Nhân Duyên Trời Định – Vương Gia Ngốc, Vương Phi Khờ

Chương 23




Trác Diệp không biết lúc đấy mình ngủ như thế nào. Nàng bị một tiếng xột xoạt đánh thức dậy. Trợn mắt nhìn thì thấy nam tử áo đen và nam tử áo trắng đều đã đứng dậy. Nam tử áo đen đã thu dọn đồ và đang ăn điểm tâm. Xem ra bọn họ đã thu dọn đồ xong rồi, chuẩn bị đi ra ngoài. Gã sai vặt kia không ở trong miếu chắc là đi chuẩn bị xe ngựa.

Lặng lẽ nhìn trời đã sáng hoàn toàn. Trác Diệp đứng dậy, xách túi du lịch, đi ra cửa miếu. Mở cửa miếu ra thì phát hiện bên ngoài trời đã mưa, tuy trời mưa không quá lớn nhưng nếu đi ra ngoài không tới vài phút sẽ bị nước mưa xối ướt.

Trong lòng Trác Diệp thầm hô một tiếng:”Không may.” Mặc dù trong túi du lịch của nàng có mang theo một cái áo mưa nhưng lúc này lại không tiện lấy ra. Dù sao cái chất liệu nhưa trong suốt này ở thời cổ đại cũng thật khác lạ.

Trong màn mưa, gã sai vặt mặc áo mưa, tay cầm hai cái ô bằng giấy dầu đi về phía ngôi miếu: “Công tử, Tam gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, lên xe thôi”

Nam tử áo trắng nhìn gã sai vặt gật đầu, bỗng nhiên quay đầu nhìn Trác Diệp, nhẹ giọng hỏi:”Không biết cô nương muốn đi đâu?” Giọng nói của hắn không khàn khàn giống tối qua mà lộ ra một chút trong trẻo.

Trác Diệp sửng sốt, thuận tiện giơ một ngón tay chỉ phía trước nói: “Nội thành phía trước.” Nàng căn bản cũng không biết nội thành ở đâu nên chỉ có thể trả lời ậm ờ.

“Đúng lúc chúng ta cũng muốn đi Phong thành, khụ…trận mưa này khiến cho việc đi lại không thuận tiện, nếu cô nương không chê thì đi cùng chúng ta vậy.” Nam tử áo trắng mỉm cười nói với Trác Diệp.

Đang lo lắng không biết đi thế nào, Trác Diệp nghe thấy vậy không khỏi suy tư. Nàng không muốn phải khốn khổ trong ngôi miếu hoang vu này. Nàng phải nhanh tìm chỗ ở trên thị trấn, bây giờ thời tiết đang xấu, có thể ngồi xe ngựa đi thì rất tốt với nàng.

Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu lên, thấy nam tử áo trắng đang mỉm cười đợi nàng trả lời. Mặc dù nàng không thích núi băng áo đen lạnh lùng kia nhưng nàng vẫn thấy có thiện cảm với công tử ôn hòa tuấn nhã này. Nghĩ lại thì đến thị trấn phía trước nàng cũng không gặp bọn họ nữa, cân nhắc thiệt hơn, nàng gật đầu nói: “Được, vậy cảm ơn huynh.”

“Cô nương không cần phải khách khí. Đêm qua cô nương có ơn to lớn với tại hạ, việc nhỏ này thực không đáng nhắc đến” Nam tử áo trắng vừa nói vừa lấy cái ô trong tay gã sai vặt ra đưa cho Trác Diệp nói: “Khụ… xe ngựa cách cửa miếu một đoạn, cô nương dùng cái ô này, ta và Tam ca dùng chung một cái là được.”

Không chờ Trác Diệp phản ứng, nam tử áo đen trầm mặc nãy giờ đột nhiên nói với nam tử áo trắng: “Đệ và nàng đi ra xe ngựa trước, ta sẽ ra sau.”

“Việc này…” Nam tử áo trắng nhìn Trác Diệp có chút khó xử, rồi lại nhìn nam tử áo đen, muôn nói xong lại thôi.

Chỉ là cùng đàn ông đi chung một cái ô thôi mà, đối với Trác Diệp mà nói thì không vấn đề gì. Nàng nhìn nam tử áo trắng thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Nam tử áo trắng thấy Trác Diệp không để tâm liền gật đầu mỉm cười nói: “Được.”

Đợi hai người đi ra khỏi ngôi miếu, nam tử áo đen quay người đi tới chỗ tối qua Trác Diệp nghỉ ngơi, nhặt một vật trên mặt đất. Cúi đầu nhìn kỹ rồi sau đó nhét vào trong ngực. Hắn đi ra cửa miếu, mở ô rồi đi đến chỗ xe ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.