Nhận Mệnh

Chương 17




Sáng sớm hôm sau, Tào Dật Nhiên ăn sáng ở Bạch gia xong đã muốn nhanh chân chạy mất, bất quá Bạch Thụ vừa vặn nói có chuyện quan trọng muốn ra ngoài, vì vậy liền quá giang xe Tào Dật Nhiên.

Bạch phu nhân đứng bên ngoài ga ra nhìn xe Tào Dật Nhiên lái ra, còn đang không ngừng dặn dò, “Dật Nhiên, thường xuyên đến chơi, cho dù A Thụ không ở nhà, con cũng có thể thường xuyên đến. Dì làm món con thích cho con.”

Tào Dật Nhiên vừa nghĩ trong lòng nhà bọn họ nhiệt tình tới mức hắn sắp chịu không nổi, trên mặt lại lộ ra tươi cười, vừa vẫy tay vừa lớn tiếng nhiệt tình cảm ơn, nói mình sẽ tới.

Tào Dật Nhiên lái xe ra đường cái, lúc này mới hỏi Bạch Thụ, “Anh muốn đi đâu?”

Bạch Thụ nói, “Ở nhà cũng nhàm chán, tùy tiện ra ngoài thôi, không nói với mẹ anh có chuyện quan trọng, bà ấy chắc chắn sẽ không cho anh ra ngoài.”

Tào Dật Nhiên liền cười, nói, “Trong nhà anh như vậy, làm sao sẽ nuôi ra anh thế này a.”

Bạch Thụ nói, “Làm sao không thể nuôi ra anh.”

Tào Dật Nhiên cười không có ý tốt, “Anh không cảm thấy một gia đình văn minh hiện đại, nuôi ra một người rừng như anh sao?”

Bạch Thụ nghe hắn quả thật nói xấu mình, liền đưa tay vỗ lên bắp đùi hắn, vỗ rất mờ ám, Tào Dật Nhiên bất mãn dùng một tay rảnh rang đè tay y, nói, “Anh đừng khiêu khích tôi như vậy, cẩn thận tôi làm anh.”

Bạch Thụ càng thêm không giới hạn sờ soạng hắn một phen, sau đó rút tay về, nói, “Em đưa anh tới cảnh cục, anh ở nhà nhàn rỗi phát hoảng, còn không bằng đến xem hồ sơ lúc trước.”

Tào Dật Nhiên không nói liếc mắt nhìn y, nghĩ thầm chưa từng thấy bộ dạng vội vàng đi bán mạng thế này, thế là căn bản không đưa y tới cảnh cục, chỉ nói, “Tôi không đi qua đường đó, tôi muốn về nhà ngủ bù, anh theo tôi về nhà đi?”

Bạch Thụ vừa nghe, liền cười rộ lên, kỳ thật y biết Tào Dật Nhiên không ở cùng cha mẹ, nhưng cố ý nói, “Mang anh về nhà gặp cha mẹ vợ?”

Tào Dật Nhiên thừa dịp đèn đỏ đưa tay qua bẹo đùi Bạch Thụ, Bạch Thụ bị bẹo đau kêu một tiếng, hắn mới hài lòng, “Thân là cảnh sát nhân dân vì dân phục vụ, anh nhìn lại mình xem, không biết lớn nhỏ, chẳng khác thằng lưu manh. Anh đi gặp cha mẹ vợ sao, đi gặp cha mẹ chồng thì có.”

Bạch Thụ vừa xoa chân, vừa nói, “Còn nói anh, em nhìn mình bẹo kìa, đàn bà mới làm loại chuyện này, nếu như anh bị em bẹo xảy ra chuyện, đến lúc đó em làm sao bây giờ?”

Tào Dật Nhiên hừ lạnh một tiếng, vừa lái xe vừa nhàn nhã nói, “Anh nằm yên để chồng anh tới là được rồi, không cần làm phiền vợ hao sức lực.”

Bạch Thụ bóp cổ họng xướng khúc, “Tướng công người nên thương tiếc nương tử a.”

Tào Dật Nhiên nghe xong lập tức kinh hãi xe xém chút đánh thành hình zig zag ngay trên đường cái, hắn vừa bẻ lại tay lái, vừa buồn nôn mắng một câu, “Fck!”

Bạch Thụ thấy hắn như vậy, cười ha ha.

Hai người một đường náo loạn cười đùa chạy đến nhà Tào Dật Nhiên, sáng sớm Tào Dật Nhiên vốn buồn ngủ liên tục, nhưng ồn ào như thế, khi về đến nhà con sâu ngủ chạy đi đâu mất cũng không biết.

Hắn vừa đỡ Bạch Thụ xuống xe, lấy nạng cho y, vừa phân phó quản gia đang đi tới, nói phải chuẩn bị bữa trưa, hắn ăn ở nhà, còn mang về một vị khách.

Quản gia nghe xong, nhanh chóng bảo phòng bếp đi làm, bình thường Tào Dật Nhiên hầu như không ở nhà ăn cơm trưa, lần này nói muốn ăn, còn rất khiến quản gia giật mình.

Hắn mang theo Bạch Thụ ở trong nhà mình xem xem, liền dẫn y vào phòng ngủ của mình, phòng ngủ Tào Dật Nhiên quả thật là hệ đen trắng, bên trong cái gì cũng là lớn một số, nhìn phi thường đơn giản mà khí khái.

Hắn nói, “Thấy chưa, cái này mới là phòng ngủ đàn ông. Căn phòng kia của anh, là cho em gái ở.”

Bạch Thụ cười ngồi xuống ghế sofa trước cửa sổ sát đất, nói, “Đúng vậy, chỗ này của em anh thật thích, nếu không thì anh liền ở lại không đi nữa.”

Tào Dật Nhiên hừ một tiếng, chỉ cười, cũng không nói gì khác.

Lẽ ra ở nhà ăn cơm trưa, Tào Dật Nhiên lại nhận được điện thoại của ông ngoại bà ngoại, bảo hắn qua ăn, nói là mới mời một đầu bếp, còn có mấy nguyên liệu hắn thích ăn, biết hắn ở nhà một mình, cho nên bảo hắn qua đó thuận tiện ở lại mấy ngày, kêu hắn mang theo quần áo qua.

Tào Dật Nhiên vừa đáp lời, vừa nhìn Bạch Thụ vài lần, nói, “Bà ngoại, con muốn mang theo một người bạn tới, có thể chứ?”

Bà ngoại nghe hắn muốn dẫn bạn theo, càng vui vẻ, hỏi, “Là Chu Diên à?”

Tào Dật Nhiên nói, “Không phải hắn, bạn khác.”

Bà ngoại liền cho rằng hắn dẫn bạn gái về, càng thêm hăng hái, cười ha hả nói, “Mang đến đi, mang đến đi. Mọi người bọn ta xem xem.”

Bà ngoại là tiểu thư khuê các, con gái trong gia đình nổi danh sách sử, mặc dù Tào Dật Nhiên bên ngoài rất hỗn tạp, nhưng ở nhà luôn biểu hiện hoàn hảo, cho nên bà ngoại cũng không biết mấy chuyện lộn xộn của hắn, một lòng cho rằng cháu ngoại nhà mình là một đứa có tiềm năng*, bởi vì Tào Dật Nhiên chỉ từng mang Chu Diên qua bên đó, hiện tại nghe hắn nói muốn dẫn theo bạn khác, đương nhiên càng thêm vui vẻ.

(*chém, gốc 可造之才: Khả tạo chi tài – có tiềm năng, có thể đào tạo thành tài được, chưa đến mức vô vọng. Cám ơn bạn Secret Base đã hỗ trợ nga ^^~)

Tào Dật Nhiên và bà ngoại nói chuyện xong, liền đi tới trước mặt Bạch Thụ, tay chống lên tay vịnh sofa, nói, “Bà ngoại tôi gọi tôi tới ăn, cùng đi với tôi không?”

Bạch Thụ ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai người thế này mặt cách rất gần nhau, y có thể hoàn toàn thấy rõ hàng mi đen huyền mỏng dài của Tào Dật Nhiên, còn có thể thấy ảnh ngược chính mình trong đôi mắt tràn ngập ý cười đó, y cười thả lỏng tay, nói, “Có thể được mời đi cọ cơm, đương nhiên không có đạo lý từ chối.”

Tào Dật Nhiên một bộ ẩn tình* hôn lên môi Bạch Thụ một cái, sau đó vỗ vai y, nói, “Bảo bối, rất thức thời đó.”

(*hàm chứa tình cảm)

Đang muốn tránh ra, bị Bạch Thụ bắt được tay, kéo hắn lảo đảo một chút ngã về trước, Bạch Thụ đối diện khuôn mặt cận kề của hắn toét miệng cười, nói, “Đùa giỡn xong liền đi, có kiểu không chịu trách nhiệm như vậy không?”

Tào Dật Nhiên nói, “Anh còn muốn để tôi phụ trách?”

Bị Bạch Thụ đánh lên mông hắn một cái, sau đó đẩy hắn ra.

Tào Dật Nhiên sờ sờ lên mông mình, nói, “Anh chờ.”

Tào Dật Nhiên lại dẫn Bạch Thụ đến Triệu gia nhà bà ngoại hắn, lúc này Bạch Thụ ngược lại rất nghiêm trang, hỏi hắn, “Em mang anh tới như vậy, thật sự không thành vấn đề đi?”

Tào Dật Nhiên nói, “Có thể có vấn đề gì? Chỉ là đến làm khách thôi, anh đừng nói lung tung là được.”

Bạch Thụ sửa sang lại y phục của mình, nói, “Hôm nay mặc tùy tiện quá, chỉ sợ làm em mất mặt.”

Tào Dật Nhiên xùy một tiếng, “Cho dù anh có một chính trang, cũng không thấy có thể tăng thể diện cho tôi a.”

Bạch Thụ nói, “Chẳng lẽ lúc này, em không nên cổ vũ anh sao?”

Tào Dật Nhiên cười một tiếng, nói, “Để tránh trong chốc lát tư duy đắc ý vênh váo của anh chạy ra, anh vẫn là áp lực nhiều chút đi. Còn có, anh ngàn vạn lần đừng nói tới quan hệ của anh với tôi, tôi không muốn để người nhà biết.”

Bạch Thụ nghĩ em rốt cuộc thừa nhận quan hệ của chúng ta, bất quá lại không cho người ngoài biết, nhưng thành quả như vậy, hiển nhiên đã không tệ.

Y nói, “Anh có thể quang minh chính đại cho ba mẹ anh biết, em lại bảo anh che che giấu giấu. Bất quá, không sao, trong lòng em thừa nhận quan hệ của chúng ta, anh đã cảm thấy rất tốt.”

Tào Dật Nhiên đối với việc này lại có chút xấu hổ, buồn bực lái xe không nói gì.

Qua một lúc thật lâu, hắn mới vẻ mặt âm trầm mang theo sầu muộn nói, “Chúng ta chỉ là yêu đương mà thôi, hà tất khiến nhà tôi biết. Cha mẹ tôi vốn đã rất thất vọng với tôi, tôi không muốn bọn họ triệt để thất vọng với tôi. Chuyện này, thật xin lỗi.”

Bạch Thụ không nghĩ Tào Dật Nhiên sẽ xin lỗi mình, thế là sửng sốt một chút mới cười nói, “Anh nói giỡn thôi. Anh biết tình huống trong nhà em, em không giải thích anh cũng có thể hiểu được.”

Đến nhà bà ngoại Tào Dật Nhiên, là một căn nhà cũ, trông đã có mấy chục đến trăm năm, bất quá nơi này quả thật rất lớn, còn có vườn hoa lớn, cứ như một đơn vị giữ gìn văn vật vậy, bất quá thiết trí bên trong lại rất hiện đại.

Tào Dật Nhiên giới thiệu Bạch Thụ với ông ngoại bà ngoại, trước không nói cái khác, vừa giới thiệu y là cảnh sát, què chân là vì bị thương khi làm việc, đã khiến ông ngoại bà ngoại ấn tượng tốt với Bạch Thụ, không phải bọn họ có tình cảm gì với cảnh sát, là do nhóc con Tào Dật Nhiên này cư nhiên có quan hệ tốt với cảnh sát, dù sao hắn chưa từng mang bạn bè thế này về nhà, bởi vậy ôm càng nhiền hảo cảm với Bạch Thụ.

Tào Dật Nhiên ở trước mặt bà ngoại chính là đứa nhỏ dán mác ngoan ngoãn, Bạch Thụ ngồi trên ghế sofa nghe bọn họ nói chuyện, thấy Tào Dật Nhiên vừa săn sóc vừa dùng giọng điệu ôn nhu chọc bà cụ vui vẻ, y liền cảm thán một trận, nghĩ thầm Tào Dật Nhiên này, có thể có bao nhiêu mặt đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.