Nhân Lộ Thành Thần

Chương 40




Vài ngày sau.

Kể từ sau chuyện bị ngất xỉu ở nhà Từ Dịch Phàm lần trước, Đàm Lệ Linh cũng không còn mấy liên lạc gì với anh nữa bởi cô biết rằng, khi dự án Quảng trường Thế Kỷ kia khởi công, anh nhất định sẽ rất bận, chẳng có mấy thời gian rảnh nên cô không thể vì thế mà làm phiền anh được cho nên mới không gọi điện, liên lạc gì với anh.

Sức khỏe tốt hơn rất nhiều nên hôm nay Đàm Lệ Linh quyết định đến trung tâm thương mại mua sắm vài thứ đồ. Không muốn mua cũng không được, trong nhà Đàm Lệ Linh cô nhìn quá đơn giản đến mức thiếu thốn rồi. Mặc dù chủ trương đơn giản, nhưng đơn giản đến mức ấy thì trông như nhà hoang.

Chủ nhật nên có đông người đến đây hơn mọi ngày thường nhiều. Vì ít đến những nơi thế này nên Đàm Lệ Linh cũng khá băn khoăn khi lựa chọn đồ cần mua. Nhìn một món đồ mà có tận hai loại liền, nhưng vì thích cả hai lại không biết chọn loại nào nên cô cầm luôn cả hai loại ấy, không cần xem giá cả, chẳng quan tâm đắt rẻ thế nào.

Đẩy xe đi mua vài món đồ nữa thì Đàm Lệ Linh bất ngờ gặp ngay Từ Dịch Phàm cũng đang đi mua sắm cùng một người phụ nữ nào đó. Người phụ nữ này cô cũng đã gặp ở đại biệt thự của Từ gia mấy hôm trước rồi, nhưng lại không biết tên. Và người phụ nữ đi cùng Từ Dịch Phàm lúc này không ai khác chính là Trương Uyển Tâm!

Từ Dịch Phàm đang đẩy xe hàng, anh cũng đến đây mua sắm đồ đạc sao? Đàm Lệ Linh căn bản không nghĩ Từ Dịch Phàm anh lại đến những nơi như này. Mà vốn dĩ anh cũng không cần đến.

- Lệ Linh?

Từ Dịch Phàm là người lên tiếng trước dù phải một hồi sau anh mới nhìn thấy cô. Anh và Trương Uyển Tâm đều đi đến chỗ Đàm Lệ Linh. Đàm Lệ Linh cũng mỉm cười lên tiếng chào hỏi:

- Thật không ngờ Từ Tổng giám đốc anh cũng là người hay đến những nơi như thế này mua sắm đấy. Tôi cứ nghĩ là khéo khi anh còn chẳng biết nơi này là đâu nữa chứ.

Đàm Lệ Linh nói với Từ Dịch Phàm xong thì quay sang mỉm cười và gật đầu với Trương Uyển Tâm. Trương Uyển Tâm cũng chỉ mỉm cười đáp lễ lại chứ không nói gì. Khi nhìn thấy Đàm Lệ Linh lần đầu tiên ở Từ gia, Trương Uyển Tâm đã giật mình kinh ngạc. Nhưng lúc đấy cô vẫn có thể giữ được bình tĩnh bởi Trương Uyển Tâm cũng biết rằng Phùng Lộ Phi đã mất 3 năm trước rồi, cô ấy không thể là Phùng Lộ Phi được. Là một luật sư, cô không thể có những suy nghĩ trái sự thật như vậy. Sau khi nghe Từ Dịch Phàm nói, Trương Uyển Tâm cũng chỉ có thể thở dài. Người giống người trên thế giới này nhiều lắm.

- Tôi cũng không nghĩ cô cũng sẽ đến đây đấy Lệ Linh. À mà sức khỏe của cô dạo này vẫn ổn đấy chứ? Sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm đi? – Từ Dịch Phàm lên tiếng hỏi. Anh cũng không quan tâm đến những lời nói đùa vừa rồi của Đàm Lệ Linh.

- Tôi khỏe rồi, cảm ơn lời hỏi thăm của anh. Vì có vài đồ cần phải mua nên tôi mới đến đây.

- À, đúng rồi, tôi quên mất không giới thiệu hai người. Uyển Tâm, cô ấy chính là Đàm Lệ Linh, cố vấn kinh tế tài chính của tập đoàn Thiên Thành, đối tác mới của tập đoàn anh. Lệ Linh, cô ấy là Trương Uyển Tâm, luật sư của tập đoàn Phùng Thị, bạn của tôi. - Chào cô.

Cả hai người lại chào nhau lần nữa một cách khá đơn giản. Lần trước Đàm Lệ Linh chỉ gặp lướt qua Trương Uyển Tâm ở nhà của Từ Dịch Phàm, cũng không có cơ hội nhìn kĩ. Như Từ Dịch Phàm vừa nói, Trương Uyển Tâm cũng đã nhìn ra, cả hai người đúng là bạn bè bình thường, chẳng có gì vượt mức cả.

Tiếng chuông điện thoại của Trương Uyển Tâm bỗng dưng vang lên, cô vội vàng tránh đi chỗ khác nghe điện thoại, chỗ này chỉ còn lại Từ Dịch Phàm và Đàm Lệ Linh.

- Anh mua đồ chơi cho con trai sao không đưa thằng bé đi cùng để chọn cho dễ vậy? Lỡ thằng bé không thích mấy món đồ này thì sao? Lúc ấy chẳng phải mua tốn tiền à?

Từ Dịch Phàm nhìn lại trên xe đẩy hàng toàn đồ chơi dành cho trẻ con, anh chỉ mỉm cười:

- Tôi muốn cho thằng bé một bất ngờ nên mới tự mình đi mua ấy mà. Với lại Uyển Tâm cũng biết nhiều thứ mà Hạo Văn thích nên mới gọi điện bảo cô ấy đi cùng thôi.

- Vậy hả?

Nghe Từ Dịch Phàm nói chuyện như vậy, kể về lý do mà Trương Uyển Tâm đi cùng anh cứ như là đang giải thích sợ bị hiểu lầm chuyện gì đó vậy. Đàm Lệ Linh nghe thấy vậy thì chỉ có thể cười mà thôi. Từ Dịch Phàm lúc này không hiểu gì bèn hỏi:

- Cô cười gì vậy?

- Anh trả lời tôi như cách của một người chồng đi ngoại tình chẳng may bị vợ bắt gặp được vậy.

Câu trả lời của Đàm Lệ Linh khiến Từ Dịch Phàm rất kinh ngạc và không còn gì để nói thêm được nữa, chỉ có thể cười trừ thôi. Không ngờ Đàm Lệ Linh cô lại nói vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.