Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Chương 8: Kí ức tuổi thơ




- Khiêu chiến với ta?

Doanh Thừa Phong ngơ ngác chỉ mình, hắn gần như có chút không tin vào những lời vừa nghe thấy.

Tuy nói chân khí tu vi của hắn chỉ vẹn vẹn có Hắc Thiết Cảnh, nhưng tinh thần lực của hắn lại là Bạch Ngân Cảnh, hơn nữa còn là một vị Linh Vũ giả vô địch cùng giai.

Nếu người tới khiêu chiến không phải là Trương Học Lâm, mà là người đứng đầu Trương gia, võ giả Bạch Ngân Cảnh Trương Vạn Năm, hắn ngược lại sẽ không kỳ quái như thế.

Trên mặt Trương Học Lâm mang theo một vẻ nghiêm nghị, hắn nói:

- Doanh huynh, hai người chúng ta đều là trưởng lão Chấp Pháp đường của tông môn, mà trong Chấp Pháp đường cổ vũ các đệ tử dùng võ kết bạn, học hỏi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ. Cho nên...

Hắn hướng về phía Doanh Thừa Phong khom người thật sâu, nói:

- Kính xin Doanh huynh đáp ứng.

Doanh Thừa Phong sờ sờ cái mũi, liếc mắt nhìn Phong Huống đứng bên cạnh, thấp giọng nói:

- Sư tổ, ngài không phải nói đã biết chuyện ta làm thịt mấy tên cường nhân Bạch Ngân Cảnh Hồ Gia rồi sao?

Hắn từng nghe Phong Huống nói, đã mời một vị cường nhân am hiểu cơ quan thuật tới Hồ Gia dò xét và chuẩn bị cứu viện bất cứ lúc nào.

Kết quả cứu viện đương nhiên chưa nói tới, nhưng lại thăm dò ra rất nhiều cơ mật, trong đó bao gồm chuyện Doanh Thừa Phong đại khai sát giới ở Hồ Gia, mấy vị Bạch Ngân Cảnh và Linh Sư Thanh Đồng Cảnh đều chết trong tay hắn.

Cho nên hắn mới cảm thấy kỳ quái như vậy, nếu Trương Học Lâm cũng biết chuyện này, như vậy rút cuộc lá gan hắn to đến mức nào mà dám tới khiêu chiến mình.

Trên mặt Phong Huống hiên lên vẻ xấu hổ, đồng dạng thấp giọng nói:

- Thừa Phong, tông chủ sư huynh sợ ngươi cây to đón gió, cho nên hạ lệnh kín, việc này cũng chỉ có ta và sư huynh biết.

Trên mặt hắn mơ hồ hiên lên vẻ tức giận, nếu sớm truyền tin này đi, hắn không tin Trương Học Lâm còn có gan khiêu chiến.

Lúc này Doanh Thừa Phong mới chợt hiểu, hắn cười ha ha, nói:

- Trương huynh, theo suy nghĩ của tiểu đệ, trận chiến này nên miễn đi.

Sắc mặt Trương Học Lâm trầm xuống, nói:

- Vì sao?

Doanh Thừa Phong thành thật trả lời:

- Vì ta không muốn người ta nói ta ức hiếp ngươi.

Khuôn mặt Trương Học Lâm lập tức đỏ bừng, bộ dạng của hắn vốn giống như Phan An, anh tuấn tự nhiên, phóng khoáng, nhưng giờ phút này khuôn mặt đỏ bừng lại có một chút vẻ dữ tợn.

Hừ mạnh một tiếng, Trương Học Lâm cất cao giọng nói:

- Doanh huynh, đây là tiểu đệ chủ động khiêu chiến, cho dù chết dưới tay ngươi, cũng là tự rước lấy nhục, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi khó xử.

Những lời này của hắn nói rất khí phách, như thể tuyên thệ, ầm ầm lan truyền ra ngoài, khiến đám người vây xem phía sau hắn đều cao giọng trầm trồ khen ngợi, trong mắt bọn họ đều chớp động vẻ hưng phấn.

Những người này đều là người luyện võ trẻ tuổi trong Khí Đạo Tông, sau khi tin tức Doanh Thừa Phong trở về, Trương Học Lâm có ý muốn khiêu chiến truyền đi, lập tức khiến mọi người sản sinh lòng hiếu kỳ, vì thế người hội tụ ở đây càng ngày càng nhiều.

Chỉ có điều, vừa rồi Doanh Thừa Phong tiến vào Đúc Nội đường yết kiến tông chủ, cho nên không người nào dám thúc giục hay ồn ào.

Hiện giờ Doanh Thừa Phong đi ra, Trương Học Lâm lại nói khiêu chiến, đương nhiên là khiến đám trẻ tuổi huyết khí phương cương này nhiệt huyết sôi trào, khó kìm lòng nổi.

Dù sao, trong mắt bọn họ Doanh Thừa Phong và Trương Học Lâm đều thuộc loại nhân vật huyền thoại cao không với tới, có thể may mắn nhìn thấy quyết đấu giữa bọn họ, đủ cho này các đệ tử bình thường này cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Doanh Thừa Phong thoáng cau mày, xoay chuyển ánh mắt, nói:

- Trương huynh, những người này là môn hạ của Trương gia các ngươi?

Trương Học Lâm lắc đầu, nghiêm nghị nói:

- Bọn họ đều là đệ tử các chi của bổn tông, nghe nói tiểu đệ muốn khiêu chiến Doanh huynh, cho nên đến đây làm chứng.

Doanh Thừa Phong cười thản nhiên, trong lòng hắn biết rõ, đây nhất định là Trương Học Lâm đã tiết lộ tin tức trước. Hoặc có người đang âm thầm trợ giúp, nếu không chuyện này không thể truyền nhanh như vậy.

Đưa ánh mắt có chút quái dị nhìn Trương Học Lâm, Doanh Thừa Phong gật đầu, nói:

- Nếu Trương huynh cố ý như thế, tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh rồi.

Hắn quả thật không muốn động thủ với Trương Học Lâm, nếu là trước khi tiến vào không gian tháp Truyền Thừa, Trương Học Lâm dốc hết tất cả vốn liếng, có lẽ còn có lực đánh một trận với hắn, nhưng sau khi tinh thần lực của Doanh Thừa Phong liên tiếp đột phá, tiến giai Bạch Ngân Cảnh, chênh lệch song phương cũng đã lớn đến mức không thể bù đắp.

Giao thủ với Trương Học Lâm, Doanh Thừa Phong thật sự không có một chút hứng thú.

Chỉ có điều, nếu người này trăm phương ngàn kế muốn tự mình chuốc lấy cực khổ, Doanh Thừa Phong cũng chỉ có thể giáo huấn hắn một chút mà thôi.

Trương Học Lâm nghe vậy mừng rỡ, cười một tiếng dài, nói:

- Doanh huynh, thi đấu giữa chúng ta không thể qua loa, chi bằng tới đài tranh tài của Chấp Pháp đường phân cao thấp một phen?

Doanh Thừa Phong lại sờ mũi, nói:

- Làm gì phải phiền toái như vậy, giải quyết ở đây không tốt hơn sao.

Trương Học Lâm nhìn thấy bộ dạng ung dung của hắn, không khỏi tức giận trong lòng, khi đang chuẩn bị đáp ứng, lại nghe thấy trong đám người phía sau có người hô:

- Lên lôi đài.

Đạo thanh âm này giống như dây dẫn nổ, kéo theo nhiều người lên tiếng phụ họa.

Trong nhất thời, ba chữ "Lên lôi đài" vang tận mây xanh.

Điều làm cho người ta giật mình chính là, từ đằng xa ngày càng có nhiều người chạy như điên tới hướng này, trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ hưng phấn.

Hai đại cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi của Khí Đạo Tông sắp quyết ra thắng bại, đối với bọn họ mà nói, đây chính là một đại sự không gì so sánh nổi.

Doanh Thừa Phong bất đắc dĩ nhìn Phong Huống, nếu ở trong này tùy tiện khoa tay múa chân một chút cũng thì thôi. Nhưng nếu thật sự lên lôi đài, sau này truyền đi, sợ là sẽ có người nói hắn ỷ lớn bắt nạt nhỏ.

Phong Huống cũng dở khóc dở cười, hắn phất phất tay, nói:

- Càn quấy, cũng không phải sinh tử đại địch, lên lôi đài cái gì, Trương Học Lâm, nếu ngươi muốn khiêu chiến, vậy đánh ngay ở đây đi.

Hắn cũng có tâm tư như vậy, ở trong này tùy tiện giáo huấn Trương Học Lâm một chút là được rồi, nếu lên lôi đài, sự việc sẽ càng rắc rối.

Sắc mặt Trương Học Lâm khẽ biến, mặc dù hắn không cam lòng, nhưng cũng không dám làm trái lời Phong Huống, đành phải khom người thật sâu. Nhưng còn không đợi hắn mở miệng, một giọng nói già nua đã vang lên:

- Phong sư huynh, nếu hai đứa bé này có nhã hứng như vậy, chúng ta cũng đừng quấy nhiễu chúng, để bọn chúng đánh một trận trên lôi đài, phân thắng bại đi.

Một vị lão nhân từ trong đám người chậm rãi đi ra, sau khi nhìn thấy người này, tất cả mọi người đều kiệt lực lùi về phía sau, mở ra một lối đi lớn, đồng thời thi lễ, vẻ mặt cung kính.

Phong Huống nhíu mày, nói:

- Trương sư huynh, đồng môn luận bàn, cần gì phải phức tạp như vậy.

Vị lão nhân này chính là Trương Vạn Niên, hắn khẽ mỉm cười, nói:

- Phong sư huynh, người trẻ tuổi luận võ tranh tài, đối với đệ tử khác trong môn là một cơ hội rất tốt. Ngươi nhìn bọn họ xem, người nào cũng cực kỳ chờ mong.

Phong Huống thoáng giật mình, đảo mắt một vòng, quả nhiên có thể thấy được hào quang khát vọng trong đôi mắt mọi người xung quanh.

Hắn than nhẹ một tiếng, thoáng giảm thấp thanh âm, nói:

- Trương sư huynh, lần này Thừa Phong tới Thái Hồ, tiến bộ không nhỏ, nếu không cần thiết, vẫn nên lướt qua mà thôi.

Trương Vạn Niên thầm rùng mình, hắn đương nhiên nghe được hàm ý trong những lời này của đối phương.

Ý tứ của Phong Huống là, thực lực của Doanh Thừa Phong nâng cao rất nhanh, đã không phải là người mà cháu ngươi có thể so sánh.

Nếu người nói ra là Phong Huống thì mức độ tin cậy hẳn là rất cao.

Tuy nhiên, Trương Vạn Niên chỉ chần chờ một chút, liền mỉm cười nói:

- Phong sư huynh, ta tin tưởng thực lực của Thừa Phong, nhưng việc đã đến nước này, chúng ta cũng không thể làm cho mọi người thất vọng.

Hắn thầm nhủ trong lòng, nếu thi đấu ở đây, Doanh Thừa Phong âm thầm giấu riêng, hắn cũng không chắc nhìn ra được. Nhưng nếu lên lôi đài, tiểu tử kia nhất định sẽ toàn lực ứng phó.

Nếu muốn nhìn thấy thực lực chân chính của Doanh Thừa Phong, làm sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt như thế này.

Huống chi, hắn cũng tràn đầy tin tưởng với thực lực của Trương Học Lâm. Hắn được Trương gia toàn lực bồi dưỡng, mặc dù chân khí tu vi của Trương Học Lâm chỉ là Hắc Thiết bậc đỉnh cao, nhưng nếu gặp cường nhân Thanh Đồng Cảnh bình thường, hắn cũng chưa chắc ở thế hạ phong.

Phong Huống thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.

Xoay người, hắn nhẹ nhàng vỗ lên vai Doanh Thừa Phong, nói:

- Thừa Phong, nếu đã như vậy, vậy ngươi lên đài luận bàn với Trương Học Lâm một chút.

Hắn dừng lại một lát, sau đó dặn dò:

- Nhớ kỹ, ra tay phải biết điểm dừng, không cần đả thương người quá mức.

Linh Vũ thần binh do Linh Vũ giả khống chế có uy lực rất lớn, một khi ra tay, chắc chắn có thể lấy mạng người ta.

Phong Huống cũng sợ Doanh Thừa Phong huyết khí phương cương, trong lòng còn có bất mãn, vừa ra tay sẽ giết chết đối phương.

Mặc dù lúc này Trương Học Lâm có chút không đúng, nhưng dù sao hắn cũng là một trong những nhân vật trẻ tuổi dũng mãnh nhất trong tông môn, tiền đồ sau này không thể đo lường được.

Lão nhân gia không muốn tổn hại bất cứ người nào trong cuộc thi đấu vô nghĩa này.

Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:

- Sư tổ yên tâm, đệ tử hiểu rõ.

Hắn có thể cảm nhận được một luồng địch ý mơ hồ từ trên đám người Trương Học Lâm, nếu ở trong động dơi không có ai chú ý, hắn cũng không ngại xuất Linh Vũ thần binh đưa đối phương một đoạn đường.

Nhưng giữa ban ngày ban mặt, hắn cũng không thể không kiêng nể ra tay đả thương người.

Tuy nhiên, trong lòng hắn đã có chủ ý, sau này nếu có cơ hội, sớm hay muộn phải nghĩ biện pháp gạt bỏ tai họa này.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Doanh Thừa Phong, Trương Học Lâm lập tức lộ vẻ vui mừng, vẻ mặt hưng phấn như đánh máu gà.

Dưới sự hướng dẫn của hắn, mọi người đi tới Chấp Pháp đường.

Nơi nghiêm khắc công chính này, chính là nơi tất cả mọi người trong môn không muốn tiếp xúc. Nhưng hôm nay, lại có vô số đệ tử tông môn hội tụ, bọn họ đều muốn xem cuộc chiến này.

Trong Khí Đạo Tông, cũng chỉ có Trương Học Lâm và Doanh Thừa Phong là người trẻ tuổi có lực kêu gọi lớn như vậy.

Phía sau Chấp Pháp đường, có một mảnh đất trống rất lớn. Trên đất trống dựng một lôi đài cao lớn, tòa lôi đài này được đúc bằng thép tinh, chắc chắn dị thường, cho dù là thực lực của Bạch Ngân Cảnh cường nhân cũng không thể đập dẹt cục sắt khổng lồ này.

Nơi này chính là nơi các cường giả giải quyết ân oán cá nhân cho môn hạ.

Trương Học Lâm và Doanh Thừa Phong đều là trưởng lão môn hạ Chấp Pháp đường, ở trong tông môn lại có thanh danh hiển hách, cho nên mới có thể dễ dàng mượn lôi đài này. Nếu là người bình thường, ngay cả muốn lên đài cũng tuyệt đối không có khả năng.

Trương Học Lâm đi tới dưới đài cao, chân hắn hơi dùng sức, cả người liền giống như phi tiêu bay lên.

- Hảo...

Vô số người phía dưới sáng ngời đôi mắt, cao giọng cuồng hô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.