Nhân Thường

Chương 4




Mở đầu

Tôi là quản gia nhà họ Lăng, ở nhà họ Lăng đã nhiều năm, nhiệm vụ chủ yếu nhất của tôi chính là chăm sóc thiếu gia duy nhất của nhà họ Lăng, Lăng Thiệu;Lăng thiếu gia thuở nhỏ thân thể yếu ớt, bệnh nặng, bệnh vặt liên tục, bởi vì quanh năm ngã bệnh, thân thể của anh rất gầy yếu, cũng rất ít ra khỏi cửa.

Sắc mặt của anh tái nhợt, trên môi gần như không có huyết sắc; hành động của anh vô cùng bất tiện, khi hơi đi được hơn một đoạn, sẽ mệt mỏi, trừ khi không thể không xuất hiện ở công ty, phần lớn anh sẽ ở trong nhà, ngồi trên xe lăn đọc sách, ngẩn người.

Thiếu gia không có bạn bè, người thân duy nhất, mẹ của anh, cũng ở nước ngoài, cho nên cũng gần như không có đối tượng có thể trò chuyện; mỗi lần nhìn thấy anh ngơ ngác nhìn phương xa, trên mặt lúc nào cũng lộ ra thần sắc mê man khiến tôi luôn cảm thấy rất đau lòng; nhưng khi anh nổi giận thì rất cáu kỉnh, vẻ mặt âm u sẽ làm cả đám người hầu nhà họ Lăng đều không dám nói một câu.

Cho mãi đến một ngày, thiếu gia đột nhiên hỏi tôi: "Hôm nay Lô Nguyệt Nguyệt có đến không?"

Tôi chợt nhớ tới, cô gái nhỏ lúc nào cũng cười đó, vẻ mặt tôi hoảng hốt nhìn thiếu gia, "Chẳng lẽ cô ấy lại làm sai chuyện gì?"

Thiếu gia nhẹ nhàng giật giật môi, dường như đang nói thầm tên của cô ấy, nhanh quá khiến tôi suýt nữa nhìn không rõ.

Không biết bắt đầu từ ngày nào, thiếu gia cũng sẽ ở một chỗ ngồi một lát, thời gian cũng lâu, tôi cũng hiểu được, chắc chắn, là thiếu gia thích nụ cười của Lô Nguyệt Nguyệt! Đây là góc tối nở hoa trong nội tâm của thiếu gia; hoặc có thể là, thiếu gia thích cô gái kia chăng, nếu không thì vì sao hắn luôn lưu luyến cái chỗ này?

Thân là quản gia nhà họ Lăng, tôi tất yếu phải khiến thiếu gia tự mình lưu lại đóa hoa tinh khiết này, nhẹ vuốt nụ cười thuần lương này; điều này không chỉ là chức trách của một quản gia, cũng là kiêu ngạo lớn nhất của tôi; chỉ cần có thể thấy nụ cười vui vẻ của thiếu gia, tất cả đều đáng giá. . . . . 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.