Nhận Mệnh

Chương 39




Lâm Tiểu Tề không phải cố ý nghe trộm, vừa rồi cậu thoa thuốc cho Dật Ninh, ngón tay dính mùi thuốc đông y, cho nên qua toilet bên này rửa tay, vừa vặn nghe được có người đang thấp giọng nói chuyện, hơn nữa với người nhạy cảm âm thanh như cậu trong chớp mắt đã biết đó là tiếng Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ, cậu vốn muốn đi, nhưng lại nghe được Tào Dật Nhiên nhắc tới tên Chu Diên, thế là, cậu dừng bước, tựa bên tường nghe tiếp, nghe rồi cậu mới cảm thấy kinh ngạc và hối hận, bởi vì Tào Dật Nhiên không phải đang nói Chu Diên, mà là nói cậu, nói chuyện Lâm Tiểu Tề, còn có tình cảm của hắn với Lâm Tiểu Tề.

Lâm Tiểu Tề có chút mờ mịt, cậu đương nhiên vẫn nhớ rõ chuyện năm đó với Tào Dật Nhiên, nhưng cậu chỉ cho rằng Tào Dật Nhiên là một hoa hoa công tử xằng vậy, hơn nữa rất dâm loạn, đương nhiên, đối với Tào Dật Nhiên cậu cũng không chán ghét thế nào, chỉ là, tuyệt đối chưa từng sản sinh tình cảm, cũng không rõ Tào Dật Nhiên có cảm tình sâu đậm với mình, nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ kỹ, còn nói là mối tình đầu, những thứ này đều làm Lâm Tiểu Tề mờ mịt.

Lâm Tiểu Tề thậm chí muốn xông ra phản bác xúc động của Tào Dật Nhiên, nói căn bản không phải như vậy, cảm tình này của Tào Dật Nhiên đều là tự trong lòng hắn vô hạn khuếch tán, chuyện năm đó, bình thường đến không thể bình thường hơn, làm gì đẹp đẽ và phiếm tình như Tào Dật Nhiên miêu tả.

Thế nhưng Lâm Tiểu Tề không xông ra, cậu có chút chịu không nổi rón rén rời đi, về tới phòng khách thấy Dật Ninh, Dật Ninh thấy cậu đi rửa tay thời gian không ngắn, mà khi trở lại nét mặt u buồn hoảng hốt, không khỏi vô cùng lưu ý quan tâm, hỏi cậu làm sao vậy.

Lâm Tiểu Tề chỉ lắc đầu, nói mình không có chuyện gì, miễn cưỡng cười một cái, cùng Dật Ninh trò chuyện.

Lâm Tiểu Tề bởi vì chuyện Tào Dật Nhiên sinh ra tâm sự, tuy rằng cậu muốn phản bác những cảm tình Tào Dật Nhiên nói, thế nhưng, cậu cũng biết đó có lẽ là sự thật, bởi vì cậu cũng sâu sắc yêu một người, cho nên biết, giữa mình và người yêu phát sinh một chút xíu chuyện không đáng kể, cũng sẽ vững chắc nhớ trong lòng, hơn nữa ghi nhớ toàn bộ mỗi một loại cảm nhận, mỗi một loại tâm tình ngay lúc đó, thậm chí khuếch đại trong lòng, có lẽ cả đời cũng sẽ không quên.

Khi Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ trở lại phòng khách, Lâm Tiểu Tề và Dật Ninh cùng với Trương Hoàn đang nói chuyện phiếm, thấy hai người đi qua, vẻ mặt Dật Ninh và Lâm Tiểu Tề đều có chút biến hóa.

Bạch Thụ chú ý, Dật Ninh là không được tự nhiên với Tào Dật Nhiên, mà Lâm Tiểu Tề lại quẫn bách và né tránh quá mức, mới rồi Bạch Thụ cùng Tào Dật Nhiên nói chuyện, kỳ thật y đã cảm nhận được có người nghe trộm, thế nhưng, dưới tình huống đó, y sẽ không cắt ngang đối thoại của Tào Dật Nhiên, hơn nữa, y cũng thấy có người nghe lén nói không chừng là chuyện tốt, mà hiện tại xem ra, quả thật là chuyện tối, bởi vì là cậu nhóc xinh đẹp bị Tào Dật Nhiên đánh chủ ý kia nghe được. Nghĩ cậu ta nghe rồi, sẽ không tiếp nhận Tào Dật Nhiên theo đuổi. Đương nhiên, loại suy nghĩ này là do Bạch Thụ không biết Lâm Tiểu Tề đã có người trong lòng, hơn nữa còn là người không ai dám động tới.

Tào Dật Nhiên kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức rất ít quan tâm cảm thụ của người khác, thế nhưng, bởi vì Bạch Thụ mới vừa yêu cầu, hắn cư nhiên xin lỗi Lâm Tiểu Tề và Dật Ninh, còn là dưới tình huống trước mặt Trương Hoàn, hắn ngồi xuống ghế sofa đối diện bọn Dật Ninh, Bạch Thụ ngồi bên cạnh hắn, hắn đột nhiên nói với Lâm Tiểu Tề có chút né tránh hắn, “Vừa nãy ngại quá, cậu lớn lên giống một em trai trước kia của tôi, tôi nghĩ cậu biết cậu ta là ai, cho nên, nhìn thấy cậu, không tự chủ được liền nghĩ tới cậu ta, thái độ đối với cậu hơi quá phận, tôi rất xin lỗi.”

Môi Lâm Tiểu Tề giật giật, bởi vì nghe lén, cho nên cậu rất không được tự nhiên, cho dù Tào Dật Nhiên xin lỗi vẫn kèm theo ngạo mạn, cậu cũng không cùng hắn tranh hơn thua nữa, chỉ là thấp giọng lên tiếng, “Không có gì, vừa rồi thái độ tôi cũng không tốt. Chỉ là, anh vẫn phải xin lỗi chị dâu tôi, cái này hoàn toàn là lỗi của anh.”

Khóe miệng Tào Dật Nhiên mang theo tia cười, thật sự nhìn về phía Dật Ninh, dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của Tào Dật Nhiên, bề ngoài Dật Ninh xem như loại hình hắn thích, chỉ là, hắn không thích cậu nương khí* và quá mức nhu nhược, chủ yếu nhất là cậu chiếm mất tình yêu và thời gian của Chu Diên, thế nhưng, lúc này dùng ánh mắt tương đối công bằng nhìn Dật Ninh, hắn thừa nhận Dật Ninh là một người tốt, an tĩnh nhu thuận, lại không phải không có chính kiến.

(*bề ngoài Dật Ninh tương đối trung tính, nên bị Tào Dật Nhiên chê ‘ẻo lả’)

Tào Dật Nhiên nói với cậu, ”Vừa rồi đẩy ngã cậu, xin lỗi.”

Dật Ninh đối diện Tào Dật Nhiên, phát hiện Tào Dật Nhiên không lộ ra diện vô biểu tình ánh mắt lạnh như băng giống bình thường, liền không sợ hãi hắn như lúc trước, ngập ngừng nói, “Không có gì, anh cũng không phải cố ý.”

Thật ra vừa nãy Tào Dật Nhiên cố ý, nếu không ai lại dùng lực lớn như vậy đẩy người tới can ngăn ngã sấp xuống, bất quá, nếu Dật Ninh nói vậy, hắn liền mừng rỡ thuận dốc xuống lừa, có lệ cho qua.

Chỉ là bị Bạch Thụ bất mãn vỗ lên lưng một cái, nhưng Tào Dật Nhiên cũng không tiếp tục nói với Dật Ninh, với hắn mà nói, muốn thật sự tiếp nhận Dật Ninh, còn khó hơn nhiều tiếp nhận Bạch Dực và Tiết Lộ cùng một chỗ.

Dật Ninh nhìn thấu quan hệ giữa Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ, bởi vì muốn không nhìn ra cũng không được, tuy hai người không có hành vi đặc biệt gì, nhưng bầu không khí giữa cả hai lại hoàn toàn khác nhau.

Có một câu nói gọi là ba thứ không thể nào che giấu được chính là ho khan, yêu và bần cùng, càng che giấu, càng giấu đầu hở đuôi.

Cho nên, cho dù Tào Dật Nhiên trước mặt người khác cố ý không cùng Bạch Thụ thân cận tiếp xúc, nhưng mọi người đều nhìn thấu quan hệ của hai người, chỉ là hai người không chính thức giới thiệu, mọi người đều làm bộ không biết mà thôi.

Lúc này Dật Ninh cũng hảo hảo quan sát Bạch Thụ, bởi vì cậu và Bạch Thụ từng nói chuyện điện thoại, mới sáng nay, hiện tại cuối cùng cậu đã hiểu câu Chu Diên nói với cậu là có ý gì, Tào Dật Nhiên quả thật không thể nào khi dễ Bạch Thụ, bởi vì chỉ sợ hắn đáng không lại Bạch Thụ.

Nếu như vậy, Dật Ninh cũng yên lòng, thật ra cậu rất lo lắng Tào Dật Nhiên động thủ với bạn đời của hắn, dù sao cậu biết Tào Dật Nhiên đánh người có bao nhiêu đau.

Bọn họ nói chuyện một hồi, Triệu Trăn cùng ba mẹ Tiết gia và Tiết Lộ xuống lầu, Trương Hoàn tới đỡ Triệu Trăn, mọi người ngồi xuống trong phòng khách, nhiều người liền vô cùng náo nhiệt, cười cười nói nói, thời gian lập tức trôi qua, bữa tối cũng lên bàn, người giúp việc tới mời, mọi người liền chuyển sang bàn cơm.

Tiết Lộ cố ý đi phía sau, sau đó lôi kéo Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên liền dừng bước nhìn cô, Tiết Lộ thấp giọng hỏi hắn, “Đó là bạn trai anh?”

Cô ám chỉ Bạch Thụ, bởi vì Tào Dật Nhiên không giới thiệu, cho nên mọi ngượi đều suy đoán, cũng không có tin chính xác Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ là một đôi.

Bạch Thụ không đi quá xa, cho nên nghe được câu hỏi của Tiết Lộ, lúc Tiết Lộ hỏi hai mắt tỏa sáng, không chỉ là lúc này, thật ra từ khi ngồi xuống sofa vừa rồi, cô đã bắt đầu không ngừng quan sát hai người, hơn nữa trong mắt rất có thâm ý, chỉ là Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên không để ý tới ánh mắt của cô mà thôi.

Hiện tại Tiết Lộ hỏi thẳng như vậy, Tào Dật Nhiên liếc nhìn Bạch Thụ, nói, “Em đang loạn tưởng cái gì vậy, xem nhiều mấy cuốn sáng loạn thất bát tao rồi sao?”

Tiết Lộ ranh mãnh liếc Tào Dật Nhiên, nói, “Giấu đầu hở đuôi a, che giấu không có ích lợi gì. Em sẽ không phải là phía dưới đi?”

Cô nói rất nhẹ, thật ra chỉ là nói giỡn, muốn xem bộ dạng Tào Dật Nhiên hoảng loạn đỏ mặt, dù sao người này thật không có nghĩa khí, từ lúc mình và Bạch Dực quen nhau, vô luận liên hệ Tào Dật Nhiên thế nào, Tào Dật Nhiên cũng làm như đang biến mất, không trả lời. Loại bạn bè này, thật sự quá đáng.

Tào Dật Nhiên đương nhiên sẽ không hoảng loạn đỏ mặt, bất quá, một câu cuối cùng của Tiết Lộ chọt trúng chỗ đau của hắn, khiến hắn có chút nghiến răng nghiến lợi, nói, “Anh giống vậy sao. Anh và hắn ta chỉ làm bạn bè bình thường, em đừng nghĩ bậy, em xem nhiều tiểu thuyết manhua quá rồi, nhìn thấy hai người đàn ông cùng một chỗ là nghĩ vậy. Nói nói, trong đầu em chứa mấy thứ phế liệu sắc tình đó, muốn anh mách Bạch Dực không?”

Tiết Lộ ngược lại bị Tào Dật Nhiên nói cho ngượng ngùng, xí một tiếng, vội chạy mất.

Mà Bạch Thụ lại bởi vì câu “Chỉ là bạn bè bình thường” mà buồn bực muốn hộc máu. Tương phản Tào Dật Nhiên nhân sĩ háo sắc này, lúc ở trên bàn cơm, mắt đặt trên người Lâm Tiểu Tề rất lâu, một chút cũng không phát hiện Bạch Thụ đang xoắn xuýt phiền muộn.

Một bữa cơm ăn rất náo nhiệt, cho dù là an tĩnh như Dật Ninh, cũng có thể được Triệu Trăn cổ vũ nói ra mấy chủ đề thú vị, bữa cơm này ăn hơn một tiếng, sau khi ăn xong ba mẹ Tiết gia và Tiết Lộ liền muốn về, Trương Hoàn tiễn người lên xe mới quay trở vào nhà.

Triệu Trăn ngồi trên ghế sofa cùng bọn Dật Ninh nói chuyện, Dật Ninh và Lâm Tiểu Tề phải đợi Chu Diên tới đón, cho nên chuẩn bị ngồi thêm một lát nữa, mà Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ cũng bồi bên cạnh, Triệu Trăn khen Bạch Thụ có tâm, chân nai đưa tới rất ngon, Bạch Thụ muốn nói là Tào Dật Nhiên dẫn đi mua, thế nhưng bị Tào Dật Nhiên dùng cùi chỏ huých cánh tay, thế là y chỉ cười nói mấy câu khách khí, thu phần công lao này trên người mình.

Mọi người chuyện phiếm thiên nam địa bắc, lại không cảm thấy buồn chán, chờ Chu Diên bận xong tới đón Dật Ninh và Lâm Tiểu Tề, đã là gần mười giờ tối, Chu Diên từ bên ngoài tinh thần mười phần sải bước tiến vào, mang theo hàn khí bên ngoài, hắn chào hỏi mọi người, nói cảm ơn với Triệu Trăn và Trương Hoàn, liền đón Dật Ninh và Lâm Tiểu Tề rời đi.

Tuy rằng buổi chiều mới cùng Bạch Thụ nói chuyện, nhưng hai người đều là người tâm tư thâm trầm, cho nên lúc này biểu hiện phi thường tự nhiên, tựa như buổi chiều hai người chưa từng gặp mặt.

Ngược lại Tào Dật Nhiên, cùng Chu Diên vỗ tay một cái, nói hai ngày nữa tụ tập chơi một chút, bảo hắn mang theo Dật Ninh.

Chu Diên sửng sốt một chút liền cười đáp ứng, đây là lần đầu tiên từ sau chuyện lần đó Tào Dật Nhiên nói mang theo Dật Ninh, hơn nữa dường như đã không có ý tứ nhằm vào Dật Ninh.

Kỳ thật qua một đêm ở chung này, cảm giác của Tào Dật Nhiên đối với Dật Ninh đã khá hơn nhiều, ít nhất là không ghét nữa, dù sao Dật Ninh cũng không phải người làm người khác chán ghét, hơn nữa quả thật ôn nhu tri kỷ, khiến hắn nghĩ, Chu Diên muốn cùng một chỗ với một người ngoài, bây giờ xem ra, Tô Dật Ninh này cũng không phải thí sinh kém cõi nhất, vậy thì tiếp nhận đi, dù sao, hắn không phải đang cùng Bạch Thụ hảo hảo cân nhắc sao.

Chu Diên đón Dật Ninh và Lâm Tiểu Tề đi, lúc ngồi trong xe, Dật Ninh liền biểu đạt cái nhìn đối với Bạch Thụ, cười nói, “Em thật không nghĩ tới bề ngoài Bạch Thụ như vậy, sáng sớm hôm nay em tiếp điện thoại của anh ta, còn tưởng rằng tuổi nhỏ hơn một chút.”

Chu Diên cũng cười, nói, “Anh cũng không nghĩ tới Tào Dật Nhiên sẽ quen một người như vậy, bất quá, cũng không có gì, không phải người như vậy, cũng không quản được hắn.”

Lâm Tiểu Tề lại không nói chuyện, cậu không quá hăng hái với chuyện của Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ.

Chu Diên mang theo Dật Ninh và Lâm Tiểu Tề quay lại nhà chính Chu gia, sau khi trở về, Chu Diên còn ăn bữa khuya, Lâm Tiểu Tề tắm một cái rồi đi ngủ.

Dật Ninh chờ Chu Diên, lúc tắm, Dật Ninh ngâm trong bồn tắm, Chu Diên ôm cậu vào lòng, giơ cánh tay cậu lên liền thấy trên khuỷu tay phải cậu một mảng xanh tím, lại bởi vì bên trên thoa nước thuốc vàng vàng, cho nên thoạt nhìn rất chói mắt.

Ánh mắt của hắn thoáng cái sắc bén lên, thân thể vốn thả lỏng căng thẳng, bắt lấy khuỷu tay cậu đưa lên trước mặt xem, hỏi Dật Ninh, “Đây là chuyện gì? Làm sao bị thương?” Lại muốn kiểm tra chỗ khác trên người cậu, “Chỗ khác cũng bị thương sao?”

Dật Ninh cười né tránh, nói, “Không có gì, chỉ bị đụng một chút mà thôi. Anh xem, thoa thuốc rồi. Chỗ khác không có việc gì.”

Chu Diên đau lòng không thôi, lông mày đều nhăn lại, nói, “Sao lại đụng phải. Đây là thuốc gì, sao vàng vàng một mảng thế này.” Nói xong, kéo tay Dật Ninh ngửi ngửi, là mùi rượu thuốc.

Dật Ninh nói, “Không có việc gì, thật sự không sao. Ở nhà chú Triệu bôi thuốc rồi, Trương Hoàn nói rượu thuốc này dùng tốt lắm, trước đây cậu ấy bị thương đều thoa cái này, vài ngày là khỏi.”

Chu Diên hiển nhiên không hài lòng với giải thích của cậu, vẫn mất hứng như cũ, hỏi cậu làm sao bị đụng, Dật Ninh vội nói tùy tiện đụng một cái mà thôi, còn có thể đụng thế nào.

Tắm xong lên giường, Chu Diên muốn kiểm tra xem Dật Ninh có bị thương chỗ nào khác không, Dật Ninh bị hắn làm cho vừa thẹn vừa giận, lúc đó cậu bị Tào Dật Nhiên đẩy ngã, bởi vì dưới đất có thảm, chỗ khác quả thật không bị thương, ít nhất cậu không cảm nhận được, nhưng Chu Diên cứ muốn nhìn một lần, vừa hôn vừa sờ, lúc này mới thôi.

Bởi vì mấy ngày nay Dật Ninh đều ở Trường Hạ, hai người ở hai nơi, tuy tối hôm qua Chu Diên chạy tới Trường Hạ cùng vợ ngủ một đêm, thế nhưng lúc đến đã khuya, Dật Ninh muốn hắn ngủ ngon, không cho hắn làm càn, cho nên tối đó, Chu Diên nhất định muốn hảo hảo lăn qua lăn lại một trận, Dật Ninh cũng cảm thấy tiểu biệt thắng tân hôn, xấu hổ lại tình thâm tựa biển, động tình khó nhịn tùy ý hắn sinh lực tràn đầy lăn qua lăn lại.

Chỉ là mỗi lần lấy khuỷu tay chống thân thể, khuỷu tay phải bị thương nhất định đau như kim châm như trận, Dật Ninh chau mày, Chu Diên còn tưởng rằng mình quá điên cuồng làm đau cậu, liền thả chậm động tác một chút.

Sau đó Dật Ninh mê man ngủ mất, Chu Diên mới thôi, ôm cậu vào phòng tắm rửa, tắm cho Dật Ninh xong, lại sờ tay cậu xem, lúc xoa tới khuỷu tay xanh tím, chỉ thấy Dật Ninh đã ngủ lông mày vẫn nhăn lại, hắn biết là mình làm đau cậu, không khỏi nghi ngờ vết thương của Dật Ninh, thật sự chỉ là chạm nhẹ mà ra?

Tuy Dật Ninh muốn tận lực xem nhẹ vết thương trên khuỷu tay, cho rằng chỉ đụng bầm giống bình thường thôi, mấy ngày nữa nhất định sẽ bớt, không nghĩ tới một tuần sau khuỷu tay vẫn sẽ đau mỗi khi gắng sức, Chu Diên cũng phát hiện vấn đề, muốn mang cậu đi bệnh viện kiểm tra, chụp phim xong mới phát hiện xương cũng bị thương tổn, bất quá bởi vì là vết thương nhẹ, bác sĩ chỉ kiến nghị ăn tẩm bổ là được, không cần chú ý quá mức.

Nhưng cho dù là vậy, Chu Diên cũng tức giận không thôi, còn yêu cầu Dật Ninh, “Mấy ngày nay không cho qua nhà chú Triệu nữa, em và chỗ đó xung khắc, sao mà vừa đi đã bị đụng thành như vậy.”

Tức giận nhà Trương Hoàn không chăm sóc tốt Dật Ninh, còn tức giận chính mình không trông kĩ Dật Ninh.

Dật Ninh không có cách nào với hắn, bất đắc dĩ chỉ đành một mực đáp ứng.



Tác giả có lời muốn nói: Đây có thể là chương cuối cùng của Chu gia hệ liệt, cho nên, có thể đi ra đả tương du (đi ngang qua) đều đả tương du ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.