Nhận Mệnh

Chương 26




Bạch Thụ liếc qua Tào Dật Nhiên, liền đi qua, còn chưa đến nơi, Tào Dật Nhiên đột nhiên vọt tới y, nếu không phải Tào Dật Nhiên quá mức hùng hổ, Bạch Thụ thật muốn nghĩ Tào Dật Nhiên là yêu thương nhung nhớ mình.

Bất quá, loại tưởng tượng tốt đẹp này hiển nhiên không thực, Tào Dật Nhiên chạy tới vài bước, vươn tay muốn đánh Bạch Thụ, may là việc đánh nhau chỉ là nghề phụ của Tào Dật Nhiên, lại là nghề chính của Bạch Thụ, cho nên Tào Dật Nhiên đưa tay ra bị Bạch Thụ bắt được, hơn nữa kéo hắn một cái, kéo hắn vào trong lòng giam giữ.

Tào Dật Nhiên cũng không giãy dụa, chỉ là hung tợn trừng Bạch Thụ, cười lạnh một tiếng, “Vừa tiễn nhân tình cũ đi, trong lòng là mùi vị gì?”

Bạch Thụ cũng nhìn chằm chằm hắn, trên mặt không có một chút ôn hòa và ý cười bình thường, khi y làm mặt lạnh, hoàn toàn không phải bộ dạng người tốt, ngược lại giống như lão đại xã hội đen làm nhiều việc ác ôn.

Người này, giống một con tắc kè hoa, ở nơi nào sánh vai đó.

Y nhìn chằm chằm Tào Dật Nhiên một hồi, sau đó lãnh đạm nói, “Anh và nhân tình cũ vô tình gặp được, vậy trong lòng em là mùi vị gì?”

Tào Dật Nhiên giãy được cánh tay bị Bạch Thụ cầm giữ, bạo phát vung lên tát Bạch Thụ một bạt tai, Bạch Thụ bị hắn đánh lệch đầu, sau đó lại liều mạng bắt được Tào Dật Nhiên, nói, “Bây giờ em phát giận có ích lợi gì, không phải em nói chỉ cùng anh chơi đùa thôi sao, anh cũng chỉ chơi với em mà thôi, đến lúc đó còn muốn tìm phụ nữ kết hôn, cô gái mới vừa rồi là Viên Phương, cùng anh lớn lên từ nhỏ, anh từ khi rất nhỏ đã thích cô ấy, vừa lúc hiện tại lại gặp…”

Tào Dật Nhiên tức giận đến đỏ hết cả mắt, trong đầu trống rỗng, hắn liều mạng giằng co, còn quyền đấm cước đá Bạch Thụ, có chút điên cuồng quát, “Không cho phép, tôi không cho phép các người thân thân thiết thiết cùng một chỗ, tôi phải giết ả…, tôi phải giết ả…”

Bạch Thụ sống chết kiềm chế Tào Dật Nhiên, Chu Diên vừa rồi đứng bên cạnh nhìn hai người nháo cũng chạy tới, hắn đi tới liền quát Tào Dật Nhiên, “Mày phát điên ở chỗ này có tác dụng gì!”

Hắn nói xong, đấm Bạch Thụ một cú, đem Bạch Thụ không hề phòng bị đánh bật về sau một bước dài, hơn nữa kiềm giữ tay Tào Dật Nhiên không buông, Chu Diên kéo Tào Dật Nhiên đi qua, nói, “Đừng phát điên ở đây.”

Cả người Tào Dật Nhiên run rẩy, ánh mắt lập tức mơ màng, giống như quay về lúc giết Nguyễn Quân, hắn kêu to, không ngừng lặp lại, “Đánh chết, đáng chết, là mày đáng chết.”

Lúc này Bạch Thụ cũng phát hiện vấn đề, y phát hiện tinh thần Tào Dật Nhiên đã không bình thường, y liền hối hận, chạy tới, muốn mang Tào Dật Nhiên qua bên mình, Chu Diên lại đẩy y ra, nói, “Anh tránh xa cậu ấy ra.”

Bạch Thụ không nghe Chu Diên nói, lại chạy tới, y ôm lấy Tào Dật Nhiên đang run rẩy, thanh âm mềm xuống, “Vừa nãy anh gạt em thôi, cô gái vừa rồi chỉ là một người chị thôi, anh thích em, chỉ thích một mình em, em đừng nóng giận, đừng nên tức giận.”

Tào Dật Nhiên giống như đã nghe không được thanh âm bên ngoài, hắn lắc đầu, hơn nữa bắt đầu chảy nước mắt, trong miệng lẩm bẩm, “Không, không, tôi không muốn giết người…, tôi không muốn giết ông, là ông… là ông ép tôi giết ông…, không, là ông đáng chết…. ông đáng chết…”

Bạch Thụ nghe Tào Dật Nhiên lại nhắc tới cái này, Chu Diên cũng nghe được, thần sắc hai người đều có chút thay đổi, Chu Diên biết tin tức gia sư kêu Nguyễn Quân kia của Tào Dật Nhiên tự sát khi hắn học lớp 9, sau khi Tào Dật Nhiên bị đưa ra nước ngoài hắn đã nghi ngờ chuyện này, cho nên hiện tại lập tức phản ứng được, nghĩ thầm sự kiện Nguyễn Quân tự sát kia quả thực có vấn đề, chẳng lẽ là Tào Dật Nhiên ra tay? Tim hắn vì vậy mà co rút một cái.

Hắn nhìn Bạch Thụ, muốn kéo Tào Dật Nhiên vào lòng mình, nhưng Bạch Thụ không buông, Bạch Thụ ôm Tào Dật Nhiên, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, nói, “Được rồi, được rồi, không sao rồi…, đừng sợ…., đừng sợ….”

Tào Dật Nhiên quả thật bình tĩnh lại, thật ra lúc Bạch Thụ đi du lịch với Tào Dật Nhiên, nghe thấy Tào Dật Nhiên gặp ác mộng, y đã nghi ngờ Tào Dật Nhiên có phải là đã gặp chuyện giết người rồi không, hiện tại càng thêm xác định chuyện này.

Y nghĩ, Tào Dật Nhiên có thể lưu lại bóng ma rất lớn với chuyện này, hơn nữa trưởng thành tính cách vặn vẹo như thế, sợ rằng sự kiện kia phát sinh lúc hắn còn nhỏ, đến mức cho tới bây giờ vẫn là nguồn gốc ác mộng của hắn.

Tào Dật Nhiên ở trong lòng Bạch Thụ cơ bắp thân thể dần dần thả lỏng xuống, giống như không có xương mềm nhũn trong lòng Bạch Thụ.

Bạch Thụ biết hắn đã từ trong ác mộng phục hồi lại tinh thần, liền ghé vào tai hắn ôn nhu nói, “Tha thứ cho anh, vừa rồi đều là anh giận lẫy thôi, anh trừ yêu em ra còn có thể yêu ai? Cô gái vừa nãy chỉ là chị gái nhà hàng xóm khi anh còn bé, chị ấy sớm lập gia đình rồi, con đã một tuổi rồi. Chị ấy nhìn còn trẻ, kỳ thật không hề nhỏ. Anh và chị ta thật sự không có gì! Đừng nóng giận, được không nào?”

Tào Dật Nhiên vẫn không nhúc nhích như cũ, Chu Diên thấy tâm tình hắn hòa hoãn xuống, liền thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, xem ra cởi chuông phải do người cột chuông, ở đây kỳ thật không cần mình, vẫn là để Bạch Thụ giải quyết đi.

Hắn lui về sau một bước, đề nghị, “Đưa Tào Dật Nhiên lên lầu nghỉ ngơi một chút đi.”

Bạch Thụ gật đầu, vỗ nhẹ hai cái trên lưng Tào Dật Nhiên, nói, “Lên lầu nghỉ ngơi, được không?”

Tào Dật Nhiên vẫn không động đậy, Bạch Thụ ghé vào tai hắn hôn một cái, “Em muốn anh cõng em lên không?”

Lúc này Tào Dật Nhiên mới động động đầu, hắn muốn đứng thẳng người, nhưng vừa tách khỏi Bạch Thụ chân lại mềm nhũn thiếu chút nữa té ngã, Bạch Thụ vội đỡ hắn, ánh mắt ôn nhu nhìn vào mắt hắn, thấy được ánh mắt nhu nhược của Tào Dật Nhiên lúc này có chút cảm giác hốt hoảng, y biết Tào Dật Nhiên vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ mới tỉnh táo thần trí mà thôi.

Y bèn đỡ Tào Dật Nhiên vào thang máy, Chu Diên chứng kiến động tác của hai người, xoay người sang chỗ khác, không khỏi khẽ thở dài một tiếng.

Hắn không biết Tào Dật Nhiên thích một người sẽ không cho phép một hạt cát thế này, hơn nữa có thể bị kích thích thần trí không rõ, hắn không biết Tào Dật Nhiên như vậy rốt cuộc là có tình yêu tốt hơn, hay là vô tâm vô phế giống trước đây tốt hơn.

Khi trong thang máy, Chu Diên liền nói có thể phòng khách sạn tần trên phòng tiệc, hắn gọi một cú điện thoại, để quản lí giúp sắp xếp một gian phòng.

Khi vào phòng, Bạch Thụ đặt Tào Dật Nhiên lên ghế sofa dài, để hắn nằm xuống, đến bây giờ ánh mắt Tào Dật Nhiên vẫn lăng lăng, nhưng lại nửa mở nửa khép, cái dạng này càng thêm u ám, có lẽ do lúc nãy hắn mới chảy nước mắt, đôi con ngươi kia giống như bị nước mắt cọ rửa, cho nên có cảm giác đẹp đẽ tĩnh mịch thuần khiết nói không nên lời.

Bạch Thụ rót một ly nước đút hắn uống, Tào Dật Nhiên mới có phản ứng, hắn không uống nước, giơ tay chặn cái ly Bạch Thụ bưng tới, thấp giọng nói một câu.

Chỉ là giọng hắn quá nhỏ, Bạch Thụ và Chu Diên đều không nghe rõ, Bạch Thụ đành dán mặt qua, ôn nhu nhìn hắn, hỏi, “Em vừa nói gì? Có phải muốn thứ gì không?”

Y dán mặt tới, Tào Dật Nhiên liền giơ tay cho y một cái tát, một tát này Bạch Thụ vốn có thể dễ dàng tránh, nhưng y không né, bị đánh, y còn lộ ra một chút tươi cười với Tào Dật Nhiên, nói, “Đừng cho là anh da to thịt béo, da lại đen, cho nên em tùy tiện đánh anh cũng không nhìn ra, nhưng anh vẫn có thể đi bệnh viện lấy ghi chép, em đây là bạo lực gia đình, có biết không!”

Ánh mắt Tào Dật Nhiên sâu thẳm nhìn y, giọng có hơi thấp, nhưng vẫn nói rõ, “Anh đáng đánh! Anh rõ ràng là người của tôi, còn đi thông đồng với phụ nữ, còn nói muốn tìm con gái kết hôn.”

Bạch Thụ chống trên người hắn, vươn tay nhéo hai cái lên bản mặt trắng quá mức nhưng lúc này lại mang theo chút huyết sắc của hắn, thật sự không có thịt gì, cho nên bóp không có cảm giác nộn, Bạch Thụ đổi thành dùng ngón tay cọ lên trên hai cái, nói, “Là ai nói muốn kết hôn trước? Ai miệng chó không phun được ngà voi, nói không có quan hệ gì với anh? Chúng ta không có quan hệ à? Lúc trước không phải còn lập hiệp nghị, nói đã chính thức quen nhau rồi, hơn nữa dám ra ngoài xằng bậy không chung thủy sẽ bị đè? Em không cần anh lập công văn mời luật sư tới công chứng em mới cho rằng đó là yêu cầu chính thức nghiêm túc đấy chứ?”

Bởi vì y nói vậy, Tào Dật Nhiên liền nhắm mắt, còn nghiêng đầu đi, nói, “Anh muốn tôi xin lỗi? Anh cho rằng là tôi sai trước?”

Bạch Thụ cười một tiếng, nói, “Không phải, anh làm anh trai, anh đây tha thứ cho em, không cần em xin lỗi. Anh cố ý nói những lời kia khích em, làm em khó chịu, anh xin lỗi, được chưa?”

Lúc này Tào Dật Nhiên mới mở mắt, yên lặng nhìn Bạch Thụ phủ trên người mình, Bạch Thụ là cái loại nhìn từ xa chỉ chú ý tới dáng người y đẹp không chú ý y lớn lên trông thế nào, thế nhưng, nhìn chằm chằm gần như vậy, hắn phát hiện Bạch Thụ phi thường dễ nhìn, mỗi một bộ phận ngũ quan giống như đều trải qua cân nhắc, Tào Dật Nhiên vươn tay ôm cổ y, giọng khàn khàn, “Tôi không phải loại người không thể nói xin lỗi. Những lời hôm nay tôi nói với mẹ quả thật đả thương anh, anh nghe rồi không cần để ý, đó không phải lời thật lòng đâu.”

Trên mặt Bạch Thụ mang theo ý cười, sau đó cả người giống như ánh mặt trời bắt đầu phát sáng, y rõ ràng đen muốn chết, Tào Dật Nhiên lại cứ cảm thấy lúc này y sáng loang loáng.

Bạch Thụ hôn một cái lên môi hắn, hỏi, “Vậy cái nào là lời thật lòng?”

Tào Dật Nhiên mím môi, sau đó mới hơi cười cười nói, “Luôn có một vài lời là thật lòng, phải xem anh nghĩ thế nào nghe thế nào.”

Bạch Thụ nói, “Vậy anh xem tất cả những lời em cảm thấy anh tốt đều là thật lòng, tất cả thứ không tốt đều cho rằng em đang nói xạo hơn nữa chỉ là vô ý nói thôi.”

Tào Dật Nhiên nói, “Anh nghĩ hay ghê nhỉ.”

Bạch Thụ cười nói, “Nếu như tình yêu đều không nghĩ là hay, còn có cái gì có thể hình dung là hay đây?”

Tào Dật Nhiên bật cười, không trả lời y, nhưng ánh mắt tỏ vẻ hắn tán thành lời này của Bạch Thụ.

Hai người ở chỗ này rì rầm ngọt ngào, Chu Diên đã sớm rời khỏi phòng, nhưng vẫn đứng bên ngoài giữ cửa một lát, để ngừa trong phòng lại phát sinh cái gì, hắn có thể đúng lúc đi vào.

Bất quá, cũng không lâu lắm, hắn thấy Triệu Duyệt từ bên kia thang máy thật nhanh đi tới đây, phía sau còn có quản lý và một trợ lý.

Bà nhìn thấy Chu Diên, lại hỏi, “Dật Nhiên thế nào?”

Chu Diên nói, “Cậu ta đã đỡ hơn rồi.”

Nói xong, gõ lên cửa, để tránh cho Triệu Duyệt không gõ cửa xông vào, thấy được thứ không nên thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.