Nhận Mệnh

Chương 12




Với tôi, tình yêu không phải chỉ là da thịt cận kề, không phải là một miếng rau một bữa cơm, nó là một loại dục vọng không muốn chết, là giấc mộng anh hùng trong cuộc sống uể oải — Marguerite nói về tình yêu đối với Tào Dật Nhiên là cái gì chứ?

(Marguerite Ducas (1914-1996): nữ nhà văn, đạo diễn người Pháp, sinh ở Gia Định, Đông Dương (Việt Nam), mất ở Pháp. Nguyên gốc của câu trên, “To me, love which isn’t just kissing and touching or eating for survive, is the desire not to die, and a kind of heroic dream in the exhausted life.”)

Đồng dạng không phải da thịt cận kề, không phải một miếng rau một bữa cơm, bây giờ trong thân thể, trong máu, trong đầu, trong đáy linh hồn hắn, vẫn như cũ khắc rõ cảm giác thích Lâm Tiểu Tề năm đó, cái loại cảm giác này không quan hệ với tình dục thân thể, cũng không bị bất kỳ vật chất bên ngoài nào ảnh hưởng, lúc đó, hắn cảm thấy đó là ánh sáng của hắn, rọi sáng cánh đồng hoang dưới đáy lòng hắn, là một dòng suối trong, gột rửa ô uế trong lòng hắn.

Tình yêu với hắn, là một loại vẻ đẹp thuần khiết.

Thế nhưng, Lâm Tiểu Tề đã chết, vì vậy, đã nhiều năm hắn không nghĩ tới cái từ tình yêu này nữa.

Cho dù là Chu Diên, về sau hắn cũng cho rằng đó là một loại tình cảm anh em sâu sắc không muốn mất đi, mà đối với Tiết Lộ, vốn cho rằng đã động tâm với cô, nhưng sau đó lại thấy cô và Bạch Dực cùng cười cười nói nói, hơn nữa bị Bạch Dực nắm tay, hắn chỉ là tức giận Bạch Dực đào góc tường, hình như cũng không sản sinh cảm giác thống khổ bao nhiêu, vì vậy, Tiết Lộ với hắn cũng không phải là không có cô thì không được, là một người có thể buông tay liền buông tay mà thôi.

Yêu với hắn là cái gì?

Tào Dật Nhiên nghiêng đầu nhìn Bạch Thụ đang lái xe, Bạch Thụ mang kính râm lái xe để tránh chói mắt, nghiêm mặt, thế nhưng cảm giác cho hắn lại không phải nghiêm túc.

Tào Dật Nhiên lại xoay mặt đi, tựa lưng vào ghế ngồi chuẩn bị ngủ, hắn cảm thấy chuyện tình yêu này, không có gì để nghĩ, thế nhưng, bởi vì phản ứng cao nguyên mà đau đầu lại không ngừng xoay quanh cái từ tình yêu này.

Từ trên núi đi xuống một chút, phản ứng cao nguyên của Tào Dật Nhiên nhẹ hơn, lúc trưa hắn ăn ít, nên liền đói bụng, tùm túi đựng thịt bắt đầu ăn, thấy Bạch Thụ nghiêng đầu nhìn mình, hắn lấy một miếng nghiêng người đưa qua đút y, Bạch Thụ lần đầu tiên được đãi ngộ tốt như vậy, mặt mày hớn hở ăn vào, sau đó đề nghị Tào Dật Nhiên, “Ăn nhiều trái cây mới khiến phản ứng cao nguyên đỡ hơn, em không nên ăn nhiều thịt, lấy trái cây ra ăn đi.”

Tào Dật Nhiên vừa oán giận y dong dài, vừa cầm lê ra, bắt đầu răng rắc răng rắc cắn lê, đầy tay đều là nước, hắn xé giấy lau đi, lại cầm một trái cắn răng rắc răng rắc.

Bạch Thụ thấy hắn như vậy, cười rộ lên, nói, “Tôi cảm thấy lúc em ăn đều mang theo tính trẻ con.”

Tào Dật Nhiên bị y nói khó chịu, “Ai tính trẻ con?”

Bạch Thụ lập tức ngậm miệng, “Xem như tôi chưa nói.”

Xe đi tới ngày thứ ba, đã không có đường cái cho bọn họ đi, lái dọc theo một con sông đi lên, trên cơ bản không tính là có đường đi, luôn lắc lư, phi thường không thuận lợi, bọn họ vốn chuẩn bị chạy tới một thôn người Tạng ngủ lại, nhưng tình huống lúc sau không cho phép, liền dựng lều trên một khoảng đất trống bên sông qua đêm.

Tào Dật Nhiên có lẽ là thật sự muốn làm cho Bạch Thụ xem, mặc dù bị phản ứng cao nguyên kịch liệt, vẫn giúp đỡ dựng lều, đi múc nước. Bạch Thụ bảo hắn ngồi, hắn cũng không nghe.

Một cậu thanh niên tên Diệp Tử trên một xe khác cùng tới bờ sông múc nước, liền đến tìm Tào Dật Nhiên bắt chuyện, cậu thanh niên này là bộ dạng trắng trắng sạch sẽ trong sáng, Tào Dật Nhiên thấy cậu ta dễ nhìn, liền trò chuyện với cậu, hắn bị phản ứng cao nguyên, đầu óc phản ứng rất chậm, hơn nữa bản thân nói cái gì, hắn cũng không nhớ quá rõ, cuối cùng, trao đổi phương thức liên lạc với Diệp Tử, nói trở về có thể liên hệ.

Bờ sông này có mọc cỏ, đối diện là sườn núi, cây đã vàng lá, thế nhưng bãi cỏ vẫn xanh biếc như cũ.

Dựng lều lên, đốt bếp lò bằng xăng, trong nồi nấu canh đồ hộp, bởi vì đây là cao nguyên, nước hoàn toàn không nấu chín được đồ ăn, chỉ có thể lấy đồ hộp đun nóng với nước, nhưng uống chút canh nóng vẫn tốt.

Mọi người vây quanh bếp lò vừa ăn tối vừa trò chuyện, có nói có cười, mọi thứ đều rất tốt.

Tính cách Tào Dật Nhiên vốn có chút điên, từ khi lên cao nguyên, hắn vẫn hơi phản ứng, cho nên hắn chỉ trầm mặc, luôn không nhiều lời, ngồi bên cạnh Bạch Thụ, nghe Bạch Thụ và những người khác tán gẫu.

Người một đoàn xe này, có vài người đã đi không ít nơi, có không ít kinh nghiệm, Tào Dật Nhiên nghe, cảm thấy cuộc sống như thế quả thật đặc sắc hơn mình.

Mà Bạch Thụ có thể cùng bọn họ tán gẫu, hắn phát hiện y cũng là kinh nghiệm phong phú, chẳng hiểu sao, trong lòng dâng lên một cảm giác không rõ ràng, giống như thích thú.

Bởi vì chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, thay vì vây quanh bên đống lửa, mọi người càng muốn chui trong lều, hơn nữa cũng phải tiết kiệm xăng, sớm dập bếp lò, mọi người sớm chui vào lều ngủ.

Cân nhắc đến sự thoải mái, hơn nữa dưới tình huống cuối hè không quá lạnh, Bạch Thụ mang theo hai túi ngủ, chia cho Tào Dật Nhiên mỗi người một cái, sau khi nằm xuống, Bạch Thụ nhỏ giọng hỏi Tào Dật Nhiên, “Em và Tiểu Diệp kia nói nói cười cười cái gì, thấy em còn cho cậu ta phương thức liên lạc.”

Đầu Tào Dật Nhiên vẫn còn hơi đau, không sao ngủ được, hơn nữa vì đau mà tính tình không tốt, nói, “Liên quan gì anh.”

Bạch Thụ vươn tay từ trong túi ngủ ra, bàn tay to đặt lên trán Tào Dật Nhiên, nói, “Tôi cũng chưa nói liên quan gì tôi, chỉ là hỏi một chút mà thôi. Hơn nữa, Tiểu Diệp kia lại không cùng một thành phố với chúng ta, em còn chuẩn bị khi quay về liên lạc cậu ta?”

Nói vậy, Bạch Thụ còn cười một tiếng.

Tào Dật Nhiên nói, “Muốn liên lạc còn không dễ, nếu như coi trọng rồi, cậu ta có ở một đầu khác của Địa Cầu cũng có làm sao?”

Bạch Thụ vẫn cười, nói, “Em nói như vậy, vậy em có từ suy xét người kia là tôi không?”

Tào Dật Nhiên trong bóng tối bắt lấy tay y, nói, “Anh để tôi thượng?”

Bạch Thụ thu tay về, “Quay về chúng ta lại nói vấn đề này.”

Tào Dật Nhiên hừ một tiếng không thèm nhắc lại.

Trong lòng có lẽ vẫn vì hành vi “ghen” của Bạch Thụ mà cảm thấy ngầm thoải mái.

Tào Dật Nhiên vẫn không ngủ được mấy, ngủ rồi lại gặp ác mộng, thậm chí kêu ra tiếng.

Bạch Thụ bị thanh âm của hắn đánh thức, lục lọi mở đèn pin, thấy Tào Dật Nhiên cau mày, hô hấp dồn dập, mở miệng hàm hồ vừa mắng vừa la, cẩn thận nghe, hắn hô “Tôi muốn giết ông, tôi muốn giết ông…” còn có chính là “Ông đáng chết…”

Hắn không ngừng lập lại hai câu này, khiến Bạch Thụ cảm thấy phi thường kinh ngạc, hơn nữa y nhớ tới lần đó Tào Dật Nhiên uống say được y mang về nhà, Tào Dật Nhiên cũng nằm mơ nói câu này.

Lúc trước y không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ lập tức ý thức được Tào Dật Nhiên có phải bị cái gì kích thích, có bóng ma trong lòng, hơn nữa việc này ảnh hưởng rất lớn đến hắn, thế cho nên mỗi lần hắn gặp ác mộng đều mơ thấy chuyện này.

Bạch Thụ đánh thức Tào Dật Nhiên, lấy bình nước rót nước nóng mới đun buổi tối cho hắn uống, Tào Dật Nhiên đau đầu, tinh thần hoảng hốt, liền dựa vào người Bạch Thụ.

Bạch Thụ đỡ hắn, không hỏi hắn gặp ác mộng gì, mà là đem hai túi ngủ hợp lại với nhau.

Thời gian tiếp theo, bởi vì mới vừa gặp ác mộng Tào Dật Nhiên chỉ trợn tròn mắt ngẩn người, Bạch Thụ lấy tay che mắt hắn, nói, “Ngủ đi.”

Loại túi ngủ mùa hè này mặc dù rộng, nhưng công năng giữ ấm không phải đặc biệt tốt, hai người nằm chung, đột nhiên Tào Dật Nhiên có chút yếu ớt xem Bạch Thụ thành Chu Diên năm đó, vùi mặt vào hõm vai y, tuy rằng sau đó vẫn không an giấc ngủ sâu được, nhưng cuối cùng Tào Dật Nhiên không gặp ác mộng kia nữa, cứ như vậy, một tối qua đi, một ngày mới bắt đầu.

Có lẽ tối qua mọi người đều nghe được một ít động tĩnh bên Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên, vì vậy đội trưởng đoàn xe anh Mã tới đây thăm hỏi một câu, hắn không tìm Tào Dật Nhiên, mà là hỏi Bạch Thụ hiền hoà cởi mở.

Bạch Thụ cười lắc đầu, nói, “Không có chuyện gì, chính là phản ứng cao nguyên bình thường thôi, gặp ác mộng.”

Anh Mã nghe vậy, cũng cảm thấy không có gì, sau đó không hỏi lại.

Sau bữa sáng, Tào Dật Nhiên giúp đỡ dọn đồ, Bạch Thụ nói hắn, “Hai ngày như thế, em cũng thích ứng rồi đi, làm ra ngô ra khoai rồi.”

Tào Dật Nhiên hung hăng đáp, “Tôi không phải thằng ngu, xem một lần còn không biết làm sao?”

Bạch Thụ cười ghé sát vào mặt hắn, “Phải, em rất thông minh.”

Bởi vì dựa vào quá gần, Tào Dật Nhiên một phát vỗ vào mặt y, mặc dù là tát, nhưng lực đạo rất nhỏ, quả thực giống như xoa nhẹ lên, sau khi vỗ như thế, Tào Dật Nhiên sượt qua bên cạnh, tới gần như vậy, Bạch Thụ còn tưởng Tào Dật Nhiên là muốn lại gần hôn mình, trong lòng còn mừng như điên. Không nghĩ tới Tào Dật Nhiên chỉ là đi ra mất thôi, khiến y hiểu lầm, cao hứng hụt một trận.

Sau khi ngồi lên xe, Bạch Thụ biểu đạt lúc nãy bản thân cho rằng Tào Dật Nhiên muốn hôn mình, Tào Dật Nhiên không nói gì liếc y, nói, “Mặt đầy râu, cái dạng này của anh, muốn hôn cũng không có chỗ hôn a.”

Bạch Thụ vừa nghe hắn nói vậy, lập tức đáp lời, “Hóa ra là thế? Vậy tối tôi cạo râu.” Cũng không biết y cố ý gây cười hay là thật sự sẽ làm vậy.

Tào Dật Nhiên chỉ hừ một tiếng, không để ý y nữa.

Trưa hôm đó đã đến làng người Tạng bọn họ tính đi qua, có người Tạng tiếp đãi, trong đoàn xe của anh Mã có người làm về nghiên cứu phong tục tập quán dân tộc, bắt đầu bận rộn, hơn nữa hắn muốn ở lại chỗ này không đi tiếp nữa, còn có một chiếc xe khác không biết vì ý kiến gì không hợp nhau, cũng không đi tiếp nữa, bọn họ muốn quay về.

Vì vậy, buổi chiều đi tiếp, cộng thêm xe hai người Bạch Thụ chỉ còn ba chiếc.

Tào Dật Nhiên cầm bản đồ xem đích đến của họ, nói, “Không còn bao xa.”

Bạch Thụ nói, “Ngày nghỉ không đủ dài, chỉ có thể đi xa tới đó, lần trước tôi tới, là tới cùng một đội khảo sát, bên trong còn có hai người Mỹ, một người Úc.”

Tào Dật Nhiên gật đầu ừ một tiếng, đột nhiên nói, “Kỳ thật tôi rất muốn đi thảo nguyên nước Úc.”

Bạch Thụ nhìn hắn, “Muốn đi thì đi.”

Tào Dật Nhiên nói, “Anh có thời gian?”

Bạch Thụ bị câu này làm cho sửng sốt, tựa hồ có chút không dám tin, Tào Dật Nhiên nhìn cái vẻ này của y, đưa tay kéo râu y một phen, Bạch Thụ kêu lên, nói, “Làm gì vậy làm gì vậy!”

Tào Dật Nhiên trừng y, Bạch Thụ vội cười ha ha, “Chỉ là có chút không thể tin em muốn đi với tôi.”

Tào Dật Nhiên liền mắng, “Xì, ai muốn đi với anh.”

Bạch Thụ ha hả cười rộ lên, “Đi, là tôi muốn đi với em, muốn đi với em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.