Nhân Sinh Như Mộng Kiếp Người Phù Du

Chương 8: Luo Hao




Đoạn thời gian này tâm tư Trần Đan đặt hết vào nhà hàng, Trần Đồng vẫn làm việc trong xưởng, đến tối, lúc nghỉ việc mới tới phụ một tay; tuy mỗi ngày Thẩm Hoài đều để ý đến tình hình trong nhà hàng, nhưng chỉ dừng lại được ở quan tâm mà thôi.

Hắn phải theo dõi quá trình hoạt động của xưởng thép một cách thường xuyên.

Mỗi ngày họp giao ban một lần, tới ba dây chuyền thị sát một vòng, hai việc này đã chiếm không ít thời gian. Lại thêm xưởng mới đi vào ổn định, rất nhiều sự tình Thẩm Hoài chưa thể buông tay, mỗi ngày cũng có một đống văn kiện cần hắn ký tên phê duyệt.

Mặc dù nói là sờ lên tảng đá qua sông, cải cách thí nghiệm kinh tế cũng được tiến hành khá bạo dạn, nhưng đại đa số quan viên vẫn mang tư tưởng bảo thủ và sợ cái mới.

Thẩm Hoài đề nghị đổi tên ban quản lý xí nghiệp thành ban quản lý tư sản công, đồng thời điều chỉnh một bộ phận chức năng, rốt cuộc điều này chỉ cục hạn trong thị trấn, ảnh hưởng chẳng lớn là bao. Ai tưởng được huyện ủy chết nhát, không dám tự tiện quyết định, đem sự tình chọc lên thị ủy.

May mà có Đàm Khải Bình ủng hộ Thẩm Hoài mạnh dạn làm thí nghiệm ở Mai Khê, đến hạ tuần tháng 12, ban quản lý tư sản công thị trấn được chính thức thành lập, Thẩm Hoài kiêm luôn trưởng ban, Quách Toàn đảm nhiệm phó ban.

Đương nhiên, trừ nhân viên bình thường, Thẩm Hoài còn có thể bố trí thêm hai cán bộ làm phó thủ, ngang cấp với Quách Toàn.

Nhưng trọn cả trấn chính phủ, số cán bộ đảng viên có năng lực, có nhiệt tình với công việc, sự nghiệp, trừ Hà Thanh Xã và Quách Toàn ra, Thẩm Hoài còn chưa phát hiện biểu hiện của ai khiến hắn mãn ý.

Thẩm Hoài thà không dùng thì thôi, dùng phải dùng đúng người, đúng việc, trong cấu trúc của hắn, ban quản lý tư sản công đóng một vị trí tương đương trọng yếu, sao có thể để đám vô năng tham lam ngồi lên đó được, hiện tại thà áp thêm trách nhiệm, thêm quyền lực lên đầu Quách Toàn còn hơn.

Quản lý xí nghiệp thay bằng quản lý tư sản công, nghe qua chỉ thay mấy chữ, chức năng cũng không đổi bao nhiêu, công việc trước mắt chủ yếu là thanh, kiểm tra sổ sách tài chính, tình hình kinh doanh của những tư sản mang tính kinh doanh trực thuộc thị trấn cái đã.

Phần công tác này tiến hành triệt để bao nhiêu, ngày sau bất luận tiếp tục cho bên ngoài nhận thầu, hay đổi sang phương án khác đều có thể đề ra phương án và mục tiêu càng chính xác, càng khả thi.

Phần công tác này chủ yếu do Quách Toàn và ba chuyên viên từ ban quản lý xí nghiệp chuyển sang phụ trách, Thẩm Hoài cũng đổ ra kha khá tinh lực để theo dõi công việc.

Tư sản kinh doanh trực thuộc thị trấn, lớn nhất, trung tâm nhất tất nhiên là xưởng thép Mai Khê.

Cho dù hai năm qua xưởng bị “tàn phá” không còn hồn người, nhưng tổng tài sản vẫn hơn 100 triệu, tư bản lưu động đạt tới 40 triệu.

Rất nhiều hương trấn cộng tất tần tật tài sản lại, chưa hẳn đã lớn hơn xưởng thép Mai Khê bao nhiêu.

Trừ xưởng thép, trạm tiếp đãi, nhà văn hóa, còn có nhà hát thị trấn, bách hóa, xưởng dệt may, xưởng bông, xưởng cơ khí, xưởng cát, cùng với các xí nghiệp vệ tinh vây quanh xưởng thép Mai Khê, tất cả chúng đều là tư sản trực thuộc thị trấn, trên cơ bản đều đã được nhận thầu ra bên ngoài.

Chiều một ngày trước kỳ nghỉ Nguyên Đán, Thẩm Hoài cầm bảng thu chi mới nhất của xưởng, chạy đến trụ sở thị trấn.

Hà Thanh Xã đang đứng nói chuyện với một thanh niên trong sân, thấy Thẩm Hoài chạy tới, phất phất tay để cậu thanh niên kia, rồi chạy đuổi theo Thẩm Hoài: “Thẩm bí thư…”

Thẩm Hoài đứng trước cầu thang, đợi Hà Thanh Xã chạy lại, hỏi: “Lão Hà, có chuyện gì à?”

“Hà Nguyệt Liên muốn nhận thầu cửa hàng bách hóa, chắc nàng sợ đối mặt với cậu nên đến nói với tôi trước.” Hà Thanh Xã nói.

Trong quá trình bàn giao trạm tiếp đãi Hà Nguyệt Liên không đụng nửa điểm tay chân, còn chủ động nhường ra một bộ phận lợi ích, khiến Trần Đan có thể thuận tay tiếp nhận mà không vấp phải vấn đề gì lớn.

Hiện tại đối với người từng mong dùng sắc đẹp dụ hoặc mình này, trong lòng Thẩm Hoài không có cảm giác chán ghét hay ghê tởm gì cả. Có điều nửa tháng nay không nghe ai nhắc qua nàng, giờ lại được đích thân Hà Thanh Xã nói Hà Nguyệt Liên muốn nhận thầu cửa hàng bách hóa, Thẩm Hoài không khỏi kinh ngạc.

Hắn nói: “Hợp đồng nhận thầu cửa hàng bách hóa là ba năm hay bốn năm? Đã hết hạn chưa? Với tình hình bây giờ, phương án nhận thầu trước đây quá lạc hậu, lại lung tung hỗn loạn, nhưng chúng ta vẫn phải chờ hợp đồng hết hạn mới thương thảo phương án mới được; giờ Hà Nguyệt Liên muốn nhận thầu cũng bó tay a.”

“Hiện tại tình hình kinh doanh của nhà thầu bên đó không được tốt; Hà Nguyệt Liên muốn nhận, bọn hắn liền đồng ý giải trừ hợp đồng trước thời hạn… Đây là những lời Hà Nguyệt Liên nói với tôi, còn cụ thể thế nào thì chưa có điều tra…” Hà Thanh Xã nói.

“Vậy được, Hà Nguyệt Liên có ở đây không? Gọi cả Quách Toàn lên, ba người chúng ta nghe nàng trình bày ý tưởng xem sao.” Thẩm Hoài đề nghị.

Hà Thanh Xã không biết Hà Nguyệt Liên có còn trong sân trụ sở không, thấy cậu thanh niên tiểu Chử còn đứng kia, mới kêu hắn đi xung quanh tìm người, còn mình theo Thẩm Hoài đến phòng làm việc ban quản lý tư sản trước.

Sau ngày ban quản lý chính thức thành lập, Thẩm Hoài dọn luôn phòng làm việc của mình xuống đây. Phòng làm việc của những phó trấn trưởng, phó bí thư, cả Hà Thanh Xã và Đỗ Kiến đều ở trên lầu ba, riêng mình Thẩm Hoài lại ở dưới tầng một, ngay góc phía đông.

Tạm thời chưa tìm thấy Hà Nguyệt Liên, Quách Toàn vừa nghe thông báo liền chạy đến ngay. Nhìn vào trong phòng chỉ mỗi Hà Thanh Xã và Thẩm Hoài, mới nghi hoặc hỏi: “Nghe nói tháng này xưởng thép bán được hơn 20 triệu tiền hàng, thật hay giả đấy?”

“Cái gì?” Hà Thanh Xã cũng bị dọa nhảy dựng: “Tháng này bán được 20 triệu tiền hàng?”

“Kể cả 800.000 tiền thép vân ốc công ty Bằng Hải chuyển đi lúc trưa thì miễn cưỡng tính đủ 20 triệu.” trong tay Thẩm Hoài còn cầm theo bảng thu chi mới nhất, Quách Toàn không hỏi, hắn cũng sẽ nói với Hà Thanh Xã.

Mồm Hà Thanh Xã há hốc ra, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Tháng trước, trong đại hội công nhân viên, Thẩm Hoài có mời đám Hà Thanh Xã đến dự, bọn hắn tận mắt chứng kiến diện mạo xưởng thép được thay đổi rất lớn, nhưng không liệu đến sẽ thay đổi triệt để thế này.

Thời gian Thẩm Hoài tiếp nhận xưởng thép mới chừng 2 tháng rưỡi, sản lượng và ngạch tiêu thụ tương ứng mỗi tháng đã tăng gấp 2.5 lần – Không kể cái khác, chỉ nói khoản thuế thu thôi cũng đã tăng 2.5 lần rồi. Mới một tháng, đã đem chỉ tiêu tăng trưởng công nghiệp, thuế công thương của thị trấn hoàn thành vượt mức quy định.

Hà Thanh Xã mấp máy môi, nói: “Số này mà báo đi lên, cho dù tuyến trên còn muốn để Đỗ bí thư ở lại Mai Khê trấn áp thế trận, chắc trong lòng phải băn khoăn nhiều đây…”

Dù sao Hà Thanh Xã cũng không có tâm tư đi tranh ghế bí thư đảng ủy với Thẩm Hoài, trước đây là bởi biết ô dù Thẩm Hoài hắn chọc không nổi, giờ lại thêm năng lực điểm thạch thành kim, biến xưởng thép từ một đống vụn cát thành cơ ngơi như bây giờ, Hà Thanh Xã đã phục sát đất.

Hắn một mực suy nghĩ, xem Thẩm Hoài sẽ dùng cách nào để đá Đỗ Kiến đi, cướp lấy ghế bí thư Đảng ủy; ai ngờ được sự tình lại nhẹ nhàng hơn trong tưởng tượng vạn lần… Nhưng thật sự nhẹ nhàng ư? Chắc bởi năng lực cách xa… Hà Thanh Xã nghĩ lại, với bản thân mình trước đây, chuyện xưởng thép phục hưng nhanh thế này chắc chỉ tồn tại trong mơ.

“Lợi nhuận thì sao? Tính ra số đại thể chưa?” Hà Thanh Xã lại nhịn không nổi hỏi.

Sản lượng, ngạch tiêu thụ tăng lên, thuế thu cũng đã hoàn thành vượt mức chỉ tiêu, nhưng đó là khoản phải nộp lên trên, về lại được bao nhiêu còn là số chưa biết. Muốn trực tiếp cải thiện tình thế tài chính khốn quẫn của thị trấn, vậy phải nhìn vào lợi nhuận thực tế của xưởng.

“Đại thể thì có rồi, tầm gần gần 3 triệu thôi. Qua mấy ngày nữa mới hạch toán ra con số cụ thể được.” Thẩm Hoài nói.

Giờ Hà Thanh Xã mới thực sự chấn kinh, đầu óc xoay xoay, vô thức nắm lấy tay Thẩm Hoài, hỏi lại: “Tháng này lợi nhuận đạt đến 3 triệu? Vậy tính cả thuế thu nộp lên, lợi thuế một tháng không phải hơn 4 triệu? Một năm không phải có 5 triệu? Oa oa…”

Thu nhập tài chính của trọn cả huyện Hà Phố mỗi năm chỉ hơn 100 triệu một chút. Lợi thuế một năm của xưởng thép đến hơn 5 triệu, thật đúng là khiến người ta khó mà tưởng tượng.

Nghĩ đến chỗ này, Hà Thanh Xã đột nhiên tức tối mắng: “Thật khó mà tưởng tượng, bằng cách nào mà trước đây xưởng thép làm ăn bết bát thế kia!”

“Lợi nhuận sang năm sẽ không cao thế kia đâu.” Thẩm Hoài cười nói.

Hắn biết vấn đề trên thân Đỗ Kiến rất nhiều, rất lớn, nhưng thực tế không lớn như Hà Thanh Xã đang tưởng tượng bây giờ. Vì chấn hưng xưởng thép, hắn đem những cán bộ quản lý kỹ thuật cốt cán trong xưởng thép thành phố như Triệu Đông, Từ Văn Đao, Phan Thành đào móc sang. Nói gì thì nói, xưởng thép thành phố cũng là xí nghiệp quốc doanh quy mô lớn gấp 10 lần Mai Khê, tư sản nhân lực vật lực tích tụ lại đạt đến trình độ mà người bình thường rất khó tưởng tượng. Có điều những người như Triệu Đông, ở lại trong xưởng không được trọng dụng mà thôi.

“Sang năm giá thép vân ốc sẽ tiếp tục giảm, hơn nữa năm sau xưởng phải cải tạo lại hệ thống “trừ bụi”, dự tính lợi nhuận sẽ giáng xuống. Trước mắt đặt chỉ tiêu tầm 20 triệu, nếu có thể hoàn thành tôi đã tạ trời tạ đất rồi…”

“Thẩm bí thư, Thẩm bí thư a…” Hà Thanh Xã chỉ vào Thẩm Hoài, kích động đến nói không ra lời: “Cậu là nhân vật lớn, cảm thấy 20 triệu chẳng là cái gì. Nhưng nhìn đầu tóc tôi, đoán xem vì sao sầu trắng thế này?”

“Vì cái gì?” Thẩm Hoài hỏi, thấy đúng là hai bên mái Hà Thanh Xã không thiếu sợi bạc.

“Năm nay tình hình thuế thu của thị trấn không quá lý tưởng, thuế nông nghiệp và phí nhận thầu đất đai hoàn thành chưa đến 70%, lại không thể dùng biện pháp cưỡng chế với nông dân…” Hà Thanh Xã kể lể: “Tính ra, bọn tôi còn cách chỉ tiêu thấp nhất mà huyện ủy giao cho những 400.000. Đến lúc đó, chỉ tiêu thấp nhất mà không hoàn thành, cái ghế trấn trưởng của tôi xem như đi đứt. Cậu nói có sầu hay không? Thử nghĩ xem, sang năm xưởng thép đạt lợi nhuận 20 triệu, dù chỉ nộp 20% lên thị trấn, cũng là 400.000 a. Khoản tài chính Mai Khê có thể chi dùng trong một năm mới bao nhiêu? Giờ thêm 400.000 này, tôi có thể làm rất nhiều chuyện mà trong mơ cũng không tưởng nổi.”

“…” Thẩm Hoài cười cười.

“Đúng rồi, tôi bàn với Thẩm bí thư cậu một chuyện.” Hà Thanh Xã nói: “Lợi nhuận này nộp lên, đáng lý phải đến cuối năm mới kết toán; nhưng hiện tại thuế thu phải nộp lên huyện ngay sau Nguyên Đán, phía xưởng thép có thể ứng trước 400.000, để thị trấn bổ nốt chỗ thuế đất còn thiếu trong chỉ tiêu không?”

“Tôi thấy làm thế này thì hơn…” Thẩm Hoài nói: “Thị trấn dùng danh nghĩa nào đó, vay 400.000 từ quỹ tín dụng bổ vào, đến cuối năm, thậm chí kéo đến sang năm đem cả gốc cả lãi trả cho quỹ tín dụng cũng được. Như thế sổ sách hai bên không đến nỗi nhập nhằng…”

“Được, phương án này cũng được. Có điều phải để phía quỹ tín dụng tin tưởng xưởng thép có lợi nhuận, thế mới dễ mượn được tiền.” Hà Thanh Xã nói.

“Xưởng thép có tài khoản trong quỹ, tình hình lưu chuyển tài chính thế nào, quỹ tín dụng là bên rõ nhất.” Thẩm Hoài nói: “Nếu bọn họ không chịu, ngày sau tôi rút tài khoản ấy ngay…”

Hà Thanh Xã rung đầu mà cười, giờ khoản tiền mặt trung chuyển của xưởng thép rất lớn, khả năng chiếm đến 60-70% của quỹ tín dụng.

Một khi xưởng thép rút tài khoản, đồng nghĩa với quy mô nghiệp vụ của quỹ giảm đến 60-70%, đồng nghĩa bay luôn cái ghế dưới đít chủ nhiệm quỹ tín dụng…

Hiện tại quỹ tín dụng làm gì cũng phải để ý đến sắc mặt xưởng thép, có câu nói này của Thẩm Hoài, so ai cũng đều có sức nặng.

Hà Thanh Xã, Quách Toàn đang vì xưởng thép được phục hưng mà kích động thì Hà Nguyệt Liên gõ cửa bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.