Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Chương 2: Trộm, trộm, bắt lấy trộm!




Mặc dù bên cạnh có rất nhiều học sinh đi qua nhưng với bọn họ thì Tần Thủy Daođang thân thiết ôm Hoắc Mị Nhi, sau đó, hai người liền cùng nhau chui vào trong xe, rất nhanh xe có rèm che lái đi, cũng không ai ý thức được Tần Thủy Dao đã bị Hoắc Mị Nhi bắt cóc rồi.

Audi đen bóng nhanh chóng rời Ninh Sơn Nhị Trung, phóng ra ngoại thành, lúc này, Hoắc Mị Nhi dừng xe, nhìn Tần Thủy Dao đang hôn mê bất tỉnh một cái, lấy điện thoại ra, gọi:

- Thất thiếu, ngài có thể bắt đầu rồi.

Cúp điện thoại, Hoắc Mị Nhi lại nhìn Tần Thủy Dao một cái, sau đó nổ máy phi như Audi về tỉnh lị.

Đường Kim lúc này đã rời Tần gia, không phải là hắn không muốn tiếp tục ở cùng Tần Khinh Vũ mà là vì, bạn gái xinh đẹp Hàn Tuyết Nhu của hắn lúc này đang không vui mấy, nàng vừa gọi điện cho hắn.

Sân vận động Ninh Sơn Nhị Trung, Hàn Tuyết Nhu hai tay ôm đầu gối ngồi đó, vẻ mặt rầu rĩ không vui.

- Honey, sao thế?

Đường Kim ngồi xuống bên cạnh nàng, thuận tay ôm lấy thân thể mềm mại.

- Có kết quả thi rồi!

Hàn Tuyết Nhu bỉu môi, không vui.

- Em thi không tốt.

- Không sao, chắc chắn em thi tốt hơn anh là được rồi.

Đường Kim an ủi Hàn Tuyết Nhu.

Hàn Tuyết Nhu lườm Đường Kim:

- Ai lại so thành tích với anh?

- Kỳ thật anh thi không tồi.

Đường Kim cười hì hì, cuối cùng hắn mới hỏi một câu:

- Đúng rồi, honey, em thi rất kém sao?

- Cũng không phải rất kém, nhưng lần này em không đứng thứ nhất.

Hàn Tuyết Nhu hiển nhiên là không vui vẻ.

- Trước kia em đi thì đều đứng đầu, anh nói xem có phải chúng ta thường xuyên ở cùng nhau thật sự sẽ ảnh hưởng đến học tập?

- Dĩ nhiên không phải rồi.

Đường Kim lập tức phủ nhận.

- Tục ngữ nói, nam nữ phối hợp không ảnh hưởng đến học tập, chúng ta ở cùng nhau có thể hỗ trợ nhau tiến bộ a.

- Anh đã bao giờ học đâu mà ảnh hưởng.

Hàn Tuyết Nhu hừ một tiếng.

- Ai nói vậy, mỗi ngày anh đều dành thời gian học tập với em mà, miệt mài hăng say, mỗi lần đều có thể học tập tư thế mới cả.

Đường Kim ngiêm trang nói.

Hàn Tuyết Nhu nhất thời đỏ mặt, lại lườm nguýt Đường Kim:

- Đại sắc lang!

- Honey, anh tin tưởng em, chỗ này của em lớn như vậy, em sẽ ngày càng thông minh, thành tích ngày càng tốt.

Đường Kim lại cười, một bàn tay còn phất qua trước ngực Hàn Tuyết Nhu.

- Hừ, em quyết định, kỳ thi cuối kỳ tới em sẽ không giúp anh!

Hàn Tuyết Nhu nũng nịu nói.

- Honey, anh cũng đã quyết định, nói cho anh biết em môn nào thấp điểm nhất để anh đi tìm giáo viên đó, sửa cho em thành điểm tối đa!

Đường Kim lập tức nói.

Hàn Tuyết Nhu trừng mắt lườm Đường Kim một cái, hờn dỗi đứng lên:

- Em không cần sửa thành tích!

Dừng lại một chút, Hàn Tuyết Nhu lại chu mỏ một cái:

- Em chỉ có thi hóa học không đâu vào đâu, còn rất nhiều người thành tích tốt hơn em.

- Honey, muốn học hoá học tốt sao?

Đường Kim hì hì cười:

- Vậy hãy nhanh bái anh làm sư phụ này đi, anh thi hóa học điểm tuyệt đối đấy!

- À?

Hàn Tuyết Nhu trợn tròn đôi mắt xinh đẹp

- Không thể nào? Người duy nhất đạt tối đa hóa học năm nhất là anh?

Hiện tại thành tích kỳ thật còn chưa công bố tất cả, bất quá phần lớn mọi người đều đã biết, Hàn Tuyết Nhu cũng nghe nói có người hoá học đạt điểm tối đa. Nhưng nàng nghĩ như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới Đường Kim, trên thực tế, đừng nói nàng, những người khác cũng chắc chắn sẽ không nghĩ đến Đường Kim.

- Honey, anh nói rồi anh là thiên tài.

Đường Kim hì hì cười

- Hiện tại em muốn bái sư chưa?

- Bái thì bái, lần sau thi hóa mà không được điểm tối đa thì anh coi chừng đấy.

Hàn Tuyết Nhu gắt giọng.

- Không thành vấn đề.

Đường Kim sáng lạn cười.

- Honey, em nghe câu nói này chưa?

- Nói cái gì?

Hàn Tuyết Nhu cong đôi môi đỏ mọng lên.

- Muốn học giỏi phải ngủ cùng sư phụ.

Đường Kim vẻ mặt thành thật.

- Honey, em muốn học hóa giỏi thì phải ngủ cùng sư phụ cho tốt đấy.

- Sắc lang!

Hàn Tuyết Nhu lại trừng mắt lườm Đường Kim, tên này vòng đi vòng lại cũng chỉ chừng đó.

Chu mỏ một cái, Hàn Tuyết Nhu lại nũng nịu nói:

- Em mặc kể, tóm lại thành tích hóa học của em mà không tốt em sẽ tìm anh, em đi tự học đây.

Hàn Tuyết Nhu nói xong liền duyên dáng đi về phòng học.

- Thành tích không tốt thì có gì ghê gớm chứ?

Nhìn bóng lưng duyên dáng mê người của Hàn Tuyết Nhu, Đường Kim tự lẩm bẩm:

- Ta không cần thành tích mà.

Duỗi lưng một cái, Đường Kim tạm thời không biết làm gì đang tính vào nghiên cứu thế giới trong vòng tay chút thì có điện thoại.

Lấy điện thoại ra, Đường Kim lại thấy một số xa lạ.

- Người nổi tiếng thật phiền não a, bao nhiêu người biết số điện thoại.

Đường Kim tự lẩm bẩm, sau đó vẫn nhận điện thoại, lười biếng hỏi:

- Này, ai vậy?

- Đường Kim, nói vậy là bây giờ cậu vẫn chưa phát hiện vị hôn thê của mình mất tích chứ?

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nam nhân nhàn nhạt:

- Trước tiên cậu có thể xác nhận lại, tôi sẽ gọi lại.

Nói xong, đối phương liền cúp điện thoại.

Đường Kim gọi lại, không nhịn được nói:

- Muốn gì cứ nói, đừng bày trò.

Đường Kim không cần xác nhận, đối phương nếu nói như vậy thì khẳng định là Tần Thủy Dao đã bị bắt.

Nam nhân trầm mặc một chút, sau đó mới nói:

- Được, cậu đã sảng khoái như vậy, tôi cũng không nhiều lời, tôi ở đỉnh Ninh Sơn chờ cậu.

Không đợi đối phương cúp điện thoại Đường Kim đã dập máy trước, một giây sau hắn xuất hiện ở đỉnh Ninh Sơn.

Đỉnh Ninh Sơn chẳng có gì xa lạ với Đường Kim, nhìn quanh hắn thấy một nam nhân xa lạ.

Người này dung mạo không thể nói là đẹp trai, thậm chí có thể tính là xấu xí, mắt nhỏ, mũi bé, tai nhọn, lúc này nam nhân đã thấy Đường Kim, điện thoại trên tai vẫn còn đó, cặp mắt ti hí không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.