Nhân Lộ Thành Thần

Chương 37




Hơn 9 giờ tối.

Đàm Lệ Linh tỉnh lại trong một căn phòng rộng. Cô nhíu mày. Vẫn còn đau đầu nhưng...

- Đây là đâu?

Bước xuống giường, Đàm Lệ Linh nhìn mọi thứ xung quanh. Cách bài trí trong phòng này khá đơn giản, chủ yếu là màu trắng. Cô nhớ đến lúc vừa rồi, khi đó cô đang nói chuyện với Từ Dịch Phàm thì có một thằng bé chạy đến và gọi cô là “mẹ“. Lúc ấy cô đau đầu dữ dội và sau đó thì không biết gì nữa.

Kéo rèm cửa ra nhìn xuống bên dưới thấy có khá nhiều người. Thì ra cô vẫn đang ở trong biệt thự của Từ gia. Có vẻ như sinh nhật của con trai Từ Dịch Phàm vẫn chưa kết thúc.

- Cô tỉnh rồi sao?

Từ Dịch Phàm đẩy cửa đi vào bên trong thì nhìn thấy Đàm Lệ Linh đang đứng trước cửa sổ bèn lên tiếng hỏi. Đàm Lệ Linh quay lại, thấy Từ Dịch Phàm thì mỉm cười:

- Ban đầu tôi còn nghĩ không biết mình đang ở đâu nữa, giờ thì biết hóa ra là vẫn ở nhà anh.

- Cô tỉnh dậy là tốt rồi, vừa rồi cô thật khiến tôi lo lắng. Suýt nữa thì tôi đưa cô đi bệnh viện luôn. - Xin lỗi anh.

Lúc nãy khi Đàm Lệ Linh ngất xỉu, Từ Dịch Phàm đã vô cùng lo lắng, anh gọi người đến và đích thân bế cô lên phòng. Bố mẹ anh, Trương Uyển Tâm, Triệu Chí Dương và cả Hạ An Nhiên nữa khi thấy tình huống này đều vô cùng kinh ngạc. Căn bản là vì Đàm Lệ Linh quá giống với Phùng Lộ Phi!

Bác sĩ tư kiểm tra cho Đàm Lệ Linh và nói rằng cô đã từng bị chấn thương ở đầu, từ đó gây nên chứng bệnh đau đầu. Có vẻ như Đàm Lệ Linh đã bị kích động mạnh nên bệnh mới tái phát đến mức ngất xỉu. Sau đó ông tiêm thuốc cho cô, nói vài điều rồi đi.

Tất cả mọi người lúc đó đều ở trong căn phòng này, họ đều chú ý đến Đàm Lệ Linh, ngạc nhiên có và bối rối cũng có. Họ đều thắc mắc về cô nhưng sau đó thì Từ Dịch Phàm đã giải thích rõ mọi chuyện cho họ nghe. Mọi người lúc ấy mới bình tâm được.

- Không sao đâu, không cần phải xin lỗi tôi.

Rồi anh đi đến chỗ cửa sổ, thấy khách khứa cũng đang rời đi. Bữa tiệc sinh nhật của Hạo Văn đã kết thúc.

- Đã làm phiền đến anh cả buổi tối ngày hôm nay rồi, tôi nghĩ là tôi cũng nên về thôi.

- Sức khỏe của cô...?

- Tôi ổn mà. Không sao.

- Để tôi đưa cô về.

Đàm Lệ Linh nhìn anh, nhưng rồi đồng ý để anh đưa về. Khi gặp bố mẹ của Từ Dịch Phàm cùng với Trương Uyển Tâm, Triệu Chí Dương và Hạ An Nhiên, Đàm Lệ Linh đã chào hỏi rất lịch sự. Mọi người cũng chào lại, họ cũng đã nghe Từ Dịch Phàm nói rồi, cô chỉ là một người giống Phùng Lộ Phi mà thôi.

...................................................

Từ Dịch Phàm lái xe đưa cô về nhưng Đàm Lệ Linh lại bảo anh đưa đi ngắm cảnh đêm thành phố A. Thế là bọn họ lại đến chỗ bờ hồ lần trước, ngồi ở đó ngắm cảnh đêm.

- Sao cô muốn ngồi đây?

- Tối nay đẹp như vậy, tôi muốn ngồi đây một lúc. Tự dưng hôm nay lại muốn đến đây.

- Chuyện Hạo Văn gọi cô là “mẹ”, xin lỗi cô..., bởi vì cô và mẹ Hạo Văn, cũng là vợ tôi rất giống nhau.

Đàm Lệ Linh mỉm cười nhìn anh.

- Thật hả? Tôi rất giống vợ anh?

Từ Dịch Phàm lấy trong ví ra bức ảnh của Phùng Lộ Phi đưa cho Đàm Lệ Linh. Cô xem xong thì cười lớn:

- Haha... Hóa ra anh nhìn chằm chằm tôi như vậy bởi vì tôi giống hệt vợ anh. Nguyên nhân là vậy. Và... anh nhanh chóng đồng ý hợp tác với Thiên Thành, có phải là vì tôi?

Anh gật đầu.

- Nhưng không hiểu sao, tôi lại tin rằng hợp tác với Thiên Thành là tốt nhất. Cô không giận tôi chứ?

- Ai ở trong hoàn cảnh như anh thì cũng đều như vậy cả thôi. Tôi không trách anh đâu.

Đàm Lệ Linh đưa trả bức ảnh lại cho Từ Dịch Phàm. Anh nhìn gương mặt tái nhợt kia của cô cùng nụ cười mỉm giống hệt của Phùng Lộ Phi, thật sự khiến anh nghĩ đến nhiều chuyện trước kia.

- Lệ Linh, cô bị bệnh gì vậy? Tình trạng của cô hôm nay nên đến bệnh viện của cô kiểm tra kỹ thì tốt hơn.

Nghe thế cô quay sang nhìn anh:

- Tôi đã đến bệnh viện mấy hôm trước rồi, mặc dù rất ghét bệnh viện nhưng vẫn đến, không sao cả. Thật ra nguyên nhân là do 3 năm trước đầu của tôi bị chấn thương, dù đã chữa trị khỏi nhưng di chứng vẫn còn và ảnh hưởng cho đến tận bây giờ. Bác sĩ nói tôi không nên suy nghĩ quá nhiều, đừng để bị kích động mạnh thì sẽ không đau đầu. Nhưng không hiểu sao, khi gặp anh và con trai anh, đầu tôi lại đau đến như vậy. Vốn dĩ chẳng có nguyên nhân gì khiến hai người làm tôi kích động như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.