Nhận Mệnh

Chương 38




Khi Bạch Thụ và Trương Hoàn từ phòng bếp phía sau trở lại phòng khách, ngoài hành lang đã nghe thấy tiếng động không bình thường trong phòng khách, thần tình hai người lúc đó đều sợ run, thật nhanh chạy tới, thấy hiện trường chính là Tào Dật Nhiên đang cùng Lâm Tiểu Tề đánh nhau, Dật Ninh bên cạnh muốn kéo ra, bị Tào Dật Nhiên đẩy, ngã lên bàn bên cạnh, hơn nữa có vẻ ngã không nhẹ, Lâm Tiểu Tề thấy Dật Ninh bị Tào Dật Nhiên không chút để ý đã ngã, liền tức đỏ mắt, vừa đánh vừa đá Tào Dật Nhiên, thế nhưng cậu đâu đánh thắng được Tào Dật Nhiên, nếu không phải Tào Dật Nhiên nhường cậu, sợ rằng cậu cũng bị đánh không nhẹ.

Hai người thật nhanh chạy tới tách ra, Bạch Thụ từ phía sau vừa kéo vừa túm Tào Dật Nhiên ra ôm lấy, Trương Hoàn kéo Lâm Tiểu Tề có hơi chậm, vì vậy Lâm Tiểu Tề cho Tào Dật Nhiên bị kéo thêm một đá.

Trương Hoàn kéo Lâm Tiểu Tề ra, Lâm Tiểu Tề lại không có thương tích gì, chỉ là hơi không thở nổi, hơn nữa bởi vì kích động mặt đỏ lên, con ngươi đều ngậm sắc đỏ, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào Tào Dật Nhiên, lời trong miệng lại rất nhỏ, là “Nhiều năm như vậy anh một chút cũng không tốt hơn.”

Cậu bộc phát cảm thán, nhưng không dám để Tào Dật Nhiên nghe được, cậu và Trương Hoàn không quen, không muốn Trương Hoàn đụng vào mình, liền hất tay đang kéo mình của Trương Hoàn ra, sau đó đi qua đỡ lấy Dật Ninh đã tự đứng lên, thân thiết hỏi, “Anh sao rồi, bị đụng vào đâu?”

Dật Ninh cau mày, ngã xuống không quá thảm, chỉ là cùi chỏ đụng phải bàn gỗ thật dày, đau thấu tim, hơn nữa không có khí lực trả lời Lâm Tiểu Tề, chỉ lắc đầu, nỗ lực hít khí.

Lâm Tiểu Tề vội vàng đỡ người qua ghế sofa ngồi xuống, hỏi, “Đụng đau chỗ nào rồi?”

Ôn nhu hỏi Dật Ninh, cậu lại hung tợn nói với Tào Dật Nhiên mặt lạnh đứng đó không hề biết kiểm điểm, “Chị dâu tôi xảy ra chuyện gì, tôi không xong với anh.”

Tào Dật Nhiên lúc trước quả thật chán ghét và tức giận với bản thay thế Lâm Tiểu Tề này, thế nhưng sau khi bị Lâm Tiểu Tề vì thay mặt Dật Ninh mà ra tay đánh hắn, hắn có chút hoảng hốt, hắn cảm thấy bản thay thế Lâm Tiểu Tề này, và Lâm Tiểu Tề chính gốc không phải hai bản, đối mặt Lâm Tiểu Tề ác miệng, hắn làm lơ, còn đẩy Bạch Thụ ôm mình ra, hừ một tiếng, “Không xong thì không xong, tôi xem anh có thể thể nào?”

Lâm Tiểu Tề bị hắn chọc tức không chịu nổi, lại phải kiểm tra vết thương trên người Dật Ninh, chỉ đành không quản Tào Dật Nhiên nữa, để tránh lại cãi nhau.

Trương Hoàn cũng không biết nên nói Tào Dật Nhiên cái gì mới tốt, Dật Ninh là bạn và khách của mình, Tào Dật Nhiên lại tuyệt không nể mặt chủ, vô lễ với Dật Ninh và Lâm Tiểu Tề.

Hơn nữa, lúc Chu Diên đưa Dật Ninh và Lâm Tiểu Tề tới khách khách khí khí, còn nói gần đây trời lạnh nên thân thể Dật Ninh không tốt, ngàn vạn lần giám sát đừng cho cậu đi lại bên ngoài nhà, để tránh đêm lạnh, dè dặt cẩn thận ôn nhu dặn dò như vậy, không nghĩ tới sau khi để bảo bối lại nhà người ta xong, liền bị xem thành cây cỏ, nếu chân bị thương, Trương Hoàn cảm thấy mình về sau còn gặp mặt Chu Diên thế nào, về sau làm sao mời Dật Ninh nữa.

Thế nhưng, lại thật sự không nói được Tào Dật Nhiên cái gì, chỉ là bực mình nhìn hắn một cái, rồi đi qua xem Dật Ninh thế nào.

Dật Ninh tính tình điềm đạm, cùi chỏ bị đụng trúng gân, vừa xót vừa đau, tựa hồ tâm can đều đau thành một đoàn, còn cố kéo ra tươi cười để an ủi mọi người, “Anh không sao, chỉ bị đụng một chút, qua một lúc, lập tức tốt rồi.”

Lâm Tiểu Tề hỏi cậu bị đụng ở đâu, cậu đỡ cánh tay chỉ chỉ, bởi vì mặc áo lông, Lâm Tiểu Tề cho rằng bị đụng rách da, cho nên cẩn thận kéo áo lông và nội y giữ ấm bên trong lên xem cùi chỏ, phát hiện không có việc gì, chỉ là có hơi đỏ mà thôi, tuy rằng chỉ đỏ lên như vậy, nhưng trên làn da trắn nõn, vẫn rất chói mắt.

Dật Ninh vừa kéo ống tay áo xuống, vừa nói, “Thật không sao, chỉ bị đụng nhẹ mà thôi.”

Tuy rằng không có việc gìm nhưng Lâm Tiểu Tề vẫn không cho Tào Dật Nhiên sắc mặt dễ xem, nói, “Gặp anh là xảy ra chuyện này.”

Tào Dật Nhiên không cam lòng yếu thế, dựa vào bên sofa, nói, “Ai động thủ trước. Rõ ràng không có bản lĩnh, còn muốn xông lại.”

Mặc dù cười lạnh nói, chẳng hiểu sao lại mang theo chút cảm giác thương tiếc, đương nhiên, ngoại trừ Bạch Thụ, người khác nghe không ra thương tiếc trong lời nói của hắn, chẳng qua là cảm thấy hắn lại đang khiêu khích Lâm Tiểu Tề.

Mà Lâm Tiểu Tề thật sự bị hắn khích tới, không đến mức tiến lên đánh nhau tiếp, nhưng quả thật cắn răng nghiến lợi.

Trương Hoàn thấy một cuộc tụ hội cư nhiên thành cái dạng này, thật sự buồn bực không thôi, nhưng cậu lại không tiện nói hai bên, bởi vì bên này là Lâm Tiểu Tề không quen, bên kia là Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên chính là Hỗn Thế Ma Vương, nói cũng vô ích.

Cậu chỉ đành kêu một nữ giúp việc lấy hòm thuốc tới, tìm một chút nước thuốc trị té ngã cho Dật Ninh thoa thoa.

Sau đó nói với Tào Dật Nhiên, “Triệu Trăn đang ở trên lầu, ông ấy nói anh tới rồi thì đi tìm ông, anh đi một chút đi.”

Tào Dật Nhiên biết Trương Hoàn sai mình đi, thật ra hắn vẫn rất không muốn đi, dù sao còn muốn xem Lâm Tiểu Tề tức giận tới đỏ mặt với mình, lại muốn thấy Dật Ninh chịu khổ. Bất quá Trương Hoàn nói vậy, hắn cũng không tiện ở đây nữa.

Bạch Thụ quan tâm hỏi vết thương của Dật Ninh xong, lại cùng Lâm Tiểu Tề bọn họ nói vài câu ân cần, sau đó đuổi theo Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên cũng không có đi tìm Triệu Trăn, mà là tới vườn hoa phía sau, bên ngoài rất lanh, Tào Dật Nhiên lại không mặc áo khoác, Bạch Thụ không nói một lời kéo hắn vào phòng, Tào Dật Nhiên muốn phản kháng, thế nhưng khí lực Bạch Thụ phi thường lớn, hắn hoàn toàn tránh không thoát bàn tay y, chỉ mắng, “Anh làm gì!”

Bạch Thụ kéo hắn tới cuối hành lang, nơi này không có người, y cau mày nhìn chằm chằm Tào Dật Nhiên, “Anh làm gì? Hẳn nên là anh hỏi em, từ lúc em vào nhà, rốt cuộc em đang làm cái gì.”

Tào Dật Nhiên cười hừ một tiếng, nói, “Tôi không làm gì a, chỉ là thấy một đám người tôi không muốn thấy tâm tình khó chịu mà thôi.”

Bạch Thụ vừa lôi vừa đẩy, đem hắn đặt lên tường, mặt cũng ép thẳng mặt hắn, Bạch Thụ thật ra rất tức giận, vốn sau khi Chu Diên nói với y chuyện Tào Dật Nhiên khi bé, y tràn ngập thương tiếc và luyến ái hắn, hiện tại đã bị Tào Dật Nhiên kéo ra tâm tình hắn thật thiếu đánh này.

Tào Dật Nhiên bị y đe dọa cự ly gần, cũng không giận, ngược lại tâm tình tốt tốt lên, thế nhưng chính hắn cũng phát hiện, tâm tình tốt này không phải bởi Bạch Thụ, mà là bởi Lâm Tiểu Tề, trong lòng hắn như gõ nhịp trống vui vẻ khoan khoái, thấy Lâm Tiểu Tề phát giận, mặt đỏ với hắn, đe dọa hắn, hắn cảm thấy cậu sống động mà xinh đẹp, lại vui vẻ, nghĩ chọc cậu nhiễu cậu nữa để cậu lại tức giận nổi cáu.

Lại nói tiếp, năm đó thích Lâm Tiểu Tề, hắn dường như luôn muốn chọc Lâm Tiểu Tề phát giận, thẳng đến khi thấy Lâm Tiểu Tề giống một con mèo bị chọc nóng nảy giương móng vuốt với hắn mới hài lòng.

Mà bây giờ, hắn lại có tâm tình thoải mái này, mờ mịt và luống cuống cùng với một chút bị đè nén do lúc trước nghĩ phải cả đời treo cổ trên thân cây Bạch Thụ đều tiêu tan hết.

Bạch Thụ là người ánh mắt rất độc, trong lòng rất rõ, Tào Dật Nhiên đang nghĩ gì, y đã nhìn ra, cho nên, y trực tiếp hỏi, “Đứa nhỏ xinh đẹp kia, em muốn trêu chọc cậu ta?”

Tào Dật Nhiên không nghĩ tới ánh mắt Bạch Thụ độc như thế, trong lòng lúng túng, dù sao, hắn vẫn yêu Bạch Thụ, thế nhưng xấu hổ rồi, hắn lại hung hãn lên, nói, “Anh nói vậy là sao?”

Bạch Thụ mặt không đổi sắc theo dõi hắn, “Em nói xem. Em xem anh là thằng ngu sao? Tâm Tư Mã Chiêu đó của em, sợ rằng mọi người đều đã nhìn ra.”

Mọi người đều đã nhìn ra, điều này làm cho Tào Dật Nhiên mất hứng, nói, “Rõ ràng như vậy? Bọn họ làm sao nhìn ra được, hơn nữa, tôi chỉ chọc chọc cậu ta thôi mà.”

Bạch Thụ biết trực tiếp ngăn cản Tào Dật Nhiên là vô dụng, vì thế mới nói, “Được rồi, anh phân tích cho em một chút. Em biết vừa rồi làm sao anh nhìn ra được không? Bởi vì cách làm cố ý muốn người ta chú ý nên không ngừng khiêu khích đối phương đó, đại đa số nam nhân nội tâm quấy quá đều thích làm nhất, chỉ cần không phải kẻ ngu dốt, ai cũng nhìn ra được, Trương Hoàn nhìn ra được, cái người bị em đẩy ngã chính là vợ Chu Diên đi, cậu ta phỏng chừng cũng đã nhìn ra. Ngoại trừ đứa nhỏ xinh đẹp kia, mọi người đều biết chút tâm tư ấy của em.”

Tào Dật Nhiên nghe y phân tích phi thường mất hứng, xụ mặt không nói, thậm chí tâm tình nhộn nhạo sản sinh với Lâm Tiểu Tề vừa rồi cũng yên tĩnh lại.

Bạch Thụ không ngừng cố gắng nói, “Mỗi lần gặp được một đứa nhỏ xinh đẹp, em đều muốn trêu chọc người ta như thế, bị người khác nhìn ra em diễn trò, em thấy thú vị không.”

Tào Dật Nhiên nghe y nói nổi giận không thôi, nói, “Anh quản tôi.”

Bạch Thụ trực tiếp nở nụ cười, hôn lên môi Tào Dật Nhiên một cái, nói, “Anh đương nhiên phải quản em, nếu không mặc kệ em một lát, em sẽ tìm hậu cung về, em muốn ném anh đi nơi nào. Anh vẫn nên vì bảo vệ địa vị mà nỗ lực.”

Tào Dật Nhiên mới rồi còn vì bị Bạch Thụ phân tích thẳng thừng mà thẹn quá hóa giận, hiện tại cư nhiên một câu nói của Bạch Thụ, lại dỗ hắn vui vẻ, thế là khẽ mỉm cười, trả lại cho Bạch Thụ một cái hôn, nói, “Yên tâm đi, cậu ta chỉ giống một em trai trước kia của tôi mà thôi, cho nên chọc chọc một chút.”

Bạch Thụ có chút để ý, “Em trai gì? Em có em trai?”

Vì vậy Tào Dật Nhiên kể ra, nói là em thứ ba của Chu Diên, thế nhưng mười sáu mười bảy tuổi gặp tai nạn xe mất rồi, lúc hắn nói vẻ mặt đau thương mờ mịt, nói xong cũng trầm mặc, hắn tự mình kể ra, mới đau đớn sâu sắc biết được, vết thương kia lại vỡ ra, vừa rồi Lâm Tiểu Tề hắn vui vẻ chọc kia không phải Lâm Tiểu Tề thật, Lâm Tiểu Tề thật đã chết, cho dù lớn lên giống, tính tình có giống đi nữa cũng không phải người kia.

Hơn nữa, xem xem, vật thay thế này quả thật không có ánh nắng mặt trời của Lâm Tiểu Tề chân chính, Lâm Tiểu Tề chân chính giống như ánh nắng tháng tư xuyên qua cành lá xanh biếc vậy, trong sáng mà chói mắt, ôn nhu, sẽ không tổn thương người khác, làm tim hắn dễ chịu — Lâm Tiểu Tề của hắn nhiều năm trước đã chết rồi.

Mới vừa rồi Tào Dật Nhiên còn quấy rối giờ lại trầm mặc bi thương, y đưa tay ôm hắn, qua một lúc lâu, y mới nhẹ giọng hỏi một câu, “Khi đó, em thích đứa nhỏ kia, có đúng không?”

Tào Dật Nhiên sửng sờ, hắn ở trên vai Bạch Thụ gật đầu, nói, “Ừm, rất thích, em ấy là ánh mặt trời trong lòng tôi.”

Thân thể Bạch Thụ rõ ràng cứng ngắc trong chớp mắt, y khẳng định bởi vì những lời này của Tào Dật Nhiên mà trong lòng chua muốn chết, nhưng lại phải giữ vững rộng lượng và trấn tĩnh, y chậm rãi thả lỏng, ôn nhu nhìn chằm chằm Tào Dật Nhiên, nhẹ giọng hỏi, “Là mối tình đầu sao?”

Trước đây Tào Dật Nhiên chỉ nói chuyện tình yêu của mình với Chu Diên, thậm chí không thổ lộ đàng hoàng với đương sự Lâm Tiểu Tề, Chu Diên đối với chuyện hắn thích em trai mình đương nhiên phản ứng vô cùng lớn, Chu Diên rõ như lòng bàn tay các loại thói quen của Tào Dật Nhiên, cảm thấy hắn thích em trai mình, còn đi tai họa hắn, đây đơn giản là đại họa, thế là dùng các loại biện pháp khiến Tào Dật Nhiên không tiếp cận em trai Lâm Tiểu Tề của mình, còn cảnh cáo hắn bảo hắn đừng đi trêu chọc Lâm Tiểu Tề, cảm giác luyến ái của Tào Dật Nhiên dưới sự đả kích của bạn thân kèm theo tức giận, hắn từng tỏ vẻ với Chu Diên mình là chân ái, thế nhưng khi đó Chu Diên không tin hắn, thẳng đến khi Lâm Tiểu Tề mất, Chu Diên mới tin, Tào Dật Nhiên là thật tâm thích Lâm Tiểu Tề, chỉ là đến lúc này, cái gì cũng đều là thất vọng.

Ngay cả Chu Diên cũng không nghe hắn kể lể tình yêu với Lâm Tiểu Tề, thế là cảm tình này, cho tới nay hắn đều chôn dưới đáy lòng, nhưng hiện tại Bạch Thụ lại hỏi, nguyện ý nghe, hắn ngập ngừng, muốn nói lại đột nhiên không biết nói thế nào, chỉ nghẹ giọng trả lời một câu, “Đúng vậy.”

Tâm Bạch Thụ hẳn rất khói chịu, ít nhất là giấm chua tràn lan, nhưng vẫn như cũ mỉm cười hôn má Tào Dật Nhiên, nói, “Mối tình đầu mỗi người đều là rất tốt đẹp. Khi đó em vô cùng thích cậu ta đi?”

Tào Dật Nhiên tựa trên tường, hơi lâm vào trầm tư, sau đó gật đầu, “Đúng vậy. Rất thích, rất thích. Tôi đặc biệt muốn nhìn thấy em ấy, luôn muốn đi tìm em ấy, thế nhưng em ấy không ở trong thành phố, cuối cùng tôi không có thời gian rảnh, cho nên không gặp được. Mỗi đêm tôi nằm mơ đều mơ thấy em ấy, em ấy ngồi trên thảm cỏ dưới gốc anh đào, tôi rất muốn chạm vào, nhưng sợ vừa chạm vào sẽ phá hủy, cho nên khi thật sự chạm tới lại phát hiện em ấy sẽ không hư, tôi chỉ muốn chọc em ấy, nhìn em ấy cười, nhìn em ấy tức giận đỏ mặt, những thứ này tôi rất cao hứng…” Hắn nói rất nhiều chuyện thời điểm đó, cuối cùng thấp giọng phiền muộn thở dài một cái, “Tôi mơ thấy em ấy, sẽ không gặp ác mộng nữa, giấc mơ có em ấy bên trong là có ánh nắng, hoa đào và anh đào đều nở rộ, em ấy mặc đồng phục trắng xanh giao nhau, ngón tay tôi đụng tới em ấy cũng mang theo cảm giác ấm áp mềm mại… Trong mộng cũng có cảm giác này, loại cảm giác này hiện tại dường như còn đang trên ngón tay…”

Hắn nói, nâng tay mình lên xem, “… Nhưng em ấy chết sớm như vậy… có lẽ em ấy cũng không biết tôi thích em ấy…”

Nói xong lời cuối cùng, trong mắt hắn đã ướt át, Bạch Thụ nghĩ hắn muốn khóc, bất quá Tào Dật Nhiên không khóc.

Bạch Thụ cầm lấy tay hắn, nắm chặt chẽ, dùng môi chạm nhẹ bên trên, nói, “Anh thật vui vì từng có người để em thích và yêu như vậy. Bởi vì khi đó không có anh, cho nên, có người này, anh rất cảm kích cậu ta.”

Tay Bạch Thụ ấm áp, nóng đến mức Tào Dật Nhiên cảm thấy đang phát nhiệt, lời này của Bạch Thụ khiến tim hắn vô hạn ấm áp mềm nhũn xuống, cuối cùng nở nụ cười, trong mắt là ánh nước trong suốt, nhưng quả thật không rơi nước mắt, nói, “Em ấy mất, nhưng tôi gặp được anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.