giết gà mổ trâu đó!” Vu Đông liếc Hướng Hiểu Nguyệt một cái.

“Ai da, xém chút nữa thì tớ đã quên cậu cũng từ nông thôn lên đây. Cũng tại khí chất ưu nhã, trí thức của cậu hết đấy!” Hướng Hiểu Nguyệt khoa trương nói.

“Biến!” Vu Đông nhịn không được cười mắng.

Hướng Hiểu Nguyệt và Nhậm Hân Hân cũng vui vẻ theo.

“Đợi đến lúc làm xong hợp đồng này chắc cũng gần đến ngày tết rồi.” Hướng Hiểu Nguyệt hào khí nói, “Đến lúc đó tớ sẽ cho mấy cậu bao lì xì!”

“Vậy bà chủ Hướng định bỏ vào bao lì xì bao nhiêu thế?” Vu Đông nhướng mày nói.

Nhậm Hân Hân cũng tươi cười đầy mặt mà nhìn Hướng Hiểu Nguyệt.

“Tớ còn có thể bạc đãi hai cậu sao?” Hướng Hiểu Nguyệt giơ hai ngón tay ra nói, “Mỗi người hai vạn!”

“Cậu là Hoàng Thế Nhân* à, kiếm lời được biết bao nhiêu tiền mà cho bọn tớ có hai vạn!” Vu Đông giả vờ tức giận nói.

(*Hoàng Thế Nhân: nhân vật trong kịch sân khấu ‘Bạch mao nữ’, là một địa chủ ác độc, tượng trưng cho giai cấp phong kiến áp bức người dân nghèo khổ)

“Bao lì xì, đó chỉ là tiền trong bao lì xì thôi.” Hướng Hiểu Nguyệt phát hiện Vu Đông hiểu lầm thì sốt ruột giải thích, “Đợi đến năm sau còn có tiền hoa hồng nữa. Tớ định cho hai cậu mỗi người 20% tiền chia hoa hồng.”

“20% hình như là hơi nhiều đó?” Nhậm Hân Hân cảm thấy mình chưa làm được cái gì cả nên nếu cầm nhiều tiền chia hoa hồng như vậy thì cảm giác rất chột dạ.

“Vậy là vừa rồi. Dù sao bàn chuyện hợp đồng đều là tớ làm, lồng tiếng đều là cậu làm, cậu ta chỉ đăng kí cái công ty thôi.” Vu Đông lại cảm thấy như vậy là hợp lý rồi.

“Đúng vậy!” Hướng Hiểu Nguyệt cũng không phủ nhận.

Nhậm Hân Hân tự nhiên biết Hướng Hiểu Nguyệt không phải là chưa làm cái gì hết như lời của Vu Đông nói. Hai người kia nói vậy chỉ để lấy cớ cho cô nhận lấy 20% tiền chia hoa hồng kia mà thôi.

Trong lòng Nhậm Hân Hân cảm động, hai mắt bắt đầu đỏ lên, cô cảm thấy bản thân mình có hai người bạn tốt như thế này chính là sự may mắn lớn nhất trong cuộc đời này.

Mấy người ăn khuya xong thì lại vội vàng một hồi lâu, Vu Đông thấy đã đến giờ thì rời khỏi phòng làm việc trước.

Từ phòng làm việc Hướng Hiểu Nguyệt đến đài phát thanh vẫn có một quãng đường, gần đây trời lại đổ mưa tuyết suốt ngày nữa nên đường không dễ đi cho lắm. Vu Đông xuất phát trước hai mươi phút so với ngày thường, cũng may là ban đêm ít xe chạy nên không mất thời gian nhiều lắm. Trước lúc phát sóng trực tiếp mười phút thì Vu Đông đã đến được đài phát thanh.

Vu Đông chuẩn bị một số việc trước khi phát sóng trực tiếp xong thì thấy còn dư lại vài phút nên gọi điện thoại cho Hạ Phong.

“Anh đã về đến đâu rồi?”

“Anh mới vừa tiến vào Thượng Hải.” Hạ Phong nghe bằng tai nghe bluetooth.

“Vậy khoảng mấy giờ anh về đến nhà?” Vu Đông hỏi.

“Khoảng chừng một tiếng nữa.” Hạ Phong dự đoán.

“Trời tuyết nên đường trơn lắm, anh chạy xe chậm thôi.” Vu Đông lo lắng nói.

“Ừ!” Hạ Phong đáp, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ nói, “Em sắp phát sóng trực tiếp rồi đúng không, mau đi vào đi. Anh đang mở radio đó.”

“Ừ!” Vu Đông đang muốn cúp điện thoại thì bỗng nhiên nghe được một tiếng vang lớn từ đầu dây bên kia truyền đến.

Vu Đông hoảng sợ, sốt ruột hỏi: “Hạ Phong, âm thanh gì vậy anh?”

Hạ Phong lập tức dừng xe, hắn nhìn khung cảnh trước mắt này thì cả người đều choáng váng.

“Hạ Phong, Hạ Phong, anh bị sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Vu Đông không nghe được Hạ Phong trả lời thì nóng vội cực kì, không ngừng kêu ở bên này.

“Anh không sao!” Hạ Phong phục hồi tinh thần lại thì nói, “Phía trước anh có một chiếc xe buýt bị lật nghiêng, anh phải qua bên đó nhìn xem, anh cúp điện thoại đây!”

“Alo? Alo?” Xe buýt bị lật nghiêng? Vậy Hạ Phong có việc gì không?” Vu Đông không yên ổn cầm di động.

“Vu Đông em đang làm gì vậy, đến giờ rồi kìa.” Vũ ca thấy Vu Đông chưa vào phòng để phát sóng trực tiếp thì mở cửa nhắc nhở.

“Vâng! Em đến ngay đây!”

Vu Đông ổn định tâm thần, Hạ Phong vẫn còn có thể nói chuyện điện thoại với cô thì chắc chắn là không có việc gì rồi.

Trên con đường chạy từ Côn Sơn đến Thượng Hải, một chiếc xe buýt lớn bị lật nghiêng đang nằm trên mặt đất, bởi vì mặt đường vừa ướt vừa trơn nên thân xe trôi ra một khoảng khá xa.

Trên đất đều là kính vỡ, không ít hành khách bị quăng ra khỏi cửa sổ, trường hợp vừa nhìn đã thấy sợ hãi.

Hạ Phong để xe của mình dừng ở chỗ đỗ xe khẩn cấp trước.

Hắn vừa chạy đến chỗ xe buýt vừa gọi cho xe cứu thương.

Hạ Phong kiểm tra mấy hành khách bị quăng ra khỏi cửa sổ xe trước, một số vẫn còn nhiệt độ và ý thức, vài người khác thì đã hôn mê, đa số đều bị gãy xương nên không thể đứng dậy được.

Có một số hành khách bị thương nhẹ thì tự động giúp đỡ các hành khách khác.

Hạ Phong nhìn trước nhìn sau, đường cao tốc vào lúc rạng sáng thì có rất ít xe đi ngang qua. Đợi một hồi lâu mới có hai chiếc xe nhà đi ngang qua quãng đường này, họ đều đang hỗ trợ gọi xe cứu thương.

Hạ Phong tính sơ sơ thì chiếc xe buýt này có thể chở được 53 người, cộng thêm tài xế thì ít nhất là có 54 người, nhiều người như vậy căn bản rất khó chở hết đến bệnh viện trong một lúc được.

“Cứu tôi với!”

“Tôi không cử động được, chân của tôi…”

“Con của tôi, làm ơn cứu con tôi với…”

Hạ Phong nghe được tiếng kêu thì nhanh chóng chạy đến bên cạnh một người mẹ đang ôm con rồi an ủi nói: “Cô để đứa nhỏ xuống trước để tôi nhìn thử xem.”

Người mẹ nhanh chóng buông con mình xuống.

Hạ Phong nhanh chóng kiểm tra một lần, hắn phát hiện đứa bé đã hôn mê, trên trán đều là máu, hiển nhiên là lúc lật xe đã bị đụng vào đầu, nhưng bây giờ không có đủ thiết bị nên không thể xác định tình trạng của đứa bé được.

“Cô cứ để đứa nhỏ nằm thẳng, đừng nhúc nhích biết không, đợi xe cứu thương đến.” Hạ Phong dặn dò người mẹ.

Người mẹ vừa khóc lóc vừa gật đầu.

Hạ Phong đứng lên chạy về phía xe mình lấy hòm thuốc ra, lúc hắn định chạy lại chỗ xe buýt lần nữa thì bỗng nhiên nghĩ đến một việc, nhiều người bị thương như vậy thì trong thời gian ngắn xe cứu thương cơ bản không thể đưa hết bọn họ đến bệnh viện được.

Hạ Phong do dự một lát rồi mở cửa xe ra, radio vẫn đang phát nhạc.

Hạ Phong lấy di động gọi cho Vu Đông.

Vu Đông không yên tâm lắm nên lúc cô vào phòng thu âm cũng mang theo di động, lúc này Hạ Phong vừa gọi điện thoại đến thì cô ngay lập tức nhận cuộc gọi: “Hạ Phong.”

“Vu Đông, anh đang ở đường cao tốc XX, ngay đoạn đường XX.” Hạ Phong nhìn biển báo giao thông rồi nói, “Ở chỗ anh có một chiếc xe buýt bị lật nghiêng, có trên 50 người bị thương. Chỗ này có rất ít xe đi ngang qua, xe cứu thương muốn đến được đây vẫn cần một lúc nữa nhưng tình hình ở đây rất khẩn cấp.”

“Anh không có bị thương đúng không?” Vu Đông nói ra lời cô vẫn đang muốn hỏi nãy giờ.

“Anh không có chuyện gì.”

“Được, em sẽ giúp anh gọi xe.” Vu Đông nói xong thì cũng không cúp điện thoại mà trực tiếp dừng ca khúc đang được phát trực tiếp, giọng nói nghiêm túc: “Các bạn nghe đài xin chú ý, tôi là Ngư Đống, bây giờ tôi xin thông báo một tin tức khẩn cấp.”

“Trên con đường từ Côn Sơn đến Thượng Hải, ở đường cao tốc XX, đoạn đường XX, lúc nãy có một chiếc xe buýt bị lật nghiêng, có khoảng trên 50 người bị thương. Bởi vì trời tuyết đường trơn, tình trạng lại khẩn cấp nên để tranh thủ thời gian cứu viện tốt nhất tôi xin mọi người có xe ở gần đó nhanh chóng chạy đến giúp đỡ!”

Cô liên tục lặp lại ba lần.

“Mong các bạn tài xế nghe đài có thể vì người bị thương mà góp một phần sức lực, vì sinh mệnh của con người mà làm một lần chuyển phát nhanh.”

Vu Đông không biết sẽ có bao nhiêu tài xế nghe được tin tức này rồi đi hỗ trợ, cô chỉ đành hy vọng vào tỉ lệ nghe đài không tệ của chương trình này mà mang đến một ít trợ giúp cho nhựng người bị thương kia thôi.

Ở gần Côn Sơn, tất cả các tài xế taxi, có người nghe được tin tức từ radio, hoặc từ kênh taxi, nhưng tất cả các tài xế nghe được tin tức này đều dừng đón khách mà chuyển hướng đến đoạn đường được thông báo.

‘Tôi lập tức di chuyển đến đó!’

‘Tôi đang đến gần rồi!’

‘Tôi đã thấy xe buýt và rất nhiều đồng nghiệp!’

Vu Đông nhìn khu tin nhắn không ngừng nhảy lên thì dường như có một loại cảm động không nói nên lời tràn ngập trong lòng cô.

“Vu Đông, xe đã đến đây rất nhiều!” Hạ Phong nhìn những chiếc xe taxi đang đến gần, “Cám ơn em!”

Hạ Phong nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại rồi tiếp tục chạy đến chỉ huy và hỗ trợ, những người bị thương nặng quá thì đưa đi trước, vết thương nặng yêu cầu thiết bị trị liệu lớn thì đưa đi ba bệnh viện lớn nhất, vết thương nhẹ thì đưa vào bệnh viện gần đây.

Chỉ trong chốc lát thì những người bị thương đều được các tài xế xe taxi chở đi rồi, lúc này cảnh sát giao thông mới đến được không lâu.

‘Người bệnh đều đã được đưa đi rồi. Xe tôi trống chạy theo ở phía sau, tài xế của chúng ta mỗi người đều thật là trâu bò đó!’

Vu Đông nhìn thấy tin nhắn này thì mở micro ra nói: “Tôi mới vừa nhận được tin tức, người bị thương đều đã được các tài xế xe taxi đưa đi bệnh viện rồi. Những người tài xế khác đang đến không cần chạy đến nữa. Một lần nữa tôi xin cám ơn tất cả mọi người, tôi cũng mong mọi người lúc chạy xe nhớ chú ý an toàn hơn nữa.”

Toàn bộ thời gian phát sóng trực tiếp Vu Đông đều nhìn chăm chú vào khu tin nhắn.

Cô thông qua khu tin nhắn để biết tiến triển mới nhất của sự việc, mãi cho đến lúc kết thúc phát sóng trực tiếp.

Mới vừa kết thúc phát sóng trực tiếp thì Vu Đông lập tức cầm túi xách chạy ra ngoài, Vũ ca đang muốn tìm cô nói chuyện thì chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng lướt qua.

“Hạ Phong, anh đang ở đâu?” Vu Đông vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Hạ Phong.

“Bệnh viện XX.” Phía bên Hạ Phong đều là âm thanh hỗn tạp, “Anh đang phải ở bên này hỗ trợ nên đêm nay không về nhà đâu em nhé.”

Vu Đông cúp điện thoại, mở bản đồ rồi chạy đến.

Đợi đến lúc Vu Đông đến được bệnh viện XX thì đã là ba giờ rưỡi sáng.

Âm thanh ồn ào trong sảnh cấp cứu đều là tiếng động do bác sĩ và y tá chạy tới chạy lui phát ra.

Vu Đông xen lẫn trong một đám người nhà của bệnh nhân cuối cùng cũng tìm được Hạ Phong đang hỗ trợ cấp cứu ở một giường bệnh. Cô thấy biểu tình của Hạ Phong tuy có vẻ mỏi mệt nhưng cũng không đáng lo thì lúc này mới thở dài nhẹ nhõm được.

Vu Đông tìm được một cái góc không người ngồi xuống đợi Hạ Phong làm việc xong, đợi một hồi thì trời đã dần sáng.

Phòng cấp cứu cũng từ từ yên lặng trở lại, người bệnh cần được cứu giúp cũng đã được cứu giúp.

Vu Đông lấy di động ra gửi tin nhắn cho Hạ Phong.

‘Anh làm việc xong chưa?’

Hạ Phong không gửi tin nhắn trả lời, Vu Đông nghĩ nghĩ rồi đứng dậy ra ngoài mua hai phần thức ăn sáng.

Cô mới vào đến cửa bệnh viện thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.

“Hạ Phong?” Vu Đông nhận cuộc gọi.

“Anh làm xong rồi, bây giờ anh về nhà.” Hạ Phong nói.

“Vậy anh ra ngoài đi, em đang đứng ở cửa nè.” Vu Đông trả lời.

Hạ Phong sửng sốt rồi cầm di động ra khỏi phòng cấp cứu, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vu Đông với chiếc áo lông vũ trắng đang đứng cạnh cửa vẫy tay với hắn.

“Sao em lại đến đây?” Hạ Phong chạy đến hỏi.

“Em lo lắng anh đó.” Vu Đông nói.

“Anh đã nói mình không có chuyện gì rồi mà.”

“Vậy em cũng phải tận mắt nhìn một cái thì mới yên tâm được chứ!” Vu Đông nói, “Anh mới nói một câu không bị sao rồi cúp điện thoại ngay, làm em vẫn lo lắng lắm biết không.”

Hạ Phong nhìn Vu Đông chăm chú, bỗng nhiên hắn không biết nên nói gì bây giờ nữa, trong lòng tự nhiên có một thứ cảm xúc không tên xuất hiện.

“Anh làm việc cả đêm nên chắc bây giờ cũng đói rồi nhỉ, em có mua sữa đậu nành và bánh bao nè.” Vu Đông giơ bữa sáng lên như đang hiến vật quý vậy.

Hạ Phong cuối cùng cũng nhịn không được, kéo Vu Đông qua rồi ôm chầm lấy cô.

“Sữa đậu nành…”

Từ ngày trở thành bác sĩ thì mỗi một ngày Hạ Phong đều phải đối mặt với sinh lão bệnh tử.

Không có ai nhận thức rõ ràng và minh bạch hơn hắn về sự yếu ớt của sinh mệnh. Nhưng cho dù là vậy, mỗi lần gặp được tình huống như thế hắn vẫn cảm thấy bi thương và bất đắc dĩ từ tận đáy lòng mình.

Nhưng ở giờ phút này, sự lo lắng và nụ cười của Vu Đông lại một lần nữa làm hắn cảm nhận được sự tốt đẹp của sinh mệnh.

Những điều đó làm cho sáng sớm mùa đông hôm nay càng ấm áp và động lòng người hơn cả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.