Nhận Mệnh

Chương 32




Tào Dật Nhiên tỉnh dậy đã là tám chín giờ rồi, còn không phải là tự tỉnh, là bị Bạch Thụ lay tỉnh.

Tào Dật Nhiên rất căm hận cái tên quấy rầy hắn ngủ, ở trên giường dây dưa rất lâu, mới bất đắc dĩ mở mắt ra.

Bạch Thụ muôns hắn ngậm nhiệt kế đo nhiệt độ trước, Tào Dật Nhiên nhìn y chằm chằm, hàm hàm hồ hồ nói, “Tôi không sao rồi.”

Bạch Thụ nói, “Kiểm tra trước đi.”

Sau đó đem Tào Dật Nhiên thân thể trần truồng bọc cẩn thận vào chăn, mới đi tìm quần áo của hắn đặt xuống bên cạnh, Tào Dật Nhiên thấy y đặt quần áo tới, lông mày càng cau lợi hại, nói, “Tôi còn muốn ngủ. Không mặc.”

Bạch Thụ nói, “Ăn rồi ngủ tiếp. Phải bổ sung dinh dưỡng tương ứng mới được.”

Tào Dật Nhiên đưa cánh tay dài bắt lấy đồng hồ qua coi, thấy đã sắp chín giờ, liền hỏi Bạch Thụ, “Anh không đi làm?”

Bạch Thụ thản nhiên nói, “Anh xin nghỉ bệnh.”

Tào Dật Nhiên nhìn y nháy mắt một cái, nói, “Không nghĩ tới y cũng biết nói xạo.”

Bạch Thụ nghĩ thầm trước đây mình làm nằm vùng mỗi ngày đều nói xạo, bất quá hắn y không nói với Tào Dật Nhiên việc này, chỉ chuyển đề tài, “Nấu cháo cá, em ăn chút đi.”

Tào Dật Nhiên sốt cao một trận tiêu hao không ít năng lượng, tuy rằng không có khẩu bị, nhưng đói bụng, vì vậy lấy nhiệt kế ra đưa cho Bạch Thụ, nói, “Vậy ăn một chút.”

Bạch Thụ nhìn nhìn nhiệt kế, nói, “Em còn phải ngậm, độ ấm còn chưa dâng lên bao nhiêu, em không nên ngậm nhiệt kế nói chuyện.”

Tào Dật Nhiên không muốn đo nữa, Bạch Thụ không có biện pháp với hắn, đành thôi.

Khi ăn sáng, Tào Dật Nhiên khoác cái áo ngủ ngồi dựa đầu giường, mặc Bạch Thụ bưng một bàn học chân cao qua đặt lên giường bưng cơm canh cho hắn ăn sáng, Tào Dật Nhiên cảm thấy cháo cá rất ngon, ăn rất thơm, hỏi Bạch Thụ, “Đây là đồ ăn sáng nhà nào, rất không tệ.”

(chữ “nhà” ám chỉ cửa hàng, quán ăn)

Bạch Thụ cười rất tự đắc, “Anh làm.”

Tào Dật Nhiên nuốt cháo trong miệng, nhìn chằm chằm y, nói, “Anh thật có thú vui thanh nhàn, kêu đầu bếp tới làm không phải được rồi sao.”

Bạch Thụ cũng uống chén cháo, nói, “Chính mình làm tương đối yên tâm. Lúc anh đi mua đồ ăn, chị bán cá nói cá mè có thể bổ khí huyết, cũng có tác dụng với ‘đi’ ra máu.”

Tào Dật Nhiên vừa nghe y nói vậy, đũa khựng lại, đen mặt nói với y, “Đi ra máu cái rắm, còn không phải kỹ thuật của anh quá kém, ông đây là ngoại thương.”

Bạch Thụ lúng túng cười cười, nói, “Lần sau anh sẽ chú ý. Chúng ta mở đèn từ từ đi.”

(chắc là ý nói từ từ học hỏi cho thành thục)

Mặt Tào Dật Nhiên càng đen, nói, “Lần sau tôi tới.”

Bạch Thụ thấy Tào Dật Nhiên trừng mình không ăn cơm, đáp, “Ừ, ăn trước đi.”

Tào Dật Nhiên tiếp tục ăn, sau đó bắt đầu oán giận, “Tôi không kêu đau, anh liền cho rằng tôi không đau đúng không, chỉ biết làm bừa, đừng nói là thằng nhóc kia của anh, cho dù chiếc đũa, đâm như vậy, ai cũng chịu không nổi a.”

Hắn nói, còn cầm đũa khua tay một chút, Bạch Thụ không nói gì nhìn hắn, sau đó gắp một đũa rau cho hắn, trong lòng suy nghĩ hiện tại Tào Dật Nhiên cằn nhằn không ngớt, phần lớn nguyên nhân là hắn đang xấu hổ, càng nói thoải mái, chỉ vì che giấu không được tự nhiên trong lòng mà thôi.

Vì vậy Bạch Thụ liền bảo bản thân phải thấu hiểu hắn, nhìn hắn ăn xong một chén cháo, lại múc cho hắn một chén nữa.

Tào Dật Nhiên ăn uống no đủ rồi lại quấn trong chăn ngủ tiếp, Bạch Thụ bắt đầu thu dọn, Tào Dật Nhiên không ngủ bao lâu đã bị chuông điện thoại đánh thức, biết tiếng chuông này là người nhà, không tiếp không được, lười biếng quấn chăn xuống giường, từ trên ghế sofa đã bị chồng chấp quần áo tìm được di động, thấy là Triệu Trăn gọi tới, hắn nghĩ thầm sớm như vậy cậu út đã gọi cho hắn làm gì? Còn không biết lúc này đã là buổi trưa.

Hắn nằm lại trên giường, lười biếng vùi trong chăn, tiếp điện thoại, Triệu Trăn vừa nghe giọng hắn đã biết hắn còn chưa rời giường, giáo dục, “Thói quen sống của con phải sửa đi, cứ tối không ngủ ban ngày ngủ giống cái gì?”

Tào Dật Nhiên nói, “Con đã sửa tốt hơn nhiều rồi, bây giờ không phải còn sớm sao.”

Triệu Trăn cười một tiếng, mắng hắn, “Nhóc thối, con xem giờ đi, bây giờ còn sớm? Đã trưa rồi. Hôm qua con nói thân thể khó chịu đi trước, hiện tại thân thể đỡ hơn chưa?”

Tào Dật Nhiên nghĩ thầm hóa ra là ông đang quan tâm thân thể của mình, hắn vừa nghiêng người tránh không đè cái mông, vừa rầm rì nói, “Tối hôm qua đã khỏe rồi, đã không sao.”

Triệu Trăn nói, “Không có việc gì thì tốt rồi. Vậy tối qua con lại đi lêu lổng chỗ nào, cậu gọi điện tới nhà con trước, nhà con nói con không về.”

Tào Dật Nhiên cảm thấy tiếp điện thoại vô luận là tư thế nào cũng không quá thoải mái, vì thế uốn tới ẹo lui, nói, “Con ở chỗ Bạch Thụ, hôm qua anh ta lái xe, con không cho y chở về nhà.”

Triệu Trăn vì lời này mà trầm mặc một chút, nói, “Con thật sự cùng với y? Hôm qua mẹ con nói với cậu chuyện này. Chị ấy thoạt nhìn không đồng ý con ở cùng đàn ông. Con phải suy nghĩ thật kỹ chuyện này, Bạch Thụ không phải loại người trước đây con chơi đùa, chỉ sợ đến lúc đó con vứt không được.”

Tào Dật Nhiên nghĩ thầm nếu không thật sự muốn cùng với y, hắn điên rồi mới để cho y thượng mình, hiện tại cái mông hắn còn đau đến mức ngồi cũng khó chịu nè, Tào Dật Nhiên nghĩ nghĩ lại nhìn nhìn cửa phòng ngủ, thấy cửa đang đóng, Bạch Thụ không ở đây, mới lên tiếng, “Cậu, con biết rồi. Lần này con nghiêm túc.”

Vì câu trả lời này, thời gian Triệu Trăn trầm mặc dài hơn, lúc sau mới nói, “Nghiêm túc? Vậy con phải giống một đại nam nhân có trách nhiệm suy nghĩ thật kỹ việc này, suy nghĩ về sau này. Trong nhà con sẽ muốn con có đứa nhỏ, con phải giải quyết chuyện này thế nào; con và Bạch Thụ cùng một chỗ, tính tình hợp hay không hợp, không phải nói cùng một chỗ chơi chơi có thể hợp hay không, mà là sống chung có thể hợp hay không; hơn nữa, nếu như xác định rồi, tốt nhất con đừng ra ngoài làm loạn nữa, nếu không ai cũng không chịu được việc này, huống chi vừa nhìn Bạch Thụ, y là loại đàn ông tương đối truyền thống, nhà bọn họ cũng là gia giáo nghiêm ngặt, hơn nữa quan hệ cha mẹ vẫn rất tốt rất ân ái, cậu thấy, y cũng sẽ yêu cầu cuộc sống hôn nhân của mình như thế, hai đứa không thể đạt được nhất trí trên phương diện này, sẽ sinh ra mâu thuẫn rất lớn, đến lúc đó chỉ biết quan hệ tan vỡ…”

Triệu Trăn nói một tràng, nếu là trước đây Tào Dật Nhiên nhất định vừa nghe vừa đào ngũ, lần này lại nghiêm túc lắng nghe nhớ kĩ, sau đó đáp, “Con sẽ suy nghĩ cẩn thận. Lần này con nghiêm túc.”

Triệu Trăn nghe xong, liền nở nụ cười, nói, “Hy vọng con nghiêm túc, nhân sinh chỉ nói lúc này, hơn nữa cũng chỉ có người này. Gặp được một người lưỡng tình tương duyệt không dễ dàng, con vẫn là nắm cho chặt đi. Cậu không giống cha mẹ con cho rằng kết hôn là chuyện của nam và nữ, con chỉ cần có thể quyết tâm sống cùng một người, người này bất kể là nam hay nữ, cậu đều ủng hộ con.”

Tào Dật Nhiên chép miệng, thầm nghĩ chính cậu còn tìm soái ca trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi sống chung, có quyền gì phản đối mình quen đàn ông, ủng hộ mình là đương nhiên.

Bất quá, quyền uy của cậu trước mặt hắn vẫn rất lớn, hắn không dám nói năng lỗ mãng trước mặt ông, thế là chỉ trịnh trọng đáp, “Cám ơn, cậu.”

Triệu Trăn cười nói, “Cái này không cần cảm ơn cậu, ngược lại về sau con sống yên ổn một chút, cậu còn phải cảm ơn ngược con đó.” Đùa một chút, ông lại hỏi, “Cậu thấy Bạch Thụ không phải phía dưới, hai đứa lên giường giải quyết thế nào? Cái này cũng là chuyện lớn, hai đứa ở chung, cha mẹ con nhất định sẽ không hỏi con cái này, thế nhưng cậu có thể hỏi. Trên giường không phù hợp, vấn đề này nhất định lớn nhất.”

Tào Dật Nhiên lại xê dịch cái mông còn đau, nghĩ thầm ông đây đều cho Bạch Thụ thọc rồi, còn có thể thế nào. Tuy rằng nghĩ như vậy, lại không thể trả lời kiểu đó, dù sao hắn cảm thấy cái này không quá quang vinh, liền rầm rì đáp, “Tạm được, vóc người y vô cùng tốt.”

Triệu Trăn cũng sẽ không hỏi quá phận, đến đó thì ngừng, ông không phải nhất định muốn nói cho ra lẽ với Tào Dật Nhiên, chỉ là muốn bảo Tào Dật Nhiên có thể dùng đầu óc suy nghĩ nhiều tới vấn đề mà thôi.

Nói cái này xong, Triệu Trăn lại nói, “Tối nay tới nhà cậu ăn cơm đi, mang theo Bạch Thụ nữa, mẹ con có việc bận, chị ấy không tới, con có thể tùy tiện chút.”

Tào Dật Nhiên nghĩ thầm còn không biết tới tối mông có đỡ hơn chưa, thế nhưng cũng không tiện từ chối, liền nói, “Được rồi, con hỏi Bạch Thụ một chút sẽ qua.”

Triệu Trăn nói được, sau đó cúp điện thoại.

Sau khi Triệu Trăn cúp máy, Tào Dật Nhiên nhìn chằm chằm di động, thấy thời gian quả thật đã trưa rồi, hắn thở dài, ném điện thoại qua một bên, liền chui vào chăn nhắm hai mắt lại.

Cũng không phải ngủ, mà là nhắm mắt suy nghĩ.

Hắn nghĩ, nếu như thật muốn cùng một chỗ với Bạch Thụ, trong nhà Bạch Thụ hình như không có vấn đề gì. Hắn đều thấy kì lạ, nhà Bạch Thụ rốt cuộc là gia đình kỳ quái gì, cả nhà giống tòa thành công chúa thì thôi, ba mẹ y bắt được y cùng đàn ông xằng bậy cư nhiên tiếp nhận rất nhanh, hơn nữa mình nói lung tung bọn họ cũng có thể tha thứ, còn đối đãi mình như khách quý…

So với nhà Bạch Thụ, hắn cảm thấy nhà mình sẽ phức tạp hơn nhiều, không biết trịnh trọng nói chuyện này với cha mẹ sẽ thành cái dạng gì, cho dù có thể mặc kệ cha mẹ, thế nhưng ông nội khẳng định sẽ không đồng ý, ông cụ là một người nghiệm nghị, may mà hắn cách khá xa, nếu không mình không biết làm sao.

Ngoại trừ những nhân tố gia đình, chỉ nói vấn đề tình cảm giữa hắn và Bạch Thụ, Tào Dật Nhiên thấy cũng không phải hoàn toàn không có vấn đề, đến nay hắn còn không cách nào tưởng nổi mình phải treo cổ trên một thân cây, hơn nữa phải vì nó buông tha rất nhiều thứ hắn đã thành thói quen.

Còn có chính là nếu hắn thượng Bạch Thụ, Bạch Thụ rắn chắc khiến hắn thấy khó chịu, để Bạch Thụ thượng hắn, vậy thật sự quá đm, cái mông hắn bây giờ còn đang đau này.

Tào Dật Nhiên nghĩ tới những thứ này, liền phiền não bắt đầu gọi Bạch Thụ, Bạch Thụ từ bên ngoài tiến vào, hỏi, “Đã tỉnh rồi?”

Tào Dật Nhiên bắt đầu bất mãn kêu y, “Trưa cả rồi, sao anh không gọi tôi.”

Bạch Thụ biết hắn hoàn toàn là đang cố tình gây sự, đi tới bên giường ngồi xuống, cúi đầu nhìn hắn, nói, “Vậy muốn đứng lên không? Bữa trưa muốn ăn cái gì?”

Tào Dật Nhiên ngẩng đầu nhìn y, sau đó ôm vai y kéo xuống, hôn hai cái bên môi y, nói, “Anh nên đi làm đẹp một chút, anh quá đen rồi.”

Bạch Thụ cười đáp lại nụ hôn của hắn, ngón tay sờ sờ tóc và tai hắn, nói, “Anh tận lực không phơi nắng nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.