Nhan Sắc Phượng Hoàng

Chương 15: Người quen cũ




Với một cốc đựng thứ nước màu hổ phách trong tay, hắn bước về phía ban công.

Ban công này được xây dựng trên tòa nhà cao nhất của thành phố. Từ đây, hắn có thể nhìn tháy toàn cảnh thành phố mà hắn thống trị.

Trong vô số những đèn lấp lánh bên dưới là cuộc sống của thần dân của hắn.

Hắn cười nhếch mép với khung cảnh trước mắt, và đưa cốc nước lên môi mình.

Cảm giác nóng hổi, khoan khoái từ cổ họng lan ra khắp cơ thể. Gió thổi nhè nhẹ qua ban công. Ngay lúc này đây, tâm trạng hắn đang khá tốt. Hắn hỏi tên thuộc hạ đang quỳ gối trong phòng hắn một cách cộc lốc:

“—Thì sao? “

Tên thuộc hạ hít một hơi thật mạnh, thế nhưng hắn chẳng mảy may để tâm đến. Những gì hắn có thể cảm nhận được là cảm giác bực bội khi không nhận được câu trả lời ngay lập tức. Tuy nhiên, điều đó không đến mức khiến hắn phải dùng đến sức mạnh của mình để giết người.

Dù gì thì hắn cũng là một vị vua nhân từ.

Bên cạnh đó, mùi tanh của máu sẽ còn vương lại. Ngay cả khi hắn có thể sai người dọn sạch nó, hắn vẫn sẽ thấy khó chịu trong vài ngày

Vì lí do đó, biện pháp sạch sẽ nhất hắn có thể làm là đẩy tên thuộc hạ kia từ chỗ này xuống mặt đất. Quan trọng nhất là khi bị ép vào bước đường cùng, những kẻ yếu đuối có khả năng đánh thức được sức mạnh tiềm ẩn trong chúng.

Hắn rất muốn nói rằng đây thực chất là ý tưởng rất tốt, thế nhưng tên thuộc hạ lại cướp mất lời của hắn.

“Pháp quốc Slane đang xây dựng 1 trại quân đội gần đây, thưa ngài. Nếu cứ như vậy thì trong vòng năm năm tới họ sẽ có thể tấm công thủ đô của chúng ta.”

“Thì sao?”

“…Nếu như việc này diễn ra, chúng ta sẽ bị tiêu diệt. Bệ hạ, thần cầu xin người hãy sử dụng sức mạnh của mình…”

“Nực cười.”

Hắn — Vua của vương quốc này — cười lớn.

“Tại sao ta phải sử dụng quyền năng của ta vì lũ sinh vật yếu đuối các ngươi?”

Nếu hắn ta ngoái đầu nhìn về phía sau vai, hắn sẽ thấy thần dân của hắn đang quỳ gối ở đó — một Forest Elf nữ.

Trông cô ta mới ngu ngốc làm sao!

Cô ta thuộc một chủng tộc yếu ớt, không có bất kỳ khả năng đặc biệt nào, do đó chẳng khác gì một thứ rác rưởi.

Và bởi vì như thế, cô ta không thể nào hiểu được sự vĩ đại của cuộc xâm lược của Pháp quốc Slane.

“… Này, khôn lên đi.Chẳng lẽ ngươi thiếu mất ý chí để  tập hợp dân chúng lại và khiến chúng chiến đấu vì đất nước rồi sao? Hay là lúc nào ngươi cũng tưởng ta sẽ giúp đỡ các ngươi mỗi khi khó khăn?”

“Nhưng, nhưng, thưa ngài, Pháp quốc Slane rất mạnh, làm sao chúng thần có thể…”

Tất nhiên, có sự khác biệt rất rõ ràng về thực lực của Pháp quốc và toàn thể vương quốc của hắn.

Số lượng của vật phẩm ma thuật, khả năng của quân đội mỗi bên, số lượng tài nguyên có thể được phân bổ, chiến thuật — bất luận mặt nào cũng đều thua xa.

Lý do duy nhất mà tộc Forest Elf có thể chống chọi được với sức mạnh áp đảo của Pháp quốc Slane là nhờ chiến thuật đánh du kích — mặt duy nhất họ có thể vượt mặt Pháp quốc — và sự thật rằng Pháp quốc sợ bị tổn thất nặng nề bởi những con quái vật của Rừng đại ngàn Evasha. Do đó, họ không thể đẩy nhanh quá trình xâm lược được.

Tuy nhiên, gần đây, Pháp quốc Slane đã sử dụng tới Hỏa Diệt Thánh Điển — là đội đặc nhiệm từ trước đến nay vẫn luôn giữ trách nhiệm bảo vệ quốc gia. Họ là những bậc thầy về ám sát, chiến tranh du kích và chống khúng bố, do đó, Pháp quốc Slane đã có bước tiến rất đáng kể.

“…Bất ngờ thật đấy! Lũ các người bị dồn vào bước đường cùng chỉ vì là các người là một chủng tộc yếu ớt. Đây đúng là đất nước của những lũ ngốc mà. Những đứa trẻ mà ta sinh ra hóa ra lại là một đám vô dụng.”

Sinh vật được sinh ra vào thời chiến sẽ vượt trội hơn những kẻ sinh ra trong thời bình. Chiến tranh chính là cơ hội tốt nhất để thức tỉnh năng lực đang tiềm ẩn trong chúng. Đáng tiếc thay, cho tới nay, hắn vẫn chưa được thông báo về trường hợp nào như thế cả.

Xét cho cùng, hắn không thể nào đổ hết tội lên thần dân của hắn. Ngay chính những đứa con của hắn cũng trở thành một lũ vô dụng, yếu kém. Số lượng của chúng chẳng đáng để hắn bận tâm, chẳng lẽ người ta lại quan tâm đến một đống rác rưởi? Điều này xảy ra có lẽ vì chúng thừa hưởng quá nhiều thứ huyết thống của mẹ chúng. Không ai trong số chúng sở hữu dù chỉ một phần sức mạnh của hắn.

“Cút! Sự hiện diện của ngươi thật đáng kinh tởm! Tốt hơn hết là ngươi hãy rèn luyện những đứa trẻ của ta và ngươi thật khắc nghiệt vào.”

Người phụ nữ gật đầu và bỏ đi sau đó.

Hắn uống hết cốc rượu chỉ trong 1 hơi.

Những đứa trẻ được sinh ra từ đám yếu ớt vẫn chỉ là đống cứt mà thôi. Vì vậy, hắn cần tìm kiếm những người phụ nữ xứng đáng hơn nữa.

Đó chính là lý do vì sao hắn ưu tiên đưa phụ nữ lên chiến tuyến với Pháp quốc Slane. Chiến tranh có thể khiến chúng mạnh mẽ lên.

“Và chúng khiến ta thất vọng tràn trề.”

Cho đến nay, không ai đạt đến ngưỡng sức mạnh của hắn. Hay nói đúng hơn, những kẻ như thế có lẽ được sinh ra sau này.

“…Ta có nên đánh cược hết vào con người không? Xét cho cùng, ta có thể sinh sản với chúng.

Nhân tộc và bán nhân tộc không thể kết hợp sinh sản được, nhưng giữa nhân tộc với nhau thì có thể cho ra kết quả tốt đẹp.

Đột nhiên hắn nhìn về phía xa xăm, và ký ức bất chợt ùa về.

“Cuối cùng thì cô ta vẫn mang trong mình đứa con của ta.”

Trong quá khứ, hắn đã lừa được một người phụ nữ được biết đến như lá bài tẩy của Pháp quốc Slane, và hắn đã bắt cóc cô ta. Hắn trói cô ta lại và ch*ch cô, thậm chí khiến cô mang thai dòng máu của hắn. Đáng buồn thay, trước khi đứa trẻ được sinh ra, cô ta đã được Tất Hắc Thánh Điển giải cứu về Pháp quốc.

Hắn tắc lưỡi đầy nuối tiếc.

Đứa trẻ đó là con của hắn. Đáng lý họ phải gửi trả đứa trẻ sau khi nó được sinh ra.

“…Có lẽ sau khi đất nước này sụp đổ, ta sẽ tự mình đến Pháp quốc Slane và đoạt lại đứa trẻ từ tay bọn họ”

Điều này không xuất phát từ lòng tốt của hắn.

Sau tất cả, đứa trẻ đó là sản phẩm giữa hắn và người phụ nữ mạnh mẽ ấy, vì thế nó có tiềm năng để trở thành con người vĩ đại hơn nữa.

“Ta thật mong chờ điều đó sẽ xảy ra.”

Hắn bước ra khỏi phòng, tưởng tượng ra cảnh tương lai huy hoàng sắp sửa bắt đầu. Đối diện hắn là một tấm gương dài phản chiếu hình ảnh của hắn.

Đó là hình ảnh của một Elf với đôi mắt 2 màu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.