Nhân Thường

Chương 12




Khi hai người ăn cơm xong, Lô Nguyệt Nguyệt đỡ anh đi dạo quanh sân tập.

"Đây là lần đầu tiên tôi đi dạo. . . . . ." Lăng Thiệu cúi đầu lẩm bẩm một câu.

"Ưmh. . . . . .Trước kia, anh chưa từng ra ngoài sao?"

"Rất ít đi ra ngoài, hơn nữa, trừ khi đi học, thời gian còn lại, tôi đều ở trong nhà." Lăng Thiệu nói không có sai, anh không thích đi lại, đi học, tan lớp đều có xe riêng đưa đón, trừ thời gian lên lớp, anh rất ít sẽ xuất hiện trong mắt mọi người.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

"Như vậy không tốt rồi! Phải đi lại thật nhiều, thân thể mới có thể khỏe hơn một chút!" Lô Nguyệt Nguyệt thấy anh quay đầu nhìn đám con trai đang đá banh, trời chiều rơi vào trên mặt của anh, phủ lên một tầng hào quang óng ánh, trên mặt của anh có vẻ mặt mà cô chưa từng thấy qua, Lô Nguyệt Nguyệt biết, cảm giác trong anh bây giờ, là "Hâm mộ" .๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Lô Nguyệt Nguyệt kìm lòng không được mà nổi lên lòng thương hại anh.

Cô mang anh đi dạo thật lâu, cho đến khi anh mệt mỏi, cô mới đỡ anh đi về phía khán đài, ngồi trên ghế dựa.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Mặt trời đang lặn xuống, dần dần có chút lạnh, Lô Nguyệt Nguyệt tỉ mỉ cầm tay của anh, "Gió nổi lên rồi, có lạnh hay không?"๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

"Có một chút." Lăng Thiệu đáp một tiếng, cầm tay cô, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn về nơi khác, "Em nắm tay tôi...một chút cũng không lạnh."

"Ách, cái này. . . . . ." Vừa mới bắt đầu, cô không phản ứng kịp, sau một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên, nhưng mà không rút tay về; tay của anh lạnh lẽo mà tái nhợt, nhưngkhi anh nắm tay cô, cô có một loại cảm giác an tâm, được che chở.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Hai người không nói gì, chỉ yên tĩnh mà ngồi đó, thật ra Lô Nguyệt Nguyệt không muốn nói nhiều, vì cô thấy Lăng Thiệu không nói lời nào, cứ ngồi yên lặng, giống như một bức tranh an tĩnh; cô không muốn quấy rầy anh, thỉnh thoảng liếc anh một cái.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Cho đến khi trời sắp tối, đến lúc anh cần phải về nhà, cô tiễn anh ra khỏi trường.

Quản gia lái xe tới đón Lăng Thiệu, anh tạm biệt Lô Nguyệt Nguyệt bằng một cái phất tay rồi mỉm cười, Lô Nguyệt Nguyệt có chút phiền muộn, nhìn xe anh đi xa, không bỏ được , rất muốn nói với anh mấy câu nữa.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Trên xe, quản gia cười he he nói: "Thiếu gia, tôi cho rằng cậu dũng cảm trong sự nghiệp rất, nhưng không nghĩ tới, trong việc theo đuổi con gái, cũng dũng cảm như thế."๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Lăng Thiệu đắm chìm trong niềm vui sướng của mình, căn bản không nghe được quản gia đang nói cái gì, chờ anh phản ứng kịp, lạnh nhạt nói: "Ông có cảm thấy gần đây ông rất nhiều chuyện không?"๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Quản gia vội vàng câm miệng, gương mặt uất ức, ông không phải là quan tâm thiếu gia sao?

Qua hồi lâu, Lăng Thiệu nghĩ tới cái gì đó, lầm bầm lầu bầu rồi chậm rãi nói: "Làm sao để cô ấy nở nụ cười? Tôi hi vọng cô ấy vui vẻ."๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

"Chẳng lẽ cô ấy không vui sao?" Quản gia rất là tò mò, Lô Nguyệt Nguyệt trong mắt của ông, luôn luôn là một người con gái trong sáng, mỗi ngày đều cười hì hì.

"Không, tôi hi vọng bởi vì tôi mà cô ấy vui vẻ." Trong mắt Lăng Thiệu có một vẻ phức tạp thoáng qua, anh rất muốn nhìn cô vui vẻ, nhưng chỉ cần hai người ở chung một chỗ, cô luôn là người chăm sóc mình. . . . . .๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

"Thiếu gia, lần sau người tới đây, tặng Lô tiểu thư hoa tươi đi? Con gái mà, ai mà không thích hoa." Quản gia trầm ngâm hạ xuống, cho ra đề nghị.

"Thật sao?" Lăng Thiệu ngẩng đầu lên, hồi lâu, trên mặt lại xuất hiện sự ảo não, "Cô ấy thích hoa gì? Màu gì?"

"Thiếu gia, chỉ cần là người tự tay chọn, Lô Nguyệt Nguyệt sẽ thích ." Quản gia tìm chỗ thích hợp để nịnh bợ.

"Vậy. . . . . . Bây giờ chúng ta đi tiệm bán hoa xem một chút đi!"

"Thiếu gia, đừng mua sớm, hoa sẽ héo." Quản gia nhất thời im lặng, sao thiếu gia lại hồ đồ như vậy? 

"Mua trước một bó, ngày mai mua nữa."

"Phải . . . . ." Quản gia chưa bao giờ biết, có đôi khi thiếu gia rất cố chấp, hơn nữa còn ngu đần.

Đêm hôm đó, Lăng Thiệu không cho quản gia vào phòng phục vụ anh, quản gia đứng ở trước cửa, nghe được lời tặng hoa của Lăng Thiệu, làm ông đứng ở bên ngoài cố nén cười.

Chỉ là, con người sắt đá đụng phải tình yêu, cũng hóa thành dòng nước mềm mại, huống hồ là thiếu gia? Thật ra thì, trừ thỉnh thoảng tính khí thiếu gia rất nóng nảy, trong ngày thường rất hòa ái .๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Lăng Thiệu ở trong phòng tập lời tặng hoa, cảm giác không đủ, anh rất ít giao tiếp với người khác phái, cũng không hiểu phải làm thế nào để dỗ con gái vui vẻ, mỗi lần đối mặt với một cô gái, anh luôn lạnh nhạt; bởi vì chưa trải qua, cho nên anh cũng không biết mình nên dùng vẻ mặt nào để đối mặt với Lô Nguyệt Nguyệt thì mới tốt.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Anh soi gương, khóe môi khẽ cong, bộ dáng như vậy, có được chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.