Nhân Vật Chính Đang Nhìn Ta Mỗi Ngày

Chương 87: Thái tử tàn bạo (36)




Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Trình Mộc Phong liền đứng lên, nhìn tiểu hài tử bên cạnh vẫn còn ngủ say, vì thế cũng không đánh thức y.

Khách điếm cách đó không xa, Tô Ngọc đang xoa bóp eo cho Đường tiểu thiếu gia đang ngáy o o, đột nhiên thấy Đường Hiên mở mắt.

“Ta làm mạnh quá à?” Tô Ngọc vuốt khuôn mặt y: “Còn sớm mà, ngủ tiếp đi.”

“Không phải, trên nóc có người.” Đường Hiên khoác y phục lên, nắm chặt bội kiếm của mình: “Ta ra ngoài xem một chút.”

“Ngươi cẩn thận.” Tô Ngọc cực kỳ chán nản công phu của mình.

Đường Hiên gật gật đầu, thật cẩn thận lật nóc phòng lên, đã thấy Trình Mộc Phong ngồi ở chỗ kia.

“Là ngươi?” Đường Hiên nhẹ nhàng thở ra, thu bội kiếm của mình lại: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Có việc tìm ngươi.” Trình Mộc Phong đứng lên: “Chuyện này, có lẽ chỉ có ngươi mới có thể làm.”

“Chuyện gì?” Đường Hiên nghi hoặc.

“Chúng ta tìm được Đường chưởng môn rồi.” Trình Mộc Phong nói.

“Cái gì?” Đường Hiên mừng rỡ: “Phụ thân ta còn sống?”

“Đúng vậy.” Trình Mộc Phong gật đầu.

“Mau dẫn ta đi tìm hắn.” Đường Hiên lôi kéo Trình Mộc Phong muốn đi.

“Đợi một chút.” Trình Mộc Phong đứng lại: “Ta có điều kiện.”

“Điều kiện?” Đường Hiên nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Trình Mộc Phong.

“Ta dẫn ngươi đi gặp Đường chưởng môn, ngươi giúp ta thuyết phục hắn giao ra binh phù trong Tàng Bảo Đồ.” Dưới ánh trăng, Trình Mộc Phong gằn từng chữ.

“Binh phù?” Đường Hiên vốn ngẩn ra, sau đó cười trào phúng: “Không ngờ Trình thiếu hiệp hao tốn khổ tâm như vậy, mục đích cuối cùng cũng là cái này.”

“Mấy năm nay Hoàng thượng mở rộng ranh giới, quốc khố đã sắp số vào chẳng bằng số ra.” Trình Mộc Phong nhìn Đường Hiên: “Hoàng thượng không muốn gia tăng thuế má dân chúng.”

“Cho nên mượn Đường gia ta khai đao?” Đường Hiên cười lạnh.

“Năm đó, Đường chưởng môn tích trữ hàng hóa và tiền tài, mục đích là muốn tạo phản nghịch thiên.” Vẻ mặt Trình Mộc Phong nhàn nhạt, trong giọng nói đã có một tia uy hiếp: “Hoàng thượng lệnh truyền, nếu Đường gia giao ra số bảo tàng, vậy không nhắc tới chuyện trước kia, nếu không muốn, vậy tội mưu phản phải tiêu diệt cửu tộc, không biết ý Đường tiểu thiếu gia ra sao?”

“...Dẫn ta đi gặp phụ thân trước.” Sau một thời gian trầm mặc dài, Đường Hiên rốt cục mở miệng, quả đấm siết chặt.

Không phải không nỡ tiền tài, nhưng lần đầu tiên bị người dùng thủ đoạn mềm dẻo uy hiếp như vậy, trong lòng bực tức bốc lửa.

“Hôm nay trời sắp sáng, tối mai ta trở lại tìm Đường thiếu gia.” Trình Mộc Phong ôm quyền cáo từ.

“Tiểu Hiên.” Tô Ngọc ngồi bên cạnh y: “Làm sao vậy?”

“Là Trình Mộc Phong.” Đường Hiên nghiến răng nghiến lợi: “Hắn dùng phụ thân ta uy hiếp ta!”

“Đã tìm được Đường chưởng môn?” Tô Ngọc kinh hỉ: “Thật tốt.”

“Hừ!” Đường Hiên còn canh cánh trong lòng.

“Tìm được Đường chưởng môn, đây là chuyện tốt.” Tô Ngọc ôm Đường Hiên ngồi trên chân mình: “Trình thiếu hiệp uy hiếp ngươi cái gì?”

“Hắn muốn bảo tàng của Đường gia ta, bảo là muốn mở rộng quốc khố.” Đường Hiên vỗ bàn.

“Đòi tiền mà thôi, huống hồ lại vì dân chúng thiên hạ, vì sao không đồng ý?” Tô Ngọc tưởng thật hỏi.

“Nhưng...” Đường Hiên hơi há miệng, không nói nên lời.

“Đường Môn hiện tại không có số bảo tàng kia, chẳng phải cũng vẫn là số một số hai trên giang hồ? Thay vì để số tiền bạc này chôn ở Đông Hải vô ích, không bằng lấy ra cho dân chúng, ngươi nói đúng không?” Tô Ngọc nhẹ nhàng nói đạo lý cho y.

“Vậy... ta đi tìm đại ca bàn bạc một chút.” Đường Hiên khụt khà khụt khịt.

“Ha ha, đi đi.” Tô Ngọc hôn nhẹ y.

Vẫn biết Tiểu Hiên của mình không phải người không hiểu chuyện.

Đường Hiên lén lút lẻn vào Đường Môn, cũng không đến chỗ Đường Khải mà trực tiếp đến phòng ngủ của Đường Diệp.

“Tiểu Lục?” Đường Khải đang ngồi ở bên giường nói chuyện với Đường Diệp, đột nhiên thấy Đường Hiên trèo từ sau cửa sổ vào.

“Tiểu Lục.” Đường Diệp chống người ngồi dậy.

“Tam ca.” Đường Hiên bổ nhào tới ôm lấy Đường Diệp, cọ cọ đầu vào lòng y như mèo nhỏ.

“Ban ngày sao lại đến đây? Bị người thấy thì làm sao bây giờ?” Đường Diệp sờ sờ tóc của y, cười hỏi.

“Nhớ Tam ca.” Đường Hiên làm nũng: “Còn muốn dẫn đại ca đến một nơi.”

“Đi đâu?” Đường Khải hỏi.

“Đi thì ca sẽ biết.” Đường Hiên đưa cho Đường Diệp một túi hạt thông: “Tam ca, Tam ca, cho đệ mượn đại ca nửa canh giờ, được không?”

“Mượn... Có gì không được mà hỏi mượn ca.” Đường Diệp đỏ mặt.

“Sao không hỏi mượn đệ, ca là của đệ nha.” Đường Khải nhéo mũi y.

“Nôn...” Đường Hiên suy yếu ngồi xổm trên mặt đất.

“Đi đi.” Đường Diệp khoát tay với bọn họ: “Cẩn thận một chút.”

Sau khi ra ngoài, Đường Hiên dẫn Đường Khải ra ngoài.

“Ca còn tưởng đệ muốn dẫn ca đi đâu.” Đường Khải gõ gõ đầu của y: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

“Trình Mộc Phong nói hắn tìm được phụ thân rồi.” Trên mặt Đường Hiên biến mất vẻ trêu đùa Đường Diệp trong phòng.

“Ở đâu?” Đường Khải vui vẻ.

“Không biết, hắn muốn chúng ta đáp ứng, đến lúc đó nhất định phải thuyết phục phụ thân giao binh phù ra, mới bằng lòng dẫn chúng ta đi.” Đường Hiên nói.

“Bảo tàng?” Đường Khải nhíu mày: “Vân Sát Bảo muốn?”

“Không phải, là hoàng thượng muốn.” Đường Hiên nói: “Hoàng thượng còn nói, giao bảo tàng ra, có thể miễn tội phụ thân mưu nghịch năm đó.”

“Đáp ứng hắn.” Đường Khải không có bất kỳ do dự gì: “Nói với Trình Mộc Phong, nếu đến lúc đó phụ thân nhất định không chịu nói ra bảo tàng Đường gia dấu ở đâu, ca liền giao tất cả hiệu buôn của Đường Môn ra để thay thế.”

“Ca?” Đường Hiên trừng to mắt.

“Đi thôi.” Đường Khải vỗ vỗ đầu của y: “Chỉ cần phụ thân không sao, còn lại đều không quan trọng.”

“Ừm.” Từ nhỏ, Đường Hiên sùng bái Đường Khải nhất, hiện tại thấy đại ca thấy đại ca đã mở miệng, cũng không lo lắng nữa, xoay người đi tìm Trình Mộc Phong.

“Đại ca.”Thấy Đường Khải trở về phòng, Đường Diệp đưa cho hắn một đĩa nhỏ: “Này... cho ca.”

Trong khay sứ trắng nhỏ, một đống nhân hạt thông nhỏ nằm ngay ngắn chỉnh tề, đều được cẩn thận bóc đi vỏ cứng và da ngoài.

“Đứa ngốc, một mình ăn là được, mất công như vậy để làm chi.” Đường Khải đi tới gần hôn trán y.

“Trước đây ca lột cho đệ, hiện tại đến lượt đệ lột cho ca một lần.” Đường Diệp cười tít mắt.

“Cuộc sống sau này rất dài, chờ thân thể đệ khỏe hơn, mỗi ngày ở nhà nấu cơm giặt giũ cho ca, đâu cũng không cho phép đi.” Đường Khải ôm chặt y: “Có được không?”

“Mơ đi.” Mắt Đường Diệp trợn trắng, đưa tay nhéo hắn.

Hai người nói nói cười cười ở trong phòng, ai cũng không nhắc chuyện Đường Hiên tới rốt cuộc là có chuyện gì.

“Gần đây độc trên người đệ tốt hơn một chút rồi.” Đường Khải thử thử mạch cho y: “Đệ cảm thấy thế nào?”

“Tốt hơn nhiều.” Đường Diệp tựa vào lòng hắn: “Phương pháp của ca rất có tác dụng.”

Mấy ngày trước, Đường Khải hao hết khổ tâm mới tìm được một vài cuốn sách thuốc cũ nát của Đường Môn, cuối cùng tìm được một chút ghi chép đề cập đến trầm mộng, nói nếu sau khi uống thuốc mà không vận công, tạm thời có thể áp chế độc tính không đến mức hao tổn quá nhiều tâm sức.

“Trong khoảng thời gian này đệ không được vận công, có biết không?” Đường Khải nhéo mũi y: “Tốt nhất là không được xuống giường, ngoan ngoãn nằm ăn cơm rồi đi ngủ là tốt.”

“Được, cái này đệ biết.” Đường Diệp nghiêm túc gật đầu.

Đường Khải bật cười, đi tới gần muốn ôm y, lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện của Nhạc Uy.

Trong lòng Đường Diệp cả kinh, còn chưa phản ứng kịp, Đường Khải đã lắc mình nhảy lên xà nhà.

“Diệp Nhi.” Nhạc Uy đẩy cửa tiến vào.

“... Phụ thân.” Đường Diệp có chút bối rối, may mắn là Nhạc Uy vẫn chưa phát hiện.

“Gần đây luyện công thế nào?” Nhạc Uy hỏi.

“Khá tốt.” Đường Diệp qua loa.

“Mặt trời lên cao rồi mà chưa rời giường, cái này mà kêu là khá tốt?” Nhạc Uy bất mãn.

Đường Diệp cúi đầu, vẫn chưa trả lời.

“Giờ ngọ Ngày mai, đến sau núi chờ ta, ta nhìn xem rốt cuộc nội lực con luyện như thế nào rồi.” Nhạc Uy nghiêm mặt nói.

Đã muốn khởi sự, y lại hết ăn lại nằm, làm sao có thể gánh vác chuyện lớn?

“Vâng.” Đường Diệp cúi đầu nhận lời.

“Không biết vươn lên gì cả.” Nhạc Uy phất tay áo ra ngoài.

Đường Diệp cúi đầu ngồi trên giường, tay run nhè nhẹ.

“Tiểu Diệp ngoan, đừng khóc.” Đường Khải kéo y vào ngực: “Đừng khóc.”

“Ca.” Đường Diệp đưa tay ôm chặt hắn.

“Ngoan, ca ở với đệ, không sao cả.” Giọng nói Đường Khải dịu dàng lại khẽ, trong mắt tràn đầy hàn ý.

Luyện công? Hiện tại nếu Tiểu Diệp luyện công, nội lực sẽ tăng mạnh, nhưng sẽ phá hủy thân thể, cho dù là Nhạc Uy có giải dược thật, cũng cần phải hai ba năm sau mới có thể dùng, ngộ nhỡ Tiểu Diệp chống đỡ không quá hai ba năm thì phải làm sao bây giờ?

“Ngày mai đệ cứ ngoan ngoãn nằm ở đây, không cho đi.” Đường Khải ôm chặt Đường Diệp.

“Nhưng...”

“Không sao đâu.” Đường Khải cắt ngang lời y: “Ca có cách.”

“Cách gì?” Đường Diệp ngẩng đầu hỏi hắn.

“Ngủ đi, ngày mai đệ sẽ biết.” Đường Khải cười cười với y: “Yên tâm đi.”

Đường Diệp gật gật đầu, ngoan ngoãn chui vào trong chăn.

Vào lúc ban đêm, Đường Khải vốn đến khách điếm, cùng Trình Mộc Phong bàn bạc chuyện cứu người, sau khi trở về nhà lại nghĩ nghĩ, nhưng không có trở về phòng mình, mà lập tức đến khách phòng.

“Thần bảo chủ.” Đường Khải gõ cửa.

“Hả?” Trong phòng truyền ra giọng nói lười biếng, sau một lúc lâu, cửa phòng mới bị mở ra.

“Chuyện gì?” Thần Tử Việt cười.

“Tại hạ có việc muốn nhờ. Đường Khải cúi đầu nói.

“Vào đi.” Thần Tử Việt nghiêng người để cho hắn vào phòng.

“Ngày mai...” Đường Khải thấp giọng kể rõ.

“Được.” Thần Tử Việt một lời đáp ứng.

“Đa tạ Thần bảo chủ.” Đường Khải vui mừng khôn xiết, đều nói tính tình tiểu bảo chủ của Vân Sát Bảo không tốt, không nghĩ tới dễ nói chuyện như vậy.

“Đây có cái gì để cảm tạ.” Thần Tử Việt buông tay: “Nhà là nhà của ngươi, ngươi muốn dày vò thế nào thì dày vò như thế đấy.”

“Nếu đã như thế, vậy ngày mai liền làm phiền Thần bảo chủ rồi.” Đường Khải ôm quyền: “Cáo từ.”

“Đi đi.” Thần Tử Việt ngáp, ánh mắt tà tà nhìn trên xà nhà.

A.. A... A... A... Thật muốn giữ Đường Khải lại đánh ván cờ, để cho người phía trên ngồi trên đó một chút nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.