Nhân Ngư [Khải Nguyên]

Chương 49: Mộng Tưởng Của Ta




Ba năm sau, Thượng Hải, Hoàng Kim Long Đảo.

Hôm nay là lễ khai mạc thành phố điện ảnh giải trí Long Đảo, lễ khai mạc tổ chức ở hội trường ngoài trời, tất cả đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ ngày hôm nay.

Ba năm trước, Hoàng Kim Long Đảo bị Hàn thị thu mua, sau đó Hàn Triệu Nam làm chủ Hàn thị, biến Long Đảo trở thành trung tâm giải trí, ba năm sau cũng Long Đảo cũng được như ý nguyện của Hàn Triệu Nam.

Thời gian nhanh chóng phát triển, thế kỷ 21, giải trí càng ngày càng đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống, ở thành phố như Thượng Hải, lại càng quan trọng hơn.

Năm đó, lúc Hàn Triệu thực hiện dự án này đặt rất nhiều kỳ vọng cùng khát khao vào đây. Trong hai năm qua, anh bỏ rất nhiều tiền đầu tư vào Long Đảo, số tiền này có thu lại được hay không chỉ chờ vào hôm nay.

Hôm nay Ngô Nhiễm Nhiễm xếp lịch bay từ Bắc Kinh tới Thượng Hải để tham gia lễ khai mạc Long Đảo, cô nắm tay bạn trai, giục. "Anh nhanh lên một chút đi!"

Bạn trai Lưu Trí Tuệ bất đắc dĩ nói. "Có gì bận rộn à, em tới sớm thì vẫn phải chờ, bây giờ còn chưa bắt đầu, gấp cái gì?"

Ngô Nhiễm Nhiễm trừng anh. "Anh không vội nhưng ra vội. Vất vả lắm mới có thể tới đây gặp Tây Tây, ngoài em ra còn biết bao fan cũng đang trông ngóng Tây Tây."

"..."

Trong nhà Ngô Nhiễm Nhiễm cũng có chút thế lực nhỏ, bạn trai cô gia cảnh tốt hơn một chút, thế nên lấy được vị trí ghế ngồi không tệ. Sau khi ngồi xuống, Ngô Nhiễm Nhiễm lấy di động ra chụp ảnh, mấy phút sau, bên cạnh cũng có mấy cô gái nữa ngồi xống. Mọi người tán gẫu hồi lâu mới phát hiện toàn là fan tới xem Giản Ngôn Tây, giống như gặp được đồng hương, lâu sau đã thân thiết."

"Aizaaaa. Đã một năm trôi qua, Tây Tây không có hoạt động nghệ thuật gì, may là lễ khai mạc Long Đảo cậu ấy cũng tham gia, nếu không chờ cậu ấy xuất hiện thì không biết phải chờ bao lâu nữa."

"A a a a Tây Tây trong «Xông vào đảo giấc mơ» thật đẹp trai, là gương mặt phương Đông duy nhất, quả thật đẹp tới nổ tung. Bây giờ nghĩ lại còn muốn chảy nước miếng, phun máu mũi."

"Hì hì, ảnh đế cũng đã nằm trong tay, Tây Tây của chúng ta này càng giỏi. Nhưng bây giờ không phát triển trong nước nữa, thế nên tin tức cũng không nhiều lắm. Khá buồn."

"Bây giờ cũng rất tốt. Ba năm trước, ở lễ Kim Ngưu, Tây Tây bất chấp tất cả thổ lộ tình cảm với Hàn Triệu Nam, tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ rút khỏi giới giải trí. Bây giờ tuy không phát triển trong nước nữa nhưng ở Hollywood không tệ, có thể thấy được cậu ấy đã đạt tới đỉnh cao rồi. Nếu ra album, tôi có chết cũng phải mua."

"Đúng đúng đúng! Muốn mua album của Tây Tây quá."

"..."

Lưu Trí Tuệ không nói gì, quay mặt nhìn về phía sân khấu trống trải.

Bạn gái anh là Ngô Nhiễm Nhiễm, lúc trước ở Paris gặp Giản Ngôn Tây đang quay Siêu cấp baba, từ fan phổ thông hóa thành fan não tàn. Ba năm trước, Giản Ngôn Tây đạt được giải ảnh đế ở Kim Ngưu, bộc lộ tình cảm với chủ tịch Hàn thị Hàn Triệu Nam, sau đó, ngoại trừ một bộ phim bị gác lại tận hai năm, nghe nói tháng mười hai năm nay sẽ được phát sóng thì không còn tác phẩm nào khác.

Khi đó, ai cũng cho rằng Giản Ngôn Tây bị tổng cục phong sát nhưng không nghĩ tới chuyện, sau khi tổng cục phong sát, Giản Ngôn Tây đã đưa mắt ra nhìn thị trường nước ngoài, hơn nữa, chuyện cướp bóc lần trước nổi tiếng khắp Paris, càng nhiều người biết tới cậu hơn, thêm cả chuyện Giản Ngôn Tây thẳng thắn bộc lộ bản thân ở Kim Ngưu cũng được đạo diễn người Mỹ Augusta để mắt tới, chọn cậu làm nam chính của Xông vào đảo giấc mơ, lúc khởi chiếu ở Bắc Mỹ đã đạt được doanh thu phòng vé lớn. Nửa tháng sau, phim chiếu ở Trung Quốc, Giản Ngôn Tây lại lần nữa lấy lại phong độ.

Chàng trai này giống như một vị thần, tạo ra kỳ tích mà người thường không dám nghĩ tới.

Có lẽ vì ảnh hưởng của cậu, những năm gần đây có không ít minh tinh bộc lộ tính hướng của mình, tổng cục cũng không thể phong sát từng người một, xã hội cũng suy nghĩ thoáng hơn. Rất nhiều cuộc biểu tình về đồng tính bắt đầu nổi lên.

Nói tóm lại, mọi thứ vẫn phát triển theo chiều hướng tốt.

Đề tài của đám chị em gái đã chuyển sang lĩnh vực mới, có người nói. "Bên cạnh nhà tôi mở một cửa tiệm, không biết vì sao giống như Tây Tây đang trong đó, ngày nào tôi cũng muốn vào."

"..." Đó là sản nghiệp dưới danh nghĩa của Hàn thị.

"Đúng thế bây giờ tôi hay dùng đồ của Hàn thị. Dùng rất tốt."

"Aizz. Tây Tây và Hàn Triệu Nam không thể kết hôn. Nếu có thể kết hôn, chúng ta mua đồ cũng sẽ có lợi cho Tây Tây. Bây giờ tiền đều vào túi Hàn Triệu Nam hết."

"..." Trong lòng Liệu Trí Tuệ âm thầm chửi rủa, một đám con gái chưa tới 25 tuổi mà muốn làm mẹ vợ Hàn Triệu Nam à.

Thời gian trôi qua, người trong hội trường càng ngày càng nhiều, lễ khai mạc thành phố điện ảnh giải trí Long Đảo cũng chính thức bắt đầu.

Hàn Triệu Nam là chủ tịch Hàn thị, chuyện đọc diễn văn đương nhiên do anh phụ trách, anh mặc âu phục đứng trong bóng tối trên sân khấu, chờ MC giới thiệu mới chầm chậm bước ra.

Một lát sau, MC giới thiệu xong, anh bước lên bục, hai tay chống trên bục nhìn xuống sân khấu.

"Xin chào mọi người, tôi là Hàn Triệu Nam. Dự án Hoàng kim Long Đảo đã diễn ra được ba năm, hôm nay rốt cuộc cũng đã khai mạc rồi. Vùng đảo nhỏ này tuy rằng không có nhiều lợi nhuận nhưng lại là dự án tâm huyết nhất củ Hàn thị, bao gồm khu truyền hình, khu giải trí phân thành bốn khu. Trong đó, khu truyền hình đã được trang bị tất cả các thiết bị, chương trình Hot nhất hiện này, bên khu giải trí có nhiều trải nghiệm, đảm bảo đủ nhu cầu nghỉ dưỡng của mọi người. Đồng thời, mỗi tháng sẽ có một nghệ sĩ tới đây diễn xuất, ca hát, danh sách này sẽ được công bố trên internet, mọi người có thể tự tra cứu."

Hàn Triệu Nam nhìn MC, gật đầu một cái, ra hiệu diễn văn khai mạc đã kết thúc, đột nhiên dưới khán đài truyền tới một âm thanh rất lớn, hỏi. "Hàn Triệu Nam! Lúc nào Tây Tây mới xuất trận?"

Bước chân Hàn Triệu Nam dừng lại, ánh mắt liếc xuống dưới đài, sau đó tươi cười nói. "Em ấy chờ tới thời cơ then chốt rồi mới ra trận."

Sau đó anh rời khỏi sân khấu.

Xuống sân khấu, Hàn Triệu Nam không trở về hàng ghế dưới khán đài, anh đi vào phòng hóa trang có Giản Ngôn Tây bên trong. Hàn Triệu Nam đẩy cửa ra, thấy Hàn Triệu Bách đang đứng trước mặt Giản Ngôn Tây, không biết nói gì với cậu.

Hàn Triệu Nam cau mày: "Anh ở đây làm gì?"

Hàn Triệu Bách quay đầu lại, thấy người tới là Hàn Triệu Nam, nở nụ cười. "Tán gẫu. Ghen sao?" Thấy sắc mặt Hàn Triệu Nam đen như đít nồi, hai tay Hàn Triệu Bách đặt ra sau đầu làm động tác đầu hàng, lùi ra sau mất bước. "Được. Tôi đi. Tôi đi."

Hàn Triệu Bách đi rồi, Hàn Triệu Nam tới chỗ cậu, hừ nhẹ, hỏi. "Hai người nói chuyện gì?"

Giản Ngôn Tây đang lướt di động, nghe anh hỏi cũng không thèm ngẩng đầu. "Hỏi chuyện hai người hợp sức với nhau xử lý cổ phiếu Hàn Kiều."

Sau khi Hàn Triệu Nam làm chủ Hàn thị, anh không ngồi chờ chết thêm nữa. Cổ phần trên tay Hàn Kiều vô cùng nhiều, uy hiếp quá lớn, hơn nữa thái độ của Hàn Kiều không tốt như xưa nữa, Hàn Triệu Nam không thể vừa làm chủ tịch Hàn thị lại vừa ôm quả bom hẹn giờ bên người, thế nên anh và Hàn Triệu Bách đang nắm cổ phần Hàn Kiều trong tay cùng nhau hợp tác, trong vòng hai năm mua qua bán lại cũng lấy được 7% cổ phần trong tay Hàn Kiều. Sau đó Hàn Kiều phát hiện ra, nhưng khi đó cổ phần cũng đã trong tay Hàn Triệu Nam, ông ta không thể làm gì được nữa.

Hàn Triệu Nam nghe xong, ngồi xổm trước mặt Giản Ngôn Tây, cướp điện thoại của cậu, liếc trộm vào di động rồi khó chịu, không vui nói. "Bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi. Em còn chẳng thèm liếc mắt nhìn anh một cái. Em muốn hỏi thì hỏi anh này, nói chuyện với Hàn Triệu Bách làm gì?"

"..." Điện thoại di động bị cướp, Giản Ngôn Tây bất đắc dĩ nói. "Bây giờ em hiểu rồi."

"Em không thể nói lời nào khác à?"

Giản Ngôn Tây cố ý đùa anh, làm bộ không rõ ý tứ của anh, hỏi: "Còn muốn em nói gì? Aiz, đừng nghịch, em đang..."

Lời cậu còn chưa nói xong, biểu cảm trên mặt Hàn Triệu Nam đã trở nên nghiêm túc, lôi một cái ghế lại chỗ mình, sau khi đặt mông xuống, anh nắm chặt hai vai Giản Ngôn Tây, hỏi cậu. "Em nói xem, có gì bất mãn về anh sao?"

"..."

"Chúng ta quen nhau gần bảy năm rồi, nửa tháng không gặp, em chẳng thèm nói chuyện với anh, cứ cắm cúi nghịch điện thoại di động, không bất mãn thì là gì?"

"..."

Giản Ngôn Tây cảm thấy nửa tháng không gặp, kỹ năng diễn xuất của con chó chết bầm này đã tăng thêm, trong đôi mắt anh hiện lên vẻ tủi thân, mấy lần Giản Ngôn Tây đều phát hiện anh diễn kịch để khiến cậu hổ thẹn, thế nên nói. "Đúng thế, bất mãn với anh."

"Bất mãn chỗ nào?" Hàn Triệu Nam giả vờ tổn thương.

"Trên giường." Giản Ngôn Tây cười. "Tư thế ấy."

Hàn Triệu Nam bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Em sớm nói với anh thì có phải dễ giải quyết không." Hàn Triệu Nam nhíu mày, sau đó nở nụ cười. "Đêm nay, đêm nay chúng ta sẽ giải quyết vấn đề này. Không giải quyết xong một lần thì thêm lần nữa, không giải quyết xong trong tối nay thì còn tối mai tối kia nữa."

Trong giọng nói đã nhiễm phải dục vọng.

Giản Ngôn Tây đá anh một cú, cười mắng: "Cút!"

Hàn Triệu Nam cười hì hì mò tới khóe miệng Giản Ngôn Tây hôn một cái. "Không cút đâu." Sau đó len lưỡi mình vào.

Một tiếng sau, Giản Ngôn Tây rời khỏi phòng hóa trang, chuẩn bị lên sân khấu.

Tiết mục then chốt lần này, cậu đã chuẩn bị một bài hát tiếng Anh nằm trong album phát hành ở thị trường Bắc Mỹ vào tháng sau, lần này hát trong lễ khai mạc Long Đảo, xem như là tuyên truyền ở Trung Quốc đi.

Trên sân khấu, ánh đèn chiếu xuống bóng dáng như ẩn như hiện của Giản Ngôn Tây

"Giản Ngôn Tây!!!"

"Giản Ngôn Tây em yêu anh!!!"

"Tây Tây! Tây Tây!!!"

Dưới khán đài tiếng reo hò vang lên không ngớt, nước mắt Ngô Nhiễm Nhiễm rơi xuống, che miệng khóc, để bạn trai mình quay video, còn cô thì nhìn chằm chằm người trên sân khấu. 

Sau khi khúc nhạc dạo xuất hiện, cả hội trường yên tĩnh lại. Đèn chiếu xuống, giống như mầy năm trước cậu đứng trên sân khấu của lễ trao giải Kim Ngưu, dùng thái độ cứng rắn bảo vệ người mình yêu nhất.

Năm đó, tình cảm cậu và Hàn Triệu Nam không được coi trọng, thậm chí bị mắng chửi, bây giờ lại có biết bao nhiêu người mơ ước có được tình yêu như cậu, vượt qua giới tính, vượt qua thân phận.

——

Giản Ngôn Tây đứng trên sân khấu nhìn xuống khán đài, có bao nhiêu người đã chảy nước mắt, bàn tay họ run run lau đi nước mắt, cố gắng không phát ra âm thanh quấy rầy cậu.

Cái cảm giác này...

Cậu nhớ tới Hàn Triệu Nam, nhớ tới nụ cười của anh, sau đó hát vang bài hát của mình.

Trên đỉnh Thanh Sơn ấy, chúng ta bên nhau tới già.

- HOÀN- 

Bộ này đầu tiên không phải do tớ Edit mà được một anh trong nhóm dịch, nhưng sau này ổng không dịch nữa nên tớ mới ôm bộ này. Cảm ơn các cậu đã đồng hành cùng tới trong thời gian qua, cổ vũ, khích lệ tớ hoàn thành bộ truyện này haaa! 

- Yangyang from Lam Vũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.