Nhàn Vân Công Tử

Chương 8




Chỉ có Bạch Phong Hoa hiểu được chuyện gì xảy ra.Giờ phút này sắc mặt Mạc Thanh Tuyệt tái nhợt như tờ giấy, hắn vết máu ở mi gian ( giữa hai đầu lông mày ) lúc ẩn lúc hiện, như thế nào cũng không biến mất, mà hô hấp của hắn đã không ổn định, rất dồn dập.

“Thanh Tuyệt! Thanh Tuyệt!” Bạch Phong Hoa nắm chặt tay Mạc Thanh Tuyệt, trong lòng hoảng loạn đến cực điểm.

“Ta, không có việc gì.” Mạc Thanh Tuyệt cười trừ một cái, “Ta sử dụng một ít sức mạnh.Chính ta đều có chút quên như thế nào sử dụng, mới đưa đến tình huống như vậy.Không cần lo lắng, ta nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Bạch Phong Hoa lại thực lo lắng, gắt gao nắm chặt tay Thanh Tuyệt, cảm giác được tay Thanh Tuyệt càng ngày càng lạnh.

Thủ giới giả sắc mặt lại thay đổi, hắn muốn nói lại thôi.Nghĩ nghĩ vẫn nói: “Bạch Phong Hoa, ngươi không cần lo lắng, hắn quả thật không có việc gì.”

“Ngươi biết lý do?” Bạch Phong Hoa ngẩng đầu vội vàng nhìn thủ giới giả.

“Hắn, không phải người Vị Diện này.Hắn vừa rồi sử dụng sức mạnh, là sức mạnh vốn thuộc về hắn.Thế nhưng, tựa hồ hạn định không cao, phong ấn bị lỏng.Bị hắn mạnh mẽ dùng mới đưa đến như vậy.Nếu như lại sử dụng …” Thủ giới giả mày nhíu nhanh.

“Sẽ như thế nào?” Tao Bao Vương gia mắt nhìn Mạc Thanh Tuyệt đã thay đổi, hắn cũng rất tò mò cuối cùng sẽ như thế nào.Mạc Thanh Tuyệt không phải người Vị Diện này, làm cho tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc vạn phần.Liên tưởng hắn tới nay đều thần bí khó lường, ngược lại có chút nghĩ thông suốt.

“Hắn sẽ khôi phục lại sức mạnh cường đại, trực tiếp Phá Toái Hư Không rời đi.” Thủ giới giả bình tĩnh nói, “Cho nên ta nói, ngươi không cần lo lắng hắn có việc gì.Nhưng thật ra người kia …” Thủ giới giả quay đầu nhìn Đông Phương Lưu Phong, ánh mắt nghiêm túc.Làm một nhân loại, dám can đảm phản bội nhân loại, cam tâm trở thành tay sai Ma tộc , quyết không tha thứ.

“Đúng vậy, Phong Hoa, ta nói không có việc gì.” Mạc Thanh Tuyệt cười có chút khó khăn, lật tay nắm chặt tay nàng, “Ta sẽ rất nhanh khống chế sức mạnh này, ta muốn cùng nàng Phá Toái Hư Không, sẽ không chính mình rời đi.”

“Ừ.” Bạch Phong Hoa rốt cuộc yên lòng, nhưng nhìn đến mặt Thanh Tuyệt tái nhợt cùng vết máu trên trán lúc ẩn lúc hiện, tim lại nhói đau.

“Ma khí, hóa ra ở trong tay ngươi.” Thủ giới giả giọng nói âm trầm rơi vào trong lỗ tai Bạch Phong Hoa, “Hơn nữa, xem ra ngươi căn bản không có đủ sức mạnh phát huy hết.”

Bạch Phong Hoa hồi phục lại tinh thần, đứng lên nhìn vẻ mặt không sao cả của Đông Phương Lưu Phong, Đông Phương Lưu Phong chống lại con người Bạch Phong Hoa, hì hì cười: ”Bạch Phong Hoa, ngươi lần này cường hãn thôi.”

“Ba!”

Một cái tát vang dội, Bạch Phong Hoa vẫy tay dùng sức tát trên khuôn mặt Đông Phương Lưu Phong, trong nháy mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ Đông Phương Lưu Phong nổi lên dấu hồng.

Đông Phương Lưu Phong đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo lại lạnh lùng cười, sờ sờ mặt mình, mắt nhìn Bạch Phong vẫn tỏ vẻ không vấn đề gì.

Thủ giới giả vung kiếm định chém chết Đông Phương Lưu Phong, Bạch Phong Hoa lại đưa tay ngăn lại.

“Tiểu Bạch.” Bạch Phong Hoa quay đầu gọi Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch gật gật đầu, phút chốc biến lớn thân thể, trên đầu điểm đỏ lóe lên, biến mất ngay tại chỗ.

Đông Phương Lưu Phong lơ đễnh nhìn Bạch Phong Hoa, ở hắn xem ra, hết thảy cũng không sao cả, thế giới này rất nhanh sẽ biến mất.Ma khí rất nhanh cùng Ma Thái tử hô ứng, đến lúc đó, hết thảy cũng không kịp.Đại môn Ma giới không bao giờ bị phong ấn nữa.

Ngay sau đó, Tiểu Bạch xuất hiện, miệng của nàng còn ngậm một người, đem người nọ loạng choạng đưa đến trước mặt Bạch Phong Hoa.

Đông Phương Lưu Phong thấy rõ ràng người này thì hơi sững sờ một chút, tiếp theo khéo miệng cong lên khinh thương cười lạnh.

“Ngươi muốn dùng người này uy hiếp ta? Ngươi đang nằm mơ sao?” Đông Phương Lưu Phong cười lạnh nhìn Tiểu Bạch mang người đến, người nọ không phải người khác, là đại ca của hắn, Đông Phương Chính.

“Lưu Phong …” Tiểu Bạch nghiêng đầu, đem Đông Phương Chính vứt ở trên mặt đất, Đông Phương Chính đứng lên, đến bên người Đông Phương Lưu Phong.

“Đừng tới đây.” Đông Phương Lưu Phong ghét bỏ quát lạnh mà nói, tiếp theo đó quay đầu đối với Bạch Phong Hoa cười nhạo, “Ngươi muốn dùng hắn đến uy hiếp ta? Ngươi đang chê cười sao? Ngươi cho ta thanh kiếm, ta cũng có thể giúp ngươi giết hắn.”

Bạch Phong Hoa cười lạnh một tiếng:”Hy vọng ngươi xem xong sẽ nói giống như vừa nãy.”

Đông Phương Lưu Phong nhíu mày không rõ vì sao trong lòng một cỗ bất an từ từ dâng lên.

“Vô Song, cho hắn xem chân tướng.” Bạch Phong Hoa phân phó Vô Song, Vô Song cầm Ấn Thiên kính đi tới, đi tới trước mặt Đông Phương Lưu Phong, giơ gương cao cao, tiến đến trước mặt Đông Phương Lưu Phong.

Rất nhanh, hình ảnh trong gương bắt đầu biến hóa.

“Không cần hoài nghi, mặt gương này hiện chính là sự thật.Đây là thần khí Ấn Thiên kính, có thể nhìn đến toàn bộ chân tướng.” Bạch Phong Hoa cười lạnh một tiếng, liền không hề để ý đến Đông Phương Lưu Phong, mà đi đến bên người thủ giới giả nhìn tình cảnh trong khe cốc.

“Thế nào?” Bạch Phong Hoa trầm giọng hỏi thủ giới giả.

“Ma thái tử … Ta thật không ngờ hắn đã tỉnh, hơn nữa, thực lực của hắn cường đại hơn.” Thủ giới giả giọng điệu có chút phức tạp.

“Ngươi nhận thức hắn?” Bạch Phong Hoa nghi hoặc mở miệng.Thủ giới giả, giọng điệu người này, tựa hồ là biết mười phần sự tình bên trong a.Chẳng lẽ năm đó Nhân Ma đại chiến phát sinh một số chuyện người khác không biết sao?

“Ngàn năm trước kia …” Thủ giới giả nhìn tiền phương, ánh mắt nhu hòa, dần dần trở nên ấm áp mà không muốn xa rời “Đó là thời điểm ta sinh ra, cũng là thời điểm chủ nhân rời đi, ta phụng mệnh chủ nhân bảo vệ Vị Diện này.Là chủ nhân phong ấn đại môn Ma giới, là chủ nhân khiến cho Ma thái tử ngủ say.”

Thủ giới giả thì thào nói làm cho Bạch Phong Hoa cả người lâm vào chấn động! Chủ nhân! Người sáng tạo thủ giới giả! Cũng là người năm đó phong ấn đại môn Ma giới, người khiến cho Ma thái tử ngủ say? Là ai có sức mạnh cường đại như vậy? Sức mạnh như vậy, chỉ sợ đã không thuộc về nhân loại, mà là thần chứ! Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn thủ giới giả, lại nhìn đến trên mặt thủ giới giả hiện ra cùng bề ngoài hắn vô cùng tương xứng.Tràn ngập quyến luyến cùng ỷ lại …

“Vậy, chủ nhân của ngươi đâu?” Bạch Phong Hoa nhịn không được mở miệng hỏi.

Thủ giới giả sắc mặt thoáng chốc biến đổi, tiếp theo cúi đầu, từ từ lắc đầu: “Ta không biết, từ đó về sau, ta không cảm giác được hơi thở chủ nhân.”

Bạch Phong Hoa trầm mặc xuống, ngẩng đầu nhìn chỗ sâu trong khe cốc, bên kia còn không có bất cứ động tĩnh gì, đối phương hiển nhiên cũng bị Mạc Thanh Tuyệt dùng sức mạnh áp chế.Nhưng tình hình hiện tại, không có nghĩa Ma tộc sẽ bỏ qua, tất nhiên còn có thể đánh úp lại.Phải như thế nào mới đánh lui bọn họ, lại phong ấn đại môn Ma giới.

“Bạch Phong Hoa, nhân loại kia, ngươi vì sao không giết?” Thủ giới giả ghét bỏ hơi quay đầu nhìn vẻ mặt Đông Phương Lưu Phong bên kia càng ngày càng cổ quái, càng ngày càng kinh ngạc hỏi.

“Thủ giới giả, chủ nhân ngươi có nói qua cho ngươi, tâm hồn đau đớn, thậm chí đau đớn gấp trăm ngàn lần thể xác …” Bạch Phong Hoa xoay ngừơi, nhìn Đông Phương Lưu Phong bắt đầu liều mạng lắc đầu, lạnh lùng sâu kín nói.

“A?” Thủ giới giả người ngẩn ra, lâm vào trầm tư.Những lời này, tựa hồ nghe qua, nghe qua.

“Ngươi chú ý đến bên kia, bên kia thái bình yên tĩnh, ngược lại không thích hợp.” Bạch Phong Hoa đối với thủ giới giả căn dặn xong lại cùng Nam Cung Vân và Hoàng Phủ Trác nói vài câu, để bọn họ đi thông báo cho những người khác không nên khinh xuất.Làm xong chuyện này, Bạch Phong Hoa mới đi tới bên người Đông Phương Lưu Phong, Đông Phương Lưu Phong giờ phút này con ngươi trở nên trống rỗng vô hồn, kinh ngạc nhìn hình ảnh trong gương.

“Không, sẽ không, đây là giả, không có khả năng! Làm sao có thể!” Đông Phương Lưu Phong liều mạng lắc đầu, hai tay đã bắt đầu run rẩy.

“Đây là Ấn Thiên kính,” Bạch Phong Hoa lạnh lùng nhìn Đông Phương Lưu Phong cười lạnh.

“Không có khả năng.” Đông Phương Lưu Phong nhếch môi, muốn cười, ý nghĩ điên cuồng đây là trò khôi hài mà thôi, có điều hắn muốn cười cũng không được.Trong gương, chính mình một mình lạnh như băng nằm trên giường cuộn mình ngủ, cửa bị đẩy ra, có người tiến đến, ôm hắn cùng nhau đi vào giấc ngủ, hắn ấm áp.Đây không phải là mộng sao? Đêm đó bị người lôi xuống nước, lạnh thấu xương, mơ mẫu thân ôm mình ngủ, thật ấm áp thật ấm áp.Nguyên lại người ôm mình, không phải là mẫu thân, mà là hắn.

“Đều là sự thật.Ngươi cái gọi là kiêu ngạo, cái ngươi gọi là địa vị, cái ngươi gọi là trời cho, không đáng một đồng!” Bạch Phong Hoa cười lạnh, “Buồn cười ngươi bây giờ, còn không chịu thừa nhận sự thật này.Không chịu nhận hết thảy của ngươi đều là do đại ca ngươi dùng tính mạng tính tự sát đổi lấy.Cũng đúng, ngươi người như vậy, đã sớm không có tim, lại làm sao có thể cảm động? Người như vậy …” Đông Phương Lưu Phong thống khổ nhắm mắt lại, khóe mắt có trong suốt gì đó chảy ra.Hết thảy hết thảy đều xâu chuỗi vào.Đúng vậy, độc là chính mình hạ, nhưng ngốc tử còn muốn ăn vào.Còn ở khắp nơi bảo hộ hắn, tiến cử hắn, vì sao có người ngu như vậy?

Bạch Phong Hoa nói rất đúng, kiêu ngạo của mình, địa vị chính mình, trời cho cái gì cũng là hắn cho.Vốn tưởng rằng tất cả đều là do bản thân tranh thủ đến, không nghĩ tới, sai lầm rồi, tất cả sai lầm hết rồi! Đông Phương Lưu Phong cả người run lên, mi gian đang lúc này một mảnh đau đớn.Thủ giới giả từ từ quay đầu, nhìn khóe miệng Đông Phương Lưu Phong chảy ra chút máu tươi, Đông Phương Lưu Phong hung hăng cắn nát môi mình đè nén thống khổ trong lòng.Thủ giới giả kinh ngạc nhìn mọi chuyện, nhân loại, hóa ra thống khổ như vậy.Đây là tâm hồn đau đớn hơn cả thân thể đau đớn sao?

“Ngươi người như vậy, tự cho là toàn bộ thế giới xấu xí dơ bẩn, kỳ thật, dơ bẩn nhất chính là ngươi, lòng dạ xấu xa nhất cũng chính là …” Bạch Phong Hoa không thuận theo buông tha, giọng điệu oán hận.

“Bạch đại sư! Thỉnh ngài câm mồm!” Ngay tại thời khắc Bạch Phong Hoa dùng những từ ngữ hà khắc, ngôn từ trách cứ Đông Phương Lưu Phong, thì Đông Phương Chính không nhịn được mở miệng lớn tiếng ngăn cản Bạch Phong Hoa lại.

“Xem đi, Đông Phương Lưu Phong, ngươi Tiểu Sửu đáng thương.Ngươi cho rằng toàn bộ thế giới vứt bỏ ngươi sao? Nếu không , ta thay ngươi giết người này, như vậy thế giới mới thật sự vất bỏ ngươi.” Bạch Phong Hoa bỗng nhiên cười quỷ dị, rút Trường Không kiếm trong tay đối với cánh tay Đông Phương Chính đâm tới.

Phù một tiếng máu tươi từ miệng vết thương Đông Phương Chính phun ra.

Đông Phương Chính đau nắm chặt cánh tay, nhíu mày nhìn Bạch Phong Hoa, Đông Phương Lưu Phong phút chốc mở to hai mắt, nhìn cánh tay Đông Phương Chính vết thương ghê rợn, trong lòng đau xót.

Bạch Phong Hoa cười lạnh: ”Đông Phương Lưu Phong, ngươi quả thật sẽ bị thế giới này vứt bỏ.” Bạch Phong Hoa nói xong nắm Trường Không kiếm trong tay hướng thẳng ngực Đông Phương Chính mạnh mẽ đâm xuống.

“Không nên!” Đông Phương Lưu Phong chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không chút suy nghĩ nhắm mắt vươn tay chắn trước mặt Đông Phương Chính.

Không có nghênh đón là đau đớn trong tưởng tượng, chỉ có trong ngực cảm giác lành lạnh.Trường Không kiếm cắt qua quần áo Đông Phương Lưu Phong, dừng ở trên lồng ngực của hắn.Đông Phương Lưu Phong kinh ngạc, từ từ mở mắt ra, chống lại con ngươi trong suốt của Bạch Phong Hoa.

“Cút đi, tuy rằng ta rất muốn một kiếm đâm chết ngươi.” Bạch Phong Hoa hiểu được, Đông Phương Lưu Phong vừa rồi di động vì Đông Phương Lưu Phong chắn kiếm, hết thả đều thành kết cục đã định.

Đông Phương Lưu Phong cùng Đông Phương Chính đều ngẩn người, Bạch Phong Hoa từ trong túi Càn Khôn lấy ra bình sứ, ném cho Đông Phương Lưu Phong, hừ lạnh một tiếng:”Bôi cho đại ca ngươi.”

Đông Phương Lưu Phong ngẩn ra, cúi đầu nhìn bình sứ trong tay, cuối cùng đổ viên đan dược ra ngoài, bóp nát, không nhìn tới biểu tình trên mặt Đông Phương Chính, đem dược rắc trên miệng vết thương, Đông Phương Chính cảm kích nhìn Bạch Phong Hoa, đệ đệ của hắn, giờ phút này đã trở lại.

“Cút đi, không nghĩ muốn nhìn ngươi nữa ..” Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiếng.

Mạc Thanh Tuyệt dựa vào gốc đại thụ bên cạnh, mỉm cười nhìn Bạch Phong Hoa.Bạch Phong tính tình kỳ quặc, Bạch Phong Hoa có nguyên tắc, Bạch Phong Hoa lời nói ác độc …Hắn đều thích., thích, thực thích.

Hoàng Phủ Trác nhìn Bạch Phong Hoa, trong con ngươi lóe ra tia sáng khó hiểu.Nam Cung Vân khóe miệng hơi cong, đó là phong cách của Bạch Phong Hoa.

Mộ Dung Âm Sinh kinh ngạc nhìn một màn này, bỗng nhiên nàng hiểu được Vân ca ca vì sao thích Bạch Phong Hoa như vậy.

Đông Phương Lưu Phong vươn tay đỡ Đông Phương Chính, ngượng ngùng nói: ”Chúng ta đây đi trước.”

Bạch Phong Hoa cái mũi hừ lãnh khí, không nói chuyện.

Song, Ma khí ở trong tay thủ giới giả bỗng nhiên khẽ rung lên.

“Không tốt! Đi mau!” Đông Phương Lưu Phong bỗng nhiên sắc mặt đại biến, lớn tiếng rống: “Ma giới đại môn sắp di chuyển đến nơi này.”

“Cái gì?” Thủ giới giả chấn động, quay đầu nhìn Đông Phương Lưu Phong.

“Cái chuôi Ma khí cùng đại môn Ma giới tương ứng, thay đổi vị trí đại môn Ma giới, đại môn Ma giới lập tức sẽ chuyển đến nơi đây.” Đông Phương Lưu Phong trong lòng sốt ruột.Nguyên nhân Ma khí đặt ở trong tay hắn không có thu hồi kỳ thật không đơn giản.Là để hắn đưa đi địa phương khác, sau đó cùng Ma thái tử ở bên kia phối hợp, đem đại môn Ma giới di chuyển, nói như vậy liền tránh được cùng nhân loại xung đột chính diện, có thể từ phía sau bất ngờ đánh.Mà vô số Ma thú, Ma trùng, đại quân Ma tộc cũng có thể không hề cố ý theo địa phương khác xâm chiếm thế giới loài người.Vừa rồi rõ ràng bên kia đã biết Đông Phương Lưu Phong “làm phản”, cho nên thay đổi sách lược, hiện tại lập tức di chuyển đại môn Ma giới.

“Chết tiệt!” Thủ giới giả nổi giận, bởi vì Ma khí trên tay bỗng nhiên nóng rực vô cùng, phút chốc bay lên, xuyên vào trong ngực hắn! Thủ giới giả vẻ mặt thống khổ, cố sức rút Ma khí, phi thân lên, đem Ma khí cầm trong tay dùng lực mạnh mẽ hướng chỗ sâu nhất khe cốc.Ngực không ngừng chảy ra máu tươi, tuy rằng không thể giết chết hắn, nhưng một kích đó, hiển nhiên tạo thành thương tổn không nhỏ.Thủ giới hô hấp bắt đầu hỗn loạn.

Thế nhưng hết thảy đều chậm, Ma khí vừa ném ra, lập tức dừng ở giữa không trung.Phịch một tiếng, kết xuất một kết giới, ngăn cản công kích của thủ giới giả.

“Lập tức rút lui! Đại môn Ma giới sẽ di chuyển đến nơi này!” Thủ giới giả nổi giận gầm lên một tiếng, nếu đại môn Ma giới mở ở cửa khe cốc, như vậy nhóm người mai phục lập tức mất đi ưu thế.Khi đó sẽ không phải là bọn hắn miễn cưỡng áp chế Ma thú Ma trùng, mà là nhóm Ma thú Ma trùng điên cuồng phản công!

Hoàng Phủ Thành cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự tình, vội vàng tổ chức mọi người lui về phía sau.

“Oánh Nhi, Âm Sinh, làm cho bọn họ toàn bộ rút lui, đại môn Ma giới mở ở trong này …” Bạch Phong Hoa khẩu khí nghiêm trọng, “Để mọi người tự bảo vệ tốt chính tánh mạng của mình là được.Các ngươi hiện tại cũng lập tức rút lui.Thiếu Minh, ngươi cũng lui, bảo hộ hai nàng.”

Thượng Quan Oánh Nhi cùng Mộ Dung Âm Sinh dùng sức gật gật đầu, An Thiếu Minh do dự một chút, hướng Bạch Tử Mặc rống một câu: “Bạch Tử Mặc, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.Nếu bị thương ta sẽ xát muối lên miệng vết thương, nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện đó, ta muốn quật mộ phần của ngươi!”

“Ha ha, ngươi cũng không nói lời dễ nghe?” Bạch Tử Mặc ngoài miệng thì ha ha cười, khóe mắt có chút ướt, nhưng trong lòng lại ấm áp.Huynh đệ, An Thiếu Minh chính là huynh đệ cả đời mình, “Yên tâm, ta không có việc gì.Ta con dâu cũng rất mạnh.”

“Đỏm dáng đi ngươi.” An Thiếu Minh phỉ nhổ, sau đó kéo tay Thượng Quan Oánh Nhi lui lại.

Rất nhanh, đám người nhanh chóng lui lại.Có điều, Ma thú cùng Ma trùng trong hạp cốc lại điên cuồng gào thét mà tới, mọi người lui lại không thể không dừng lại cùng Ma thú Ma trùng chiến đấu, tự nhiên giảm bớt tốc độ.

Bạch Phong Hoa đi đến bên người thủ giới giả, vươn tay đỡ lấy thủ giới giả hô hấp hỗn loạn: “Ngươi không sao chứ?”

Bạch Phong Hoa vừa chạm vào tay thủ giới giả, thủ giới giả đã nghĩ muốn bỏ tay nàng, nhưng ấm áp trên tay truyền đến làm thủ giới giả ngây người, hắn bỗng dừng động tác lại, mặc cho Bạch Phong Hoa đỡ hắn.Vì sao cảm giác ấm áp, vì sao cảm thấy giống như đã từng quen biết?

“Ta không sao.Có điều …” Thủ giới giả sốt ruột nhìn Ma khí phiêu phù ở trước mắt, phát ra hắc sắc quang manh ngày càng đậm, mà nhóm người phía sau căn bản không có rút lui xa, rất nhiều người bị nhốt ở tại chỗ khổ chiến.Tứ đại thần thú cùng Ngũ Hành Chi Hỏa tuy tận hết sức lực giúp tiêu diệt Ma thú Ma trùng, nhưng đối phương số lượng thật rất kinh người, căn bản không thể ngăn cản toàn bộ được.

Hào quang chiến khí màu trắng không ngừng phát ra ở trong rừng cây, trên sườn núi, trên đường lóe ra.Nơi nơi đều là một mảnh ác chiến.

“Sức mạnh của ngươi, còn có thể giúp ta cởi bỏ cấm chế một lần, sau giúp ta phong ấn lại?” Bạch Phong Hoa cắn răng, nhìn Ma khí hắc sắc quang mang nổi lềnh bềnh giữa không trung ngày càng đậm trầm giọng hỏi.

“Ta, thử xem, hẳn là có thể.Nhưng mà phải mau, một kích tất sát mới có thể.” Thủ giới giả biểu tình nghiêm trọng, “Ma thái tử là trung tâm bọn họ, một khi trừ bỏ Ma thái tử, đại môn Ma giới cản bản không duy trì được bao lâu.Ta phỏng chừng lần này đại môn Ma giới mở ra là sử dụng máu của Ma thái tử.Thực lực của ngươi, hẳn có thể đóng lại được đại môn Ma giới.Chỉ cần đại môn Ma giới có xu hướng đóng lại, mà Ma thái tử bị loại bỏ, nhóm Ma tướng tất nhiên lựa chọn trở lại Ma giới.” Một hơi nói nhiều như vậy, thủ giới giả thở dốc.Hiển nhiên Ma khí kia cắn nuốt vài Ma khí khác uy lực không nhỏ.

Bạch Phong Hoa gật gật đầu:”Ta một khi trừ bỏ Ma thái tử, ngươi phải nhớ kỹ giúp ta áp chế sức mạnh.Ta cũng không muốn nhanh như vậy phải đi Vị Diện kia, ta còn có rất nhiều chuyện không có làm.”

“Đã biết, ngươi mau chuẩn bị đi.Sức mạnh của ta không duy trì lâu lắm.” Thủ giới giả khẽ thở ra một hơi.

“Ừ.” Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn mọi người, “Tất cả mọi người nghe được đi? Đợi đại môn Ma giới di chuyển đến nơi đây, ta sẽ chống lại Ma thái tử, các Ma tướng khác, ta hy vọng mọi người có thể giúp ta ngăn cản một chút.”

“Đó là đương nhiên.” Tao Bao Vương gia hì hì cười.

“Đúng vậy, ta tin tưởng Tiểu Đậu Đỏ có thể lấy một địch ba.Ta yếu ớt, đối phó một tên là tốt lắm rồi.” Vị Ngữ vẻ mặt lãnh khốc, nói ra lời chết người không đền mạng.

“Vị Ngữ! Ngươi! Chờ đó cho ta, lần sao chúng ta hảo hảo thân mật!” Tao Bao Vương gia nghiến răng nghiến lợi, trán nổi gân xanh.

“Hảo!” Vị Ngữ lên tiếng đáp ứng, bổ sung thêm, “Tiểu Đậu Đỏ, ta sẽ đem ngươi đánh thành Tiểu Đậu Nành.”

Tao Bao Vương gia thiếu chút nữa hộc máu, những người khác cũng đều buồn cười, không khí nhất thời thoải mái không ít.

Bạch Phong Hoa thật sâu nhìn mắt Mạc Thanh Tuyệt, Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười gật đầu, hắn biết rõ suy nghĩ Bạch Phong Hoa.Bạch Phong Hoa không muốn để hắn mạo hiểm sử dụng sức mạnh chính mình, như vậy sẽ chỉ khiến hắn Phá Toái Hư Không rời đi.

Không muốn, muốn cùng rời đi …

Giữa không trung, truyền đến tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, đại môn Ma giới sắp chuyển đến cửa khe cốc mà đến.

Bạch Phong Hoa đứng ở trước mặt thủ giới giả, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Ma khí phát ra hắc sắc quang mang.

Một kích tất sát mới có thể!

“Phong Hoa, cẩn thận!” Mạc Thanh Tuyệt giọng nói nhẹ nhàng bay vào trong lỗ tai Bạch Phong Hoa.Bạch Phong Hoa không quay đầu lại, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, khẽ gật đầu.

Cuồng phong gào thét, hơi thở màu đen tàn sát bừa bãi.

Bầu trời truyền đến tiếng nổ không ngừng.Lôi Điện sấm sét cũng không ngừng oanh kích khe sâu, tiếng đinh tai nhức óc tràn ngập màng tai mọi người.

Rốt cuộc, một đại môn Ma giới đen nhánh xuất hiện ở trước mặt bọn họ, mà Ma thái tử cùng Ma tướng cũng xuất hiện, vô số Ma thú điên cuồng theo phía sau bọn họ xông ra, Tứ đại thần thú hết sức ngăn cản Ma thú phía trước dung mãnh lao tới, nhưng lại làm sao có thể giết hết.

“Thủ giới giả, ta xem ngươi hôm nay như thế nào bảo vệ thế giới này.” Ma thái tử giọng nói lạnh như băng càn rỡ vang vọng toàn bộ khe sâu, rõ ràng rơi vào trong tai đoàn người Bạch Phong Hoa, cũng rơi vào trong tai lỗ tai mọi người phía sau.

Đây là Ma tộc khiêu khích, tuyên ngôn của Ma tộc.

“Hừ!” Bạch Phong Hoa ánh mắt trầm xuống, “Phá tiểu hài tử, hiện tại cởi bỏ cho ta! Nhanh lên!”

Thủ giới giả đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo hiểu được phá tiểu hài tử ( phách lối ) trong miệng Bạch Phong Hoa là kêu chính mình.Tên đáng ghét! Thủ giới giả căm giận ở trong lòng kháng nghị, nhưng trên tay cũng không có chậm chạp, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một cái quang đoàn, trực tiếp đẩy vào trong cơ thể Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa nhảy dựng lên, vung Trường Không kiếm đánh thẳng Ma thái tử.

Người khác cũng đều toàn bộ chống lại Ma thái tử.

“Chậc, nhân loại…” Ma Thái tử vung bảo kiếm trong tay, cùng Bạch Phong Hoa chống lại, khóe miệng lộ ra ý cười mỉa mai.Nhưng khi binh khí va chạm, hắn mới vừa rồi còn tràn ngập khinh thường, con ngươi phút chốc thoáng biến đổi.Nhân loại trước mặt này, rất mạnh, thật chí … Thậm chí mạnh hơn thủ giới giả kia.

Choang!

Ma thái tử một kiếm đem Bạch Phong Hoa đón đỡ, trôi nổi giữa không trung.Thủ giới giả ở phía dưới nhìn rõ ràng, đầu ngẩng cao, giữa không trung cư nhiên nhìn đến Quang Liên ở U Linh ảo cảnh trên trán Bạch Phong Hoa nở ra.Bạch Phong Hoa một cước đạp lên Quang Liên, đuổi theo Ma thái tử.

“Ngươi, không nên xuất hiện ở nơi này.Quay về thế giới của ngươi đi!” Bạch Phong Hoa giẫm lên Quang Liên, lên xuống, bay vọt đến phía trên Ma thái tử, cao cao giơ kiếm lên, bạch sắc kịch liệt từ trong cơ thể Bạch Phong Hoa phát tán ra ngoài, cơ hồ đem cả người nàng bao phủ.Vào giờ khắc này, khắp nơi đều mãnh liệt rung lên, mà trên bầu trời mây đen nhanh chóng tiêu tán, Sấm sét cũng biến mất.Thái Dương ( mặt trời ) sáng lạn xuất hiện, ánh mặt trời cực nóng bắt đầu chiếu khắp mặt đất.

Trường Không kiếm trong tay Bạch Phong hoa cũng bắt đầu nở rộ cửu sắc ánh sáng, sáng lạn vô cùng. Giờ phút này Bạch Phong Hoa giống như mặt trời, sáng lấp lánh, ấp áp, lại nóng rực.

Ma Thái tử nhất thời ngơ ngẩn cả người, nhân loại Vị Diện này, có người cưỡng hãn như vậy tồn tại sao?

Oanh …

Bỗng nhiên, lấy Bạch Phong Hoa làm trung tâm, hào quang trên người nàng đột nhiên khuếch tán đi ra ngoài.Mà Ma thú Ma trùng đụng vào hào quang đó lúc này toàn bộ biến thành tro tàn.Có người đang đứng ở hiểm cảnh ( tình thế nguy hiểm ), sắp bị Ma thú cắn vào cổ, trận hào quang này thổi quét qua, Ma thú chớp mắt hóa thành tro tàn.Mà hào quang lại làm cho người đó cảm thấy cả người ấm áp.Hết thảy đều là chuyện trong chớp mắt.

Mọi người đều ngẩng đầu hướng nhìn Bạch Phong Hoa giữa không trung.Đây là Bạch Phong Hoa tạo thành sao?

Trong chớp mắt, người người chú ý.

“Thái tử, mau tránh ra!” Ma Yểm giọng nói lo lắng vang lên ở bên tai Thái tử.Bạch Phong Hoa một kích kia, ai ai đều nhìn ra không giống bình thường.

Ma thái tử giật mình đang chuẩn bị trốn tránh, ngay sau đó nhìn đến cảnh tượng lại làm cho hắn sửng sỡ.

Hào quang khuếch tan mà đi, bóng dáng Bạch Phong Hoa hiển hiện ra, một đóa Sen trắng noãn thật lớn nhìn không thấu xuất hiện ở phía sau nàng.Thân thể của nàng tựa hồ có hàng nghìn bạch sắc chậm rãi lan tràn ra.

Mặt của nàng, vào giờ khắc dần dần biến hóa.

Kia mày, kia môi, kia mắt …

Da thịt như tuyết ..

Tư thái phong nhã muôn vàn …

Dung mạo tuyệt mỹ khiến hồn người khiếp đản ..

Đây là có chuyện gì? Đây là có chuyện gì?

Hàng ngàn tia sáng theo từ trên người nàng cũng bao gồm quần áo tản đi, cánh tay thon dài trắng noãn lộ ra ngoài, cổ trắng noãn xương quai xanh đều lộ ra ngoài, phía dưới còn chưa kịp lộ ra, hoa Sen phía sau thật lớn bay ra vô số tiểu Sen nhỏ, đem nàng bao chặt chẽ, sau đó hình thành một kiện váy áo tuyết trắng dài, đem thân thể có lồi có lõm của nàng cứ như vậy xinh đẹp hiện ra.Giờ phút này Bạch Phong Hoa tựa như thần thánh không thể xâm phạm, làm cho người ta không mở mắt ra được.

Thủ giới giả nhìn thấy một màn này, hai tay nắm chặt, ngực phập phòng mãnh liệt, sáng quắc nhìn Bạch Phong Hoa, cũng không nhúc nhích.

Thời gian phảng phất giống như dừng lại …

Nhóm Ma tướng cũng đều ngơ ngẩn, giờ khắc này, thân thể không thể không thể nhúc nhích.Chỉ duy trì tư thế bất động.Nhân loại, xinh đẹp khiến hồn khiếp đản, nàng, thật sự là nhân loại sao?

Không chỉ có Ma tộc, mọi người vào giờ khắc này, đều không thể nhúc nhích, tựa hồ thời gian này cũng bị đông cứng ở tại thời khắc này.

Mọi người đều ngừng thở nhìn thiên hạ giữa không trung.Đó là chân chính bộ dáng của Bạch Phong Hoa? Bạch Phong Hoa là một nữ tử? Hơn nữa hóa ra xinh đẹp làm cho hồn phách người ta đều muốn xuất ra ngoài.

Mạc Thanh Tuyệt nhìn một màn này, trong lòng cư nhiên ẩn ẩn đau, vì sao đau như vậy, hắn cũng không rõ.

Nam Cung Vân nhìn Bạch Phong Hoa giữa không trung, trong mắt lóe lên thần thái khó tả.Đó, đó là chân chính diện mạo của Phong Hoa sao? Hoàng Phủ Trác khóe miệng cong lên, nhìn thiên hạ trên bầu trời, không có dời ánh mắt.

“Đúng .. Nàng..” Ma thái tử không né tránh, ánh mắt mơ màng, kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông, thì thào phun ra hai chữ.

Ngay sau đó .

Bùm

Tiếng nổ bỗng nhiên vang lên.

Trường Không kiếm trong tay Bạch Phong Hoa không chút lưu tình đâm vào trong ngực Ma thái tử, đem Ma thái tử áp chế xuống, một người một ma đột nhiên rơi xuống.

Ở giữa không trung, Ma thái tử tựa hồ hồn nhiên chưa phát giác kiếm trong ngực mình, mà là si ngốc nhìn Bạch Phong Hoa, lộ ra nụ cười nhạt.

“Là nàng, là nàng a …” Ma thái tử kinh ngạc lặp lại những lời này.

Bạch Phong Hoa hơi nhíu mày, Ma thái tử lời này đang nói gì?

Phốc môt tiếng, Bạch Phong Hoa dùng sức rút Trường Không kiếm ra.Bởi vì nàng cảm giác được sức mạnh Ma thái tử đang dần dần suy yếu, thân thể đã tản ra ánh sáng màu tím.

Bạch Phong Hoa lưu loát xoay người, đứng ở một mảnh Quang Liên, nhìn Ma thái tử rơi xuống phía dưới, Ma thái tử dần dần bị ánh sáng màu tím vây quanh, sau đó đoàn hào quang đó đưa hắn nhanh chóng hướng đại môn Ma giới.Sau đó chui vào đại môn Ma giới biến mất không thấy …

Ma thái tử, trở lại Ma giới đi.

“Là nàng …Nàng hy vọng, tức là ta mong muốn …Cho nên, ta trở về …” Dịu dàng, thanh âm thì thào cuối cùng vang lên ở bên tai Bạch Phong Hoa.Ngữ khí dịu dàng mà thỏa mãn…

Đó, là giọng Ma thái tử …

“Ma giới đại môn muốn đóng cửa!”

“Thái tử rốt cuộc đang suy nghĩ gì?”

“Thất bại trong gang tấc sao? Thật giận!”

Ngay sau đó tiếng tức giận của nhóm Ma tướng vang lên.Bạch Phong Hoa đứng ở trên Quang Liên, nhìn đại môn từ từ đóng lại, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác khó tỏ kỳ quái.

Vì sao …

Vì sao giọng điệu Ma thái tử kia như vậy là nhận thức chính mình sao?

“Rút lui!” Có Ma tướng hét lớn một tiếng, tiếp theo nhóm Ma tướng nhanh chóng thối lui về sau.Không ai ngăn cản, mọi người giờ phút này còn đang đắm chìm một màn vừa nãy.

Nhóm Ma tướng nhanh chóng hướng đại môn Ma giới rời đi, chỉ có một người là không, hắn hóa thành một cỗ khói đen, phiêu tán ở tại không trung, hướng xa xa thổi đi.Người này, là Ma yểm, chuyện Đông Phương Lưu Phong, thái độ Bạch Phong Hoa, đủ loại, đủ loại … Bỗng nhiên trong lúc đó, hắn cảm thấy chính mình đã không còn lý do quay trở về Ma giới.Không bằng, ở nhân gian dạo chơi.Nhân gian, hình như so với chính mình tưởng tượng còn thú vị hơn.Tại sao phải làm ra ít thành tựu để người trong tộc thừa nhận? Thật buồn cười! Từ nay về sau, ta là Ma yểm, nên vì chính mình mà sống.Nhân gian, ta đến đây …

Ma Ảnh cuối cùng lui về sau đại môn Ma giới, lại nhe răng lạnh lẽo cười, lấy ra một cái gì đó hướng trước mặt đại môn mà ném tới, sau đó lập tức thối lui sau đại môn, không thấy bóng dáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.