Nhận Mệnh

Chương 2




Bạch Thụ vốn đã vào khách phòng đi ngủ rồi, nhưng bởi vì tinh thần quá phấn khởi, trằn trọc ngủ không được, lúc sau nghĩ Tào Dật Nhiên ngủ một mình trong phòng ngủ chính, nói không chừng một hồi lại khó chịu lại muốn nôn mà y lại không ở bên chăm sóc, vì vậy liền loạt xoạt rời giường, mở đèn, vào phòng ngủ chính.

Đèn tường trong phòng ngủ đang sáng, y thấy Tào Dật Nhiên cuộn người nằm đó vẫn là cái tư thế kia.

Bạch Thụ cúi người xuống nhìn chằm chằm Tào Dật Nhiên ngủ, phát hiện da hắn trắng, trắng giống như có bệnh, y liền tự nhủ, “Về sau có tôi trông chừng em, thói quen sinh hoạt tốt hơn, hẳn khí sắc cũng sẽ tốt hơn.”

Hiện tại y đang phát bệnh của tất cả đàn ông tự cho là đúng đều mắc phải, còn tự đắc đến vui vẻ.

Bạch Thụ nhìn Tào Dật Nhiên một lúc, sau đó cũng leo lên giường lớn, chiếm cứ một bên giường.

Y ngủ không thoải mái, sau đó đứng lên vào khách phòng tìm gối đầu và chăn, lúc này mới tiếp tục ngủ.

Y ở trong này lăn qua lăn lại một phen, Tào Dật Nhiên ngủ ban ngày ngủ đủ đã nửa mê nửa tỉnh, có lẽ là đang nằm mơ trước khi tỉnh, bắt đầu lăn qua lăn lại, hắn rên một tiếng, sau đó cánh tay liền đánh về phía Bạch Thụ, một cùi chỏ đánh vào cánh tay Bạch Thụ, khiến y đau một trận, sau đó Tào Dật Nhiên lại bắt đầu quyền đấm cước đá, ở trên giường trình diễn võ thuật, Bạch Thụ đành ngồi dậy trấn áp hắn, thế nhưng y càng trấn áp Tào Dật Nhiên phản kháng càng lợi hại, hơn nữa trong miệng còn kêu to, “Dám có ý đồ với tôi, tôi muốn ông chết, tôi giết ông…”

(lại nhắc một lần, trong tiếng Trung không hề chia rõ ngôi)

Thanh âm của hắn rất hàm hồ, thế nhưng Bạch Thụ vẫn nghe rõ lời hắn nói, không khỏi vẻ mặt run sợ, nghĩ thầm tên nhóc này sao rối rắm thế, mình còn chưa có làm cái gì nha, em ấy muốn giết mình? Tào Dật Nhiên thật sự là lệ khí quá nặng, có hại cho xã hội, xem ra chỉ có thể để mình áp chế em ấy.

Vì vậy y cảm thấy mình và Tào Dật Nhiên coi như xứng đôi, lại càng cố sức trấn áp hắn, Tào Dật Nhiên muốn xoay người bò dậy, y liền thuận thế ôm lấy hắn, Tào Dật Nhiên vừa mắng vừa đánh, giằng co một lúc lâu, nếu không phải sức lực Bạch Thụ lớn, chỉ sợ sẽ bị hắn tránh thoát, tuy rằng như vậy, y vẫn bị Tào Dật Nhiên đánh mấy cái.

Tào Dật Nhiên giằng co một trận, lại an tĩnh xuống, Bạch Thụ nghĩ thầm khó trách mấy người anh em của hắn nói để hắn ngủ đừng nên trêu chọc đến, hóa ra hắn ngủ kém như vậy.

Tào Dật Nhiên an tĩnh một hồi, sau đó triệt để tỉnh lại, cảm thụ được một thân thể cứng rắn, hắn sửng sốt, trong nháy mắt mở mắt ra, thật một bờ vai xa lạ, sau đó là một gian phòng xa lạ.

Hắn mắt lạnh nhìn lên, liền thấy bản mặt đen của Bạch Thụ, sửng sốt, một cái tát muốn quạt lên mặt Bạch Thụ, Bạch Thụ bị hắn làm kinh ngạc nhảy dựng, thoáng một cái ném hắn lên giường, còn bắt lấy bàn tay đánh tới.

Tào Dật Nhiên trừng y, “Anh có ý gì?”

Bạch Thụ bị ánh mắt lạnh này trừng trong lòng giật mình, nhanh chóng cười đáp, “Em uống say, ban nãy vừa đánh vừa mắng, tôi giữ chặt em, sợ em tới lần nữa, liền không dám lập tức buông em ra.” Thật ra là ôm người ta không muốn buông mà thôi.

Tào Dật Nhiên vẫn nhìn chằm chằm y, Bạch Thụ làm cảnh sát hình sự, một điểm cần thiết chính là phải có năng lực tương tác và hòa mình, nếu không dễ khiến tội phạm nảy sinh bài xích, không làm nhiệm vụ ẩn nấp được, y cười với Tào Dật Nhiên đến quang minh lỗi lạc, một hàng răng trắng lại lộ ra, Tào Dật Nhiên nhìn y, đoán chừng là tin lời y, hơn nữa bản thân cũng biết chính mình say rượu dễ nổi điên, cho nên không coi Bạch Thụ như kẻ thù nữa, mà nói với y một câu, “Đi xuống.”

Bạch Thụ nhìn nhìn, phát hiện mình còn đè nặng chân hắn, nhanh chóng xoay người đi xuống, y nằm xuống giường, nghiêng đầu nhìn Tào Dật Nhiên bên cạnh đang nhìn chằm chằm trần nhà, nói, “Em tỉnh rượu thật nhanh.”

Tào Dật Nhiên cảm nhận dạ dày một chút liền biết mình từng ói, hỏi, “Tôi nôn sao?”

Bạch Thụ cười ha hả miêu tả lại những chuyện vừa nãy một lần, mặt Tào Dật Nhiên không có biểu tình, cuối cùng Bạch Thụ làm một cái tổng kết, “Em còn tính là tốt đó, cái thằng Bạch Dực ấy, từng say ở đây một lần, còn muốn ôm tôi khiêu vũ, thiếu chút nữa tôi đánh nát mông nó.”

Những lời này chọc cười Tào Dật Nhiên, lúc hắn không muốn cười âm hiểm mà là tự nhiên cười lên, mặt mày loan loan, đường viền khuôn mặt sẽ nhu hòa rất nhiều, thật sự là một cảnh đẹp hiếm có.

Bạch Thụ thấy hắn cười, liền nói, “Bất quá, dạ dày em không tốt, vẫn nên uống ít rượu thôi. Thân thể là của mình, em còn trẻ không chịu thương tiếc, về sau già rồi làm sao bây giờ?”

Tào Dật Nhiên đệm cánh tay dưới đầu, nói, “Chuyện sau này, nghĩ làm gì.”

Bạch Thụ muốn giáo dục loại suy nghĩ sai lầm này, nhưng thấy thần tình trong bình thản lại tựa hồ mang theo một vẻ ưu buồn của Tào Dật Nhiên liền không nói ra, chỉ nói, “Djao này vẫn là ăn chút thức ăn dưỡng dạ dày đi, đừng uống nhiều rượu.”

Tào Dật Nhiên nghiêng đầu nhìn y, bởi vì Bạch Thụ mới vừa chăm sóc hắn, hơn nữa có thể từ lời y nói nghe ra y quả thật quan tâm mình, cho nên, hắn đối với y cũng có chút hảo cảm, đồng thời buông lơi cảnh giác, bắt đầu cùng y tán gẫu, “Anh và Bạch Dực là anh em họ, lại không hề giống, lúc trước cũng không nghe nói cậu ta nhắc tới anh.”

Bạch Thụ nói, “Nó lớn lên giống thím, không giống người Bạch gia. Tôi là tướng mạo người Bạch gia chính tông. Nói không nhắc tới tôi a, tôi lại không có gì đáng nhắc, không nhắc cũng được.”

Khóe môi Tào Dật Nhiên lại hơi nhếch lên cười nhẹ, sau đó hỏi chuyện y làm cảnh sát hình sự.

Làm cảnh sát hình sự, tuyệt đối là vừa khổ vừa mệt, hơn nữa còn nguy hiểm tính mạng, đắc tội một ít tội phạm liều mạng. Đối với đám công tử nhà họ Bạch mà nói, bọn họ tuyệt đối không cần làm loại công tác khổ cực lại nguy hiểm này, giống như Bạch Dực sống rất thoải mái.

Bạch Thụ bắt đầu kể cho Tào Dật Nhiên về mơ ước lúc còn nhỏ của mình, y là người bị tiểu thuyết trinh thám Anh quốc ảnh hưởng, sau đó lại si mê phá án, làm thám tử không hiện thực, là cảnh sát hình sự lại không tệ, vì vậy, y liền coi đây là mục tiêu.

Người nhà đương nhiên không ai nguyện ý y làm vậy, năm đó mẹ còn vừa khóc vừa mắng y, cha tìm cách ngăn cản y, bất quá cuối cùng vẫn bị y kiên trì đánh bại, y làm cảnh sát hình sự, có lẽ vẫn có liên quan với gia thế, nhưng chủ yếu vẫn là năng lực xuất chúng, cho nên đi đến vị trí hiện tại.

Y rất tự hào cười với Tào Dật Nhiên, nói, “Tôi không hối hận, tôi làm gì đều là tôi muốn làm, hơn nữa tôi còn làm rất tốt. Cho dù có một ngày sẽ chết trên tay kẻ xấu, tôi đích thật sẽ không cam lòng, nhưng tôi không hối hận.”

Y nói, còn nâng chân lên gác lên người Tào Dật Nhiên để hắn xem, đó là huy chương của y, có một vết đạn bắn, Tào Dật Nhiên nhìn thoáng qua, đẩy chân y xuống, Bạch Thụ cũng không khách khí, lại kéo tay hắn sờ bụng mình, chỗ đó cũng có vết sẹo.

Tào Dật Nhiên sờ tới thân thể nóng rực của y, tựa hồ từ lòng bàn tay nóng tới trong lòng.

Tào Dật Nhiên nhìn y cười tự tin và thẳng thắn như vậy, không khỏi trong lòng có chút chấn động, nghĩ thầm, dáng vẻ này mới thật sự là cuộc sống đàn ông a.

Mà bộ dạng như mình, tựa hồ là từ nhỏ liền sống không tốt, về sau càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo, cho nên đến nay chỉ có thể lăn lộn như vậy.

Bạch Thụ nắm tay Tào Dật Nhiên không chịu buông, sau đó còn vỗ vỗ mu bàn tay hắn, nói, “Bằng lòng kể một chút chuyện của em không? Tôi thấy em hôm nay tâm tình không tốt, cố ý mượn rượu giải sầu sao?”

Y vừa nói vậy, ánh mắt Tào Dật Nhiên lại lạnh lùng nhìn y, nhưng Bạch Thụ chỉ cười, cười không hề có chút tâm cơ.

Tào Dật Nhiên nhìn y một hồi, dường như thứ tắc nghẽn trong lòng mềm đi, hắn chậm rãi nói ra phiền não của mình.

“Vốn là đã hẹn rồi, mỗi lần vợ hắn có chuyện, hắn liền vứt tôi qua một bên.” Nói đến đây, hắn lại oán hận đánh lên giường hai cái, mắng, “Mẹ nó, coi tôi là cái gì a! Nếu không phải hắn là Chu Diên, ông đây còn không đánh chết hắn.”

Bạch Thụ thấy hắn như vậy, thầm nghĩ hắn quả là có quan hệ rất tốt với Chu Diên a, y cười cười, nói, “Nếu hắn không phải Chu Diên, em cũng sẽ không quan tâm cuộc hẹn với hắn.”

Tào Dật Nhiên hừ một tiếng, không nói.

Bạch Thụ tiếp tục, “Khi còn bé tôi có rất nhiều bạn thân, về sau mọi người chạy đông chạy tây có tương lai riêng, thời gian gặp mặt càng ngày càng ít, hiện tại bọn họ đa số kết hôn sinh con, mỗi ngày trông chừng vợ con, cho dù cùng một thành phố, một năm có thể hẹn gặp mặt một lần đã không dễ dàng, hai người thường xuyên liên lạc như vậy đã coi như không tệ rồi. Muốn trông chừng bạn thân cả đời là không được, có thể bồi tới già chỉ có bạn đời mà thôi.”

Y nói đến đây lại cười hắc hắc, nói, “Kỳ thật hai câu này tôi thường niệm cho tôi nghe, bà vẫn hối tôi kết hôn.”

Tào Dật Nhiên nghe xong, trong lòng tựa hồ bình tĩnh hơn một chút, hỏi, “Vậy sao anh còn chưa kết?”

Bạch Thụ nhìn chằm chằm Tào Dật Nhiên, nói, “Người giống tôi muốn kết hôn không dễ dàng, hơn nữa vẫn chưa gặp được người vừa mắt.”

Tào Dật Nhiên cho rằng y nói là làm cảnh sát hình sự chăm lo gia đình không đủ con gái không thích, cho nên không quá để ý.

Hai người cư nhiên cứ như vậy bình thản nằm trên giường nói chuyện một buổi tối, sau đó Bạch Thụ thiếp đi trước, Tào Dật Nhiên vốn muốn đứng dậy rời đi, thế nhưng nghĩ đến rời đi cũng đến quán bar ngồi, dù sao đều vô vị, liền nhắm mắt lại tìm cảm giác buồn ngủ, không nghỉ tới sau đó thiếp đi thật.

Về sau việc này khiến chính hắn đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dù sao, trước đây ngoại trừ có thể chịu được ngủ chung một giường với Chu Diên, đàn ông khác, chỉ cần hắn nghĩ đến sẽ cảm thấy ghê tởm, nhưng người đàn ông này, hắn cư nhiên không có phản cảm.



Tác giả có lời muốn nói: [..tác giả cảm ơn một bạn viết bình luận dài..] Tặng kèm tình huống em trai tôi mua đậu hủ:

Em trai gọi điện cho tôi: “Chị, em cảm thấy em không cần tình yêu.”

Tôi = =, “Vì sao, em không biết nhân sinh thiếu tình yêu sẽ thiếu hơn phân nửa vui buồn?”

Em tôi, “Đối với em, tình bạn và tình thân hoàn toàn có thể thay thế tình yêu.”

Tôi càng = =, “Tình bạn a~~~, lẽ nào em muốn cùng thằng bạn thân cảo cơ.” (gay)

Em tôi, “Có ý gì?”

Tôi, “Em muốn chuyển sang đồng tính luyến sao?”

Em tôi = =, “Chị, thật ra, gần đây em và một người bạn nữ…”

Tôi: “Em không biết giải thích chính là che giấu sao? Chị không tin…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.