Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Chương 7: Sợi dây chuyền bằng bạc




- Cái gì?

Trong căn phòng u ám, một vị lão giả đột nhiên từ chỗ ngồi đứng dậy, kinh hô:

- Tinh thần lực của Doanh Thừa Phong đạt tới Bạch Ngân Cảnh rồi sao? Điều này sao có thể.

Trước mặt lão già, là một người trẻ tuổi khoảng ba mươi mấy tuổi, chính là người đứng nói chuyện với Vương Quân Bằng ở lối vào tông môn.

Lúc này, vị Linh Sư này đứng khoanh tay trước mặt lão nhân, giống như hạng con cháu hậu bối của hắn, cực kỳ kính cẩn nghe theo.

- Ông nội, mặc dù Vương Quân Bằng vừa mới thăng tiến Linh Sư không lâu, nhưng kinh nghiệm của hắn rất phong phú, tuyệt đối không tính sai.

Người trẻ tuổi trầm giọng nói:

- Chân khí tu vi của Doanh Thừa Phong như thế nào khó mà nói, nhưng tinh thần lực của hắn khẳng định không phải nhỏ, cho dù không phải Bạch Ngân Cảnh, chỉ sợ cũng là Thanh Đồng Cảnh đỉnh cao rồi.

Thần tình trên mặt lão nhân biến hóa thất thường, dù thế nào hắn cũng không muốn tin tin tức này. Trầm tư một lát, hắn đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:

- Lão phu biết rồi, ngươi lui ra đi.

Người trẻ tuổi nhìn vẻ mặt của lão nhân, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, rốt cục thi lễ, cung kính rời đi.

Lão nhân trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên nói:

- Người đâu, gọi Học Lâm đến đây.

- Vâng.

Ngoài cửa tự nhiên có người cao giọng đáp lại, một lát sau, một trong những thanh niên trẻ tuổi nổi bật nhất của Khí Đạo Tông là Trương Học Lâm đã bước nhanh tới.

Hắn cung kính khom người trước mặt lão giả, nói:

- Tổ gia, ngài gọi con đến, có gì chỉ bảo.

Vị lão nhân này chính là gia chủ đương thời của Trương gia, người luyện võ Bạch Ngân Cảnh Trương Vạn Niên.

Sau khi hắn nhìn đứa cháu trai kiệt xuất nhất, trên mặt cũng lộ nụ cười nhẹ nhõm, nói:

- Học Lâm, lần này lão phu tìm ngươi, là muốn ngươi đi làm một chuyện.

Trương Học Lâm lập tức ưỡn cao ngực, nói:

- Tổ gia, xin ngài chỉ bảo. Bất kể là núi đao biển lửa, con cũng quyết làm.

Trương Vạn Niên rất vui mừng, cười nói:

- Được, đây mới đúng là cháu ngoan của lão phu.

Dừng một chút, hắn trầm giọng nói:

- Doanh Thừa Phong đã trở về.

Trương Học Lâm ngẩng đầu nhìn lên, trên khuôn mặt anh tuấn đa hiên lên một tia sát khí mờ mịt.

Thực chất giữa hắn và Doanh Thừa Phong cũng không có bao nhiêu thù hận, chỉ có điều sau khi Doanh Thừa Phong xuất hiện, liền đoạt mất hào quang trong đám trẻ tuổi bọn hắn.

Cho nên, hắn âm thầm an bài hảo thủ của gia tộc, muốn đánh lén Doanh Thừa Phong trong hang dơi.

Thật không ngờ, Doanh Thừa Phong vẫn bình yên vô sự, còn những cao thủ trong gia tộc lại mất tích không thấy.

Bọn họ đương nhiên quăng mối hoài nghi về phía Doanh Thừa Phong, chỉ có điều khi chưa có chứng cứ, cả hai bên đều không làm gì được nhau.

Lần này, Trương Học Lâm từ không gian tháp Truyền Thừa bình yên trở về, bản thân hắn sau khi trải qua trăm đắng nghìn cay, cũng đã lấy được kế thừa hạng nhất và vài món bảo vật quý hiếm.

Trong một tháng Doanh Thừa Phong chưa trở về, họ tên của hắn nhiều lần xuất hiện trong miệng các đại lão tông môn, đánh giá cao đối với hắn, trong tông môn không ai bằng.

Nhưng đáng tiếc là ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Thái Hồ Hồ Chính Hấn tàn sát hết thôn Tam Hạp, và đưa thiếp mời yếu nhân.

Biến cố kịch liệt như vậy lập tức khiến mọi người đặt công tích vĩ đại của hắn sang một bên, càng làm cho hắn thấy khó chịu hơn là, sau một tháng, Doanh Thừa Phong không ngờ ma xui quỷ khiến từ không gian tháp Truyền Thừa đi ra.

Bốn tháng, hắn không ngờ mình lại lưu lại nơi đó lâu bốn tháng.

Đến lúc này, tất cả mọi ánh mắt chú ý đều hướng về phía Doanh Thừa Phong, còn những gì hắn đã làm, chỉ có thể coi là một điểm xuyết nhỏ bé mà thôi.

Đối với kẻ tâm cao khí ngạo, lòng dạ nhỏ mọn như Trương Học Lâm, đây quả thực là chuyện còn khó chịu hơn giết hắn.

Tuy nhiên, hắn vẫn không đánh mất lý trí, hắn biết lúc này không thể gây sự với Doanh Thừa Phong, nếu không nhất định sẽ biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Chỉ có điều, sau khi nghe tin Doanh Thừa Phong trở về, trong lòng vẫn cảm thấy bức bối, trở nên nóng lòng muốn tỷ thí mà thôi.

Trương Vạn Niên khẽ mỉm cười, hắn là kẻ già đời lọc lõi, đương nhiên có thể nhìn ra tâm tư này của cháu mình.

- Học Lâm, lần này Doanh Thừa Phong tới Thái Hồ, cũng không biết làm chuyện gì, khiến Tề Thiên Lão Tổ xua đuổi mật thám các phái. Tuy nhiên nếu vị lão nhân đó đã ra mặt, tiểu tử này nhất định là không lấy được lợi ích gì.

Trương Vạn Niên khẽ vuốt râu, nói:

- Tuy nhiên lão phu có được một tin, lực tinh thần của hắn tiến bộ cực nhanh, có lẽ đã đột phá đến Thanh Đồng Cảnh rồi.

Sắc mặt của Trương Học Lâm khẽ biến, nói:

- Không thể nào, chỉ trong thời gian mấy tháng, làm sao hắn có thể tiến bộ đến cấp độ đó.

Trương Vạn Niên chậm rãi gật đầu, nói:

- Lão phu cũng nghĩ không có khả năng, ha ha, cho dù hắn chiếm được kế thừa cuối cùng, cũng không thể tiến hóa nhanh như vậy.

Khi nói đến kế thừa cuối cùng, trong đôi mắt một già một trẻ này đều toát ra một tia tham lam.

Trương gia có thể nói là thế gia nổi tiếng lâu đời trong Khí Đạo Tông, mặc dù chưa bao giờ xuất hiện cường nhân Hoàng Kim Cảnh, không thể đánh đồng với Hồ Gia, nhưng gia tộc nắm giữ của cải cũng không ít.

Nhưng vừa nhắc tới kế thừa cuối cùng, hai người bọn họ đều chấn động, khó có thể kiềm chế tình tự.

Trương Học Lâm trầm giọng nói:

- Tổ gia, con hiểu rồi.

Hắn ưỡn ngực nói:

- Con sẽ đi khiêu chiến với hắn.

Trên mặt Trương Vạn Niên lộ ra vẻ vui mừng nói:

- Đúng vậy, đây là chủ ý của lão phu. Ha ha, ngươi và hắn đồng dạng được xưng là một trong trong những người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của tông môn, ra tay khiêu chiến hắn chắc chắn là thích hợp nhất.

Hắn dừng một chút, nói:

- Lão phu nghe nói, sau khi Doanh Thừa Phong bế quan, chân khí đã đột phá tới Hắc Thiết Cảnh, ngươi tuyệt đối không được sơ suất.

Trương Học Lâm ngạo nghễ nói:

- Tổ gia yên tâm, đứa nhỏ này sau khi bước ra khỏi tháp Truyền Thừa, chưa từng có một phút buông lỏng. Hiện giờ chân khí đã đạt tới Hắc Thiết Cảnh đỉnh cao, trong năm tất có thể tấn công Thanh Đồng Cảnh.

Hắn và một số con cháu quý tộc trước khi tiến vào không gian tháp Truyền Thừa đã sớm là Võ sĩ chân khí tầng thứ mười đỉnh cao, nếu không phải tháp Truyền Thừa hạn chế tư cách, có lẽ mấy năm trước bọn họ cũng đã đột phá tới Võ sư rồi.

Hiện giờ sau khi đi ra, đám con cưng này đều chăm chỉ tu luyện, có tích lũy lâu dài từ trước nên phát triển rất nhanh, dễ dàng bước ra một cửa trọng yếu nhất. Nếu không như thế, thực lực của bọn họ nâng cao cực nhanh, đồng dạng không thể tưởng tượng. Lấy Trương Học Lâm làm thí dụ, đã đạt đến Hắc Thiết Cảnh đỉnh cao, bất cứ lúc nào cũng có hi vọng đột phá tới Thanh Đồng Cảnh.

Tuy nhiên, tốc độ nhanh như vậy cũng là giới hạn rồi.

Tích lũy ban đầu của bọn họ cố nhiên có thể giúp đỡ bọn họ tấn công đến Hắc Thiết Cảnh đỉnh cao, nhưng khoảng cách đến Bạch Ngân Cảnh vẫn có một đoạn xa không thể chạm đến.

Cả đời này có thể trở thành Bạch Ngân Cảnh cường nhân khiến người ta tôn kính hay không, vẫn còn phải xem cố gắng và cơ duyên của bọn họ.

Trương Vạn Niên hài lòng gật đầu, phất phất tay, nói:

- Lui ra đi.

- Vâng.

Trương Học Lâm cúi người thi lễ, yên lặng lui ra.

Trên khuôn mặt của Trương Vạn Niên hiên lên một tia thần thái khác thường, hắn thì thào nói:

- Ta thật sự muốn nhìn xem, kế thừa cuối cùng này rút cuộc có bao nhiêu thần hiệu. Ha ha, nếu tiểu tử kia thật sự có thể đủ đột phá tới Thanh Đồng Cảnh đỉnh cao...

Trong ánh mắt của hắn lóe ra lãnh ý làm người ta sợ hãi.

Tuy nhiên, cho dù vào lúc này, hắn cũng tuyệt đối không tin, tinh thần lực của Doanh Thừa Phong đã lên tới Bạch Ngân Cảnh rồi.

Trong căn nhà tranh, Phong Huống dẫn theo Doanh Thừa Phong yết kiến Phương Phù, kể lại chuyện vừa xảy ra một lần nữa.

Mặc dù Phương Phù cũng là một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh, có định lực thâm hậu, nhưng sau khi nghe qua chuyện này, cũng kinh ngạc trợn mắt.

Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng, nói:

- Thừa Phong, đó là con quái thú gì, lại có thể dọa lùi được Tề Thiên Lão Tổ.

Doanh Thừa Phong thành thật trả lời:

- Nghe nói con quái thú kia là hình chiếu một con ác long gì đó.

Phương Phù và Phong Huống liếc mắt nhìn nhau, trong lòng càng thêm kinh hãi.

Chỉ là một hình chiếu, lại có thể dọa lùi được lực lượng của cường nhân Tử Kim Cảnh, nếu là bản thể của con thú này giáng lâm, vậy chẳng phải có thể hủy thiên diệt địa rồi sao.

Chậm rãi gật đầu, Phương Phù trầm giọng nói:

- Thừa Phong, ngươi và vị nữ tử kia có quan hệ như thế nào?

- Cũng bình thường.

Doanh Thừa Phong suy nghĩ một lát, đưa ra một đáp án lập lờ nước đôi.

Phương Phù cười ha hả, không truy vấn nữa. Nhưng nếu nữ tử này chịu ra mặt vì Doanh Thừa Phong, thậm chí còn không tiếc từ không gian tháp Truyền Thừa tiến vào nơi đây, đã nói lên trong lòng nàng Doanh Thừa Phong tuyệt đối không chỉ là bằng hữu bình thường.

- Thừa Phong, ngươi có thể gặp được người này, đó là phúc khí cả đời, phải nắm chắc lấy.

Phương Phù dặn dò:

- Nhớ lấy, không thể đắc tội với nàng, nếu không trở mặt thành thù, Khí Đạo Tông chúng ta sợ là không thể chịu được lửa giận của ác long.

Doanh Thừa Phong liếc mắt, bất đắc dĩ nói:

- Vâng, đệ tử hiểu.

Phong Huống cũng nhíu mày, nói:

- Thừa Phong, Ngọc Kỳ cũng là một hảo hài tử, lão phu đã đưa nàng đến Linh Đạo Thánh Đường học tập tài nghệ, tin tưởng sau này nàng cũng có thể trở thành một cánh tay đắc lực của ngươi.

Phương Phù lắc đầu, nói:

- Sư đệ, ngươi cũng đừng làm loạn thêm, Thẩm Ngọc Kỳ mặc dù không tệ, nhưng dù thế nào cũng không thể... so sánh với vị kia.

Phong Huống liên tục xua tay, nếu lúc này đang ở trước mặt mọi người, hắn chắc chắn sẽ trăm phương nghìn kế giữ gìn uy nghiêm của tông chủ. Nhưng hiện giờ trong này chỉ vẹn vẹn có ba người, hắn cũng không thèm quan tâm nữa.

- Sư huynh, chuyện tình cảm làm sao có thể so sánh như vậy, Thừa Phong cũng không phải mua thức ăn trên đường, mà là lấy người nâng khăn sửa túi cả đời, nếu cưới loại nữ tử hung hãn kia, sợ là cả đời cũng không ngẩng đầu lên được.

Doanh Thừa Phong nghe thấy như vậy, trong lòng thầm mắng một câu, đúng là hai lão già không đứng đắn.

Phương Phù tức giận lắc đầu, nói:

- Việc này cứ để Thừa Phong tự mình giải quyết, ta và ngươi đừng nhúng tay vào.

Phong Huống cười ha ha, nói:

- Sư huynh, Đào lão nhi quả nhiên nói không sai, chân khí của Thừa Phong tuy rằng chỉ vẹn vẹn có Hắc Thiết Cảnh, nhưng lực tinh thần lại đột phá tới Bạch Ngân Cảnh. Ha ha, việc này có nên tuyên truyền ra ngoài hay không, để bọn Trương lão nhi suy tư một chút.

Doanh Thừa Phong thoáng giật mình, nói:

- Sư tổ, trong tông môn xảy ra chuyện gì có liên quan đến đệ tử sao?

Phong Huống nhướn mày, nói:

- Tiểu tử ngươi ở trong không gian tháp Truyền Thừa lâu như vậy mới đi ra, đương nhiên có người sinh lòng đố kỵ. Ha ha, đám tôm tép nhãi nhép đó, bản thân thì vô năng, nhưng lúc nào cũng mơ ước thành tựu của người khác. Nhưng ngươi yên tâm, một khi xác định ngươi thật sự tiến vào Bạch Ngân Cảnh, cho dù bọn họ có lá gan lớn thế nào, cũng không dám làm gì.

Phương Phù khẽ mỉm cười, nói:

- Sư đệ, việc này không nên phiền toái. Ha hả, lão phu phỏng chừng, nhiều nhất là nửa tháng, tin tức của Thái Hồ sẽ truyền đến, khi đó hiệu quả còn tốt hơn nhiều so với ngươi cố ý tuyên truyền ra ngoài.

Phong Huống trầm ngâm một lát, rốt cục gật đầu tán thành.

Ba người trao đổi hồi lâu, Phong Huống mới dẫn theo Doanh Thừa Phong cáo từ rời đi.

Chỉ có điều, ngay khi bọn họ rời khỏi tường vây, cũng không hẹn mà cùng ngẩn ra.

Ở trước mặt bọn họ, có một vị nam tử anh tuấn trẻ tuổi, đứng sừng sững như núi, xung quanh hắn là một đám đệ tử tông môn.

Người kia tiến lên một bước, cung kính ân cần thăm hỏi Phong Huống, sau đó cất cao giọng nói:

- Doanh Thừa Phong, tiểu đệ Trương Học Lâm xin khiêu chiến với ngươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.