Nhân Vật Chính Đang Nhìn Ta Mỗi Ngày

Chương 94: Thái tử tàn bạo (43)




Đường Khải dẫn Đường Diệp đến cửa sau hiệu buôn, đưa tay nhéo nhéo mũi y: “Được rồi, vào đi, nếu không phụ thân sẽ phát hiện.”

“Đệ đi đây.” Đường Diệp lấy tay áo lau chùi miệng, ngửa đầu nhìn Đường Khải: “Sạch sẽ chưa? Đừng để phụ thân nhìn biết đệ đã ăn cơm.”

Đường Khải cười, đưa tay nâng cằm của y, hôn nụ hôn tại khóe miệng y: “Lần này sạch sẽ rồi.”

Đường Diệp đỏ mặt trở về phòng, vừa uống cốc trà thì có hạ nhân gõ cửa, nói là lão gia tìm.

Hoàn hảo, may mà trở về sớm...

Đường Diệp vỗ vỗ ngực, một mình đến thư phòng, đẩy cửa chỉ thấy Đường Ngạo Thiên đang đứng trước cửa sổ.

“Phụ thân, người tìm con có việc?” Đường Diệp thật cẩn thận hỏi.

“Ngồi đi.” Đường Ngạo Thiên xoay người trở lại bàn viết.

Đường Diệp ngồi trên ghế, trong lòng bất an, lúc tinh thần đang hoảng hốt, lại nghe thấy Đường Ngạo Thiên gọi mình.

“Ừm? Phụ thân, người nói cái gì?” Đường Diệp đột nhiên hoàn hồn.

Xong rồi, sắp bị mắng rồi.

“Ta nói rồi, con năm nay cũng đã 24 rồi, sao không tính toán tốt cho tương lai?” Ngoài dự đoán của Đường Diệp, Đường Ngạo Thiên không tức giận, chỉ lặp lại vấn đề một lần nữa.

“Tương lai? Từng tính toán, sẽ giúp phụ thân làm việc, làm rạng rỡ truyền thống Đường gia.” Đường Diệp vội vàng chọn lời dễ nghe mà nói.

“Trong lòng con, chỉ có Đường gia?” Đường Ngạo Thiên nhíu mày.

“...” Đường Diệp có phần mờ mịt, mình là con trai của Đường gia, chẳng lẽ không nên là đặt tim tại Đường gia?

“Con đã lớn, không muốn thành gia, phụ thân không kiên quyết ép con, nam nhân nên lấy sự nghiệp làm trọng.” Đường Ngạo Thiên để tách trà xuống: “Có chuyện con nên biết.”

“Chuyện gì?” Đường Diệp có chút thấp thỏm, sao phụ thân trịnh trọng như vậy?

“Trở về đi thu dọn một phen, lập tức cùng phụ thân ra biển.” Đường Ngạo Thiên vẫy vẫy tay: “Đi chuẩn bị đi.”

“Ra biển đi đâu?” Đường Diệp nghi hoặc: “Trước khi đi chưa từng nghe hạ nhân nhắc đến việc này, hiện tại mới chuẩn bị thuyền, có kịp không?”

“Việc này con đừng quan tâm, thu dọn xong đồ liền đi.” Đường Ngạo Thiên có chút không kiên nhẫn.

Đường đường là nam nhi bảy thuớc, sao chậm chạp như vậy?

“Vâng.” Cảm thấy Đường Ngạo Thiên bất mãn, Đường Diệp vội vàng gật đầu đáp ứng.

Không kịp tạm biệt Đường Khải, Đường Diệp đành phải vội vàng viết một phong thư rồi để trên bàn.

Nếu mình không đi tìm hắn, hắn chắc chắn sẽ tìm mình.

Nhìn tờ giấy này biết mình ở nơi nào, cũng sẽ không lo lắng nữa.

Bên kia, Đường Hiên đang dắt ngựa chuẩn bị ra khỏi thành.

Rốt cục có thể trở về gặp Đại Hùng rồi.

Vui vẻ.

Cũng không biết hắn ở nhà thế nào, có gầy chút nào không?

Bánh ngọt cá Đông Nam ăn rất ngon, có nên đem một chút về cho hắn hay không?

Nhưng hắn rất béo rồi...

Nhưng hắn nhất định chưa ăn cái này... Ăn ngon như vậy... Hắn nhất định sẽ thích...

Vậy... vậy mua một chút đi.

Ăn một chút thì không có việc gì.

Đường Tiểu Hiên vào cửa hàng, mua đầy bánh ngọt cá, vui rạo rực mang ra cửa.

Đại Hùng nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ.

Đang chuẩn bị lên ngựa, lại góc đường có hai bóng dáng quen thuộc đang cưỡi ngựa về phía này.

Trời ạ!

Đường Hiên nhanh chóng xoay người, chui vào trong cửa hàng.

Nhất thiết đừng để phụ thân thấy mình.

Đợi hai người đều đi qua, Đường Hiên mới thật cẩn thận ra khỏi cửa hàng.

Trong lòng có phần buồn bực.

Nhìn phương hướng, phụ thân và Tam ca hẳn là đi ra bờ biển.

Đi tới đó làm gì? Ra biển?

Đang nghi hoặc, lại nhìn thấy Chu Tử cưỡi ngựa vội vàng đi theo.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Đường Hiên nghĩ nghĩ, liền lén lút vội vàng đi theo.

Đường Ngạo Thiên dẫn Đường Diệp đến một cảng nhỏ, chỉ thấy nơi đó có vô số thuyền đánh cá neo đậu.

Trong đó một con thuyền hiển nhiên là Đường Ngạo Thiên quen biết chủ thuyền, rất nhanh liền chở hai người ra biển.

Chu Tử trốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn con thuyền kia ra biển, nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng.

Quả nhiên là không chịu nổi rồi.

Xoay người muốn quay về, lại cảm thấy một đạo hàn quang đánh tới mình.

“Thì ra là Lục thiếu gia Đường gia.” Chu tránh thoát tránh thoát kiếm phong kia, ôm quyền cười với y.

“Ngươi lén lút đi theo cha ta và Tam ca làm gì?” Đường Hiên giận dữ nhìn gã.

“Ngươi muốn biết?” Chu Tử hỏi ngược lại.

“Hỏi vô nghĩa.” Đường Hiên hung hăng nói.

“Nếu ngươi muốn biết, ta sẽ dẫn ngươi nhìn nguyên nhân.” Chu Tử cũng không so đo thái độ của y, chỉ dẫn y đi đến trước một con thuyền thuyền đánh cá: “Đi thôi, đi thì ngươi liền biết.”

“Ra biển?” Đường Hiên nhíu mày.

“Không dám?” Chu Tử trêu tức nhìn y.

“Hừ!” Đường Hiên nhảy lên thuyền đánh cá.

Thật sự là tiểu hài tử.

Chu Tử buồn cười lắc đầu.

“Ngươi và Tam ca ngươi, cảm tình có tốt không?” Thuyền chạy một lát, Chu Tử đột nhiên mở miệng hỏi Đường Hiên.

“Liên quan gì đến ngươi?” Đường Hiên mắt trợn trắng.

“Ngươi cảm thấy ta là người xấu?” Chu Tử nhíu mày.

“Dù sao cũng không phải người tốt.” Đường Hiên lầm bầm.

Trong lòng cũng hiểu rõ, dựa vào uy vọng và địa vị ở trên giang hồ, khả năng Chu Tử là người xấu không lớn.

“Ta nghe người ta nói, trước kia Tam ca ngươi từng bị thương, cho nên mới mất trí nhớ? “Chu Tử tiếp tục nói.

“... Ừm, chẳng qua ta không rõ lắm, khi đó ta còn nhỏ, mới hai ba tuổi.” Đường Hiên vốn không ngờ phản ứng của Chu Tử, nhưng nghĩ gã có quan hệ tốt với Vân Sát Bảo, nơi đó có thần y, nói không chừng có thể trị khỏi cho Tam ca.

“Vậy ngươi đã nghe gì?” Chu Tử lại hỏi.

“Kỳ thật trước chín tuổi, Tam ca không ở Đường gia, mẹ ca cũng không phải là phu nhân được phụ thân cưới hỏi đàng hoàng.” Đường Hiên khụt khà khụt khịt: “Ta nghe được trong lúc đại ca vô ý nói.”

Mười bốn năm trước, Đường Ngạo Thiên đi tổ trạch Đường gia ở Tây Nam bế quan tu luyện, sau khi xuất quan thì không về nhà, vội vàng đi Đông Nam trước, một năm sau mới trở lại Đường Môn.

Cùng Đường Ngạo Thiên trở về, là tiểu nam hài chín tuổi bị trọng thương hôn mê bất tỉnh.

Đường Ngạo Thiên luôn luôn trầm ổn, trên mặt xuất hiện vẻ hoảng loạn hiếm thấy.

Mấy ngày kia, gần như tất cả đại phu ở Tây Nam đều bị đưa tới Đường gia.

“Lão gia làm sao vậy? Sao để ý tới tiểu nam hài như vậy?” Bọn hạ nhân xì xào bàn tán.

“Đúng vậy, hắn là gì của lão gia?”

“Chắc chắn quan hệ không tầm thường, khi nào thì thấy lão gia như vậy?”

“Đúng vậy, mấy ngày nay mỗi lần ta đi đưa trà, đều cảm thấy lão gia khác trước kia.”

“Ôi chao, vị tiểu tổ tông này nhất thiết không sao, nếu không lão gia tức giận, xui xẻo là chúng ta.”

Tất cả phu nhân tiểu thiếp Đường phủ, người nào trong lòng cũng nói thầm.

Người kia là ai? Sao lão gia vì chăm sóc hắn, ngay cả nhìn cũng không liếc mắt mình một cái?

Sau mười ngày hôn mê, thân thể người thiếu niên rốt cục có chuyển biến tốt.

“Đường chưởng môn yên tâm, trong vòng 3 ngày, hắn nhất định tỉnh lại.” Các đại phu nhất thảy nhẹ nhàng thở ra.

Nghe câu này, khuôn mặt vốn lạnh lẽo của Đường Ngạo Thiên rốt cục cũng thấy có chút bình tĩnh lại.

Buổi tối ăn cơm xong, liền triệu tập mọi người Đường gia tới phòng nghị sự.

Sau đó mọi người mới biết, thì ra người thiếu niên này là cốt nhục thất lạc nhiều năm của Đường Ngạo Thiên.

Cốt truyện cực kỳ cũ rích, nợ phong lưu lúc tuổi còn trẻ.

Nơi nữ tử bướm hoa, cùng ân khách phong lưu một lần, sau đó kết châu thai.

Vốn không yêu cầu xa vời mẹ vinh nhờ con, biết thân phận thấp kém, chỉ mong có thể một mình nuôi nấng nhi tử lớn, có thể bình an sống cả đời là tốt nhất.

Nào đoán được sau chín năm, đắc tội ác bá, không chịu nổi khi dễ, mới tìm người nói cho Đường Ngạo Thiên.

Đợi cho Đường Ngạo Thiên chạy tới, bệnh nàng kia đã nguy kịch, mà thiếu niên kia cũng bị ác bá đánh tới đầu óc thụ thương.

“Từ hôm nay trở đi, hắn là Tam thiếu gia Đường Môn, tên một chữ Diệp.” Đường Ngạo Thiên nghiêm mặt nói.

Tuy nhóm người phu nhân tiểu thiếp không vừa lòng, nhưng không dám nói thêm.

Cảm thấy lần này lão gia trở về, hình như trở nên hung dữ rất nhiều, lãnh đạm rất nhiều, ngay cả chuyện tình phu thê cũng không thường có.

“Còn nữa, sau này ai cũng không được lấy thân phận Diệp nhi ra bàn tán.” Ánh mắt lạnh lùng của Đường Ngạo Thiên đảo qua mọi người: “Đại phu nói hắn sẽ mất trí nhớ, nếu sau này hắn có hỏi, thì nói mẫu thân của hắn mất sớm, hắn ham chơi nên ngã bị thương đầu, ai dám nói nhiều hơn một câu, đừng trách ta không khách khí!”

Nói đến mức này, mọi người nào dám nói nữa chữ “không”, ào ào gật đầu đáp ứng.

Đường Khải mười ba tuổi đứng phía dưới, cảm thấy đệ đệ này của hắn thật đáng thương.

Sinh ra tại nơi đó, lại không có phụ thân, nhất định chịu rất nhiều khổ.

Mất trí nhớ với y mà nói, nói không chừng là chuyện tốt.

Sau này đợi Đường Diệp tỉnh lại, Đường Khải liền thường xuyên thăm y.

“Lại thăm đệ đệ?” Đường Ngạo Thiên gặp được Đường ở trên hành lang, cười hỏi hắn.

“Ừm, cho Tiểu Diệp hạt thông.” Đường Khải giơ bọc giấy trong tay.

“Ừm, đi đi.” Đường Ngạo Thiên hài lòng gật đầu: “Đối xử với đệ đệ tốt một chút.”

Đường Khải gật gật đầu, đẩy cửa vào phòng.

“Đại ca.” Đường Diệp tựa vào giường cười với hắn.

“Cái này cho đệ ăn.” Đường Khải ngồi trên giường, thay y lót gối đầu: “Hôm nay còn đau đầu không?”

“Không nghĩ thì không đau, cứ nghĩ liền đau.” Đường Diệp cho kẹo vào miệng, cười tít mắt: “Ngon.”

Đường Khải thích nhất là nhìn Đường Diệp cười.

Mình nhiều đệ đệ muội muội như vậy, chỉ có Tiểu Diệp lúc cười rộ lên, ánh mắt sẽ biến thành vầng trăng khuyết nhỏ, cực kỳ đáng yêu.

Vì thế trong cuộc sống sau này, Đường Khải thường xuyên đi tìm Đường Diệp.

Cùng nhau luyện võ, cùng nhau học bài, cùng nhau đi chơi.

Sau đó, mình tưởng tượng chuyện trước đây của y và trêu y một chút.

“Hồi nhỏ ca mới đái dầm.” Đường Diệp không vừa lòng.

“Không tin thì đệ đi hỏi mẹ Lý đi.” Đường Khải le lưỡi với y: “Xấu hổ, xấu hổ.”

Đường Diệp mặt đỏ tai hồng, vô luận như thế nào cũng không  thể tiếp nhận, vì thế thật sự chạy tới hỏi mẹ Lý.

“Đúng vậy, lúc Tam thiếu gia người sáu tuổi còn đái dầm.” Mẹ Lý đã sớm được Đường Khải dặn, nói dối vô cùng lưu loát.

Đường Diệp buồn bực, ngồi xổm bờ ao tức giận một mình.

“Tiểu Diệp ngoan, ăn bánh dẻo.” Đường Khải bưng đĩa tới dỗ y.

Đường Diệp vẫn khụt khà khụt khịt, nhưng cái miệng lại không nhịn nổi.

Bánh dẻo ngọt ngào, còn có hương vị hoa quế.

Mười mấy năm sau, miệng hình như còn có hương vị lúc đó.

“Con cười gì vậy?” Đường Ngạo Thiên bất mãn trừng Đường Diệp.

“A? Không... Không có gì.” Đường Diệp giật mình: “Phụ thân, chúng ta ra biển là muốn đi đâu?”

“Sắp đến rồi.” Đường Ngạo Thiên xoay người trở về khoang thuyền.

Đường Diệp le lưỡi, ôm đầu gối ngồi cạnh mép thuyền.

Cũng không biết khi nào thì mới có thể trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.