Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân)

Chương 5: Chủ tớ ước định




Editor: White Silk-Hazye

"Đại soái của chúng tôi nói là hôm nay vừa gặp đã yêu Triển tiểu thư, cho nên muốn cưới cô ấy vào nhà, sẽ chọn ngày đến nhà cầu hôn."

Người được phái đến vừa nói xong lời này đã làm cho xung quanh ồn ào. Trầm đại soái lại có thể nói muốn kết hôn với cô ấy? Một người em gái kết nghĩa kiêm lão đại xã hội đen vứt đi ở quan ngoại vừa mới tìm lại được? Một người tính tình không hề có nhát gan nhu nhược---Triển Thất?

"Tôi không có nghe nhầm chứ, nhéo tôi một chút đi, người kia nói là Trầm đại soái cưới cô ấy phải không?"

"Vừa gặp đã yêu, sớm biết vậy tôi liền đi phủ đại soái nhiều hơn rồi, đều do cha đã mất."

"Trầm đại soái làm sao có thể thích cô ta chứ. Nhất định là bị cô ta hạ chú rồi."

"Nói nhảm, người mà Trầm đại soái thích rõ ràng là tôi, ngày đó lúc chúng ta ở trên đường thấy anh ấy vậy mà nhìn tôi cười."

... .........

Sau khi nghe những người ở phía dưới thể hiện sự si mê oán giận thì Triển Thất mới biết được Văn Nhân Mạc là tay súng giỏi đến cỡ nào, anh ấy đã cũng dịch dung vậy mà vẫn khiến cho mình đẹp trai như vậy, nếu như để cho bọn háo sắc này nhìn thấy được khuôn mặt thật của Văn Nhân Mạc không phải là về sau sẽ điên luôn không?

Thực ra thì không thể trách những người này háo sắc được, sau khi Văn Nhân Mạc lấy thân phận là Thẩm Hạo Thiên để đi vào Thượng Hải thì mạnh mẽ cướp lấy phủ đại soái, khi những người khác chòn chưa kịp phản ứng thì anh lại bất ngờ nổi dậy. Đại soái trước đây háo sắc tàn bạo, nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp liền bắt về phủ đại soái để cho hắn hoan lạc ( khụ chắc mọi người hiểu là gì đúng không?), cho nên sau khi Văn Nhân Mạc lật đổ hắn thì chiếm được sự hài lòng của rất nhiều phụ nữ. Hơn nữa năm đó anh tuổi trẻ đẹp trai, bề ngoài lãnh khốc chưa từng thấy anh qua lại với người phụ nữ nào, cũng không thèm bất cứ người phụ nữ nào cho nên càng bị các con gái nhà quyền quý danh môn theo đuổi.

"Triệu đội trưởng trước hết mời anh đi vào bên trong chúng ta nói chuyện với nhau một chút."

Bây giờ vẻ mặt của Lâm Phong cũng không thể nào tốt được, anh vất vả tổ chức một lần gặp mặt, còn tưởng rằng lần này có thể câu được nhiều phụ nữ hơn, không nghĩ tới đều bị Văn Nhân Mạc phá hỏng. Còn có Triển Thất chính là người anh ta thích, không nghĩ tới lại có thể bị Văn Nhân Mạc ngắm trúng. Bây giờ anh ta không dám chọc vào thế lực của Trầm phủ, mặc dù là thế lực mới nổi lên, nhưng mà phủ Trương soái ở phía sau anh ta cũng rất kiêng dè Văn Nhân Mạc, việc này nếu như không giải quyết ổn thỏa thì có thể sẽ xôi hỏng bỏng không.

"Đến, mời Lâm đội trưởng ngồi, anh vừa mới nói là đại soái của các người nhìn trúng em gái của tôi là sao vậy."

Bây giờ bên trong phòng chỉ có Lâm Phong, Lâm đội trưởng, Long và Triển Thất. Lâm Phong không có đặt Triển Thất và Long Mai ở trong lòng, ở trong mắt của anh ta Triển Thất vẫn là bao cỏ( người yếu đuối vô dụng ),anh ta muốn biết có phải Văn Nhân Mạc chẳng qua là bị khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết cùa Triển Thất thu hút hay không, hay là bởi vì lý do khác?

"Lâm môn chủ khách sáo rồi, cụ thể thì tôi cũng không có biết rõ lắm, buổi sáng lúc xe đại soái của chúng tôi với xe của Triển tiểu thư ở cửa thành quan ngoại gặp nhau, đại soái bởi vì xảy ra một chút hiểu lầm với một người bạn của Triển tiểu thư nên mang các cô ấy trở lại phủ, sau khi tiếp xúc một chút với Triển tiểu thư thì cảm thấy Triển tiểu thư chính là tình cảm chân thành mà ngài ấy tìm kiếm cả đời, cho nên sau khi tiểu thư trở về liền lập tức phái tôi đến đây nói trước một tiếng với mọi người, chờ đến khi chuẩn bị tốt sẽ đến cầu hôn. Ngài ấy nói Triển tiểu thư rời khỏi mới một lúc thôi thì đã bắt đầu nhớ rồi, muốn nhanh chóng cưới về."

Sau khi Triệu đội trưởng nói xong Lâm Phong nghi ngờ nhìn Triển Thất một cái, vừa gặp đã yêu? Phải nói là đàn ông bình thường sau khi nhìn thấy loại người đẹp như vậy thật sự có thể sẽ vừa gặp đã yêu, nhưng mà Văn Nhân Mạc cũng không phải là loại nam nhân kiến thức hạn hẹp này, anh ta cuối cùng đang âm mưu gì đây?

"Đây là thư mà đại soái của chúng tôi đưa cho Lâm môn chủ, hi vọng Lâm môn chủ hãy giữ bí mật."

Lâm Phong cầm lá thư lên nhìn một chút, cụ thể là muốn nói anh ta thật sự làm sao lại thích Triển Thất, như thế nào khẩn trương muốn cưới Triển Thất vào cửa. Phần dưới còn sảng khoái phân tích với anh về hình thức cầu hôn sắp tới, hi vọng anh có thể hiểu, nếu như hai bên trở thành thông gia thì sẽ là người một nhà, sau này Chu Tước môn có yêu cầu gì thì nếu phủ đại soái có thể đáp ứng được thì nhất định sẽ không cự tuyệt.

Nhìn đến phần sau thì chân mày của Lâm Phong liền nhíu lại, đây rõ ràng là đang đe doạ dụ dỗ mà, ý đồ của anh ta là muốn lợi dụng Triển Thất để lôi kéo anh sao? Nhưng mà Trầm đại soái này không phải là từ trước đến nay vô cùng thân thiết với Thanh Long bang sao? Làm sao lúc này lại đột nhiên chuyển hướng sang bên anh chứ.

Lâm Phong mặc dù ở bên ngoài có tiếng là đào hoa, thế nhưng có thể ngồi vào vị trí của Môn chủ một môn thì tuyệt đối không phải là kẻ vô dụng, nếu như hiểu sai một chỗ nhỏ thì sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục ( vĩnh viễn không quay đầu lại được ). Bây giờ ở sau lưng của anh chính là phủ Trương soái đây chính là đối đầu với phủ Trầm soái, hai người như nước với lửa, nếu như anh gả Triển Thất cho Trầm đại soái thì Trương đại soái chắc chắc sẽ không đồng ý, nhưng mà nếu như không gả, như vậy chính là uy hiếp ở trong lòng?

Chỉ là đối với lời hứa của Văn Nhân Mạc Lâm Phong đúng là vô cùng vui mừng, có yêu cầu gì cũng sẽ không cự tuyệt, đây chính là cám dỗ cực lớn, phải biết rằng ở bến Thượng Hải này ai mà không biết lời của Trầm đại soái nói ra chính là nhất ngôn cửu đỉnh, chưa từng có thất tín, xem ra rõ ràng là muốn lôi kéo tâm tư của anh rồi. Ý tứ của Văn Nhân Mạc chính là sau này Triển Thất nhất định sẽ trở thành Môn chủ của Chu Tước môn, như vậy thì chính là người một nhà, vốn dĩ tất cả đều là của Triển Thất, muốn cái gì không phải chỉ cần thay đổi một chút là được sao, nếu như để cho Lâm Phong biết được suy nghĩ này của Văn Nhân Mạc còn không tức đến hộc máu sao.

"Lâm đội trưởng có thể làm phiền trở về nói cho đại soái để cho Lâm mỗ suy nghĩ một chút, hơn nữa tôi ta còn muốn hỏi ý tứ của em gái tôi một chút,"

"Được, vậy Triệu mỗ xin cáo từ, hi vọng Lâm môn chủ nhanh chóng quyết định, lần này đại soái thật sự là coi trọng em gái của ngài, ngày mai khi chúng tôi đến đây cầu hôn thì hi vọng se nghe được tin tốt."

Sau khi Lâm đội trưởng đi vào cũng chỉ nhìn Triển Thất một cái, anh cũng không hiểu được tại sao đại soái đột nhiên lại để tâm đến một người phụ nữ như vậy, nhiều ngươi thích đại soái như vậy, chỉ cần đại soái thích thì có thể tha hồ lựa chọn, bọn họ từng cho là đại soái không thích phụ nữ. Lẽ nào đại soái thật sự muốn mượn sức của Chu Tước môn? Nhưng mà nhìn kỹ thì lại thấy không giống, trước hết một chút dấu hiệu của phương diện này cũng chưa từng phát hiện ra nha.

"Nói cho đại soái là tôi nhất định sẽ suy nghĩ thật tốt, người đâu, tiễn Lâm đội trưởng đi về."

"Em nói với tôi một chút hôm nay ở phủ của Trầm soái cô đã nói cái gì? Anh ta thật sự có ý với em sao?"

Đến bây giờ Lâm Phong vẫn không tin Văn Nhân Mạc thật sự thích Triển Thất, anh cảm thấy nhất định là do gần đây Văn Nhân Mạc có suy nghĩ muốn lôi kéo anh nên mới vậy.

"Tôi ——"

"Lâm môn chủ, Trương đại soái đến đây."

Khi Triển Thất vừa định trả lời thì bị người đi tới cắt ngang, Lâm Phong vừa nghe là Trương đại soái lập tức nhanh chóng đi ra đón, người này chính là chỗ dựa vững chắc của anh ta hiện giờ.

" Hôm nay Đại soái làm sao lại đích thân đi đến đây vậy, nếu có chuyện gì phân phó thì để cấp dưới phái người đi qua nói với tôi một tiếng không phải tốt hơn sao, còn làm phiền ngài đích thân đi đến."

"Lâm lão đệ đừng nghĩ nhiều, hôm nay huynh nghe nói đệ tìm được rồi em gái thất lạc nhiều năm cho nên đến đây chúc mừng, lúc nãy huynh vừa đi vào liền nghe có mọi người nói là người của phủ Trầm soái đến đây cầu hôn, thật có chuyện này sao?"

Trương đại soái này rất là tinh ranh, bây giờ chuyện lúc sáng Văn Nhân Mạc bắt Triển Thất về phủ đại soái đoán chừng là toàn bộ người ở bến Thượng Hải đều đã biết, người khác sẽ không nghĩ gì, nhưng là ông cần phải nhìn rõ, Chu Tước môn mặc dù nịnh bợ ông, nhưng mà ông cũng cần sự giúp đỡ của Chu Tước môn, hai bên chính là bị buộc chung một chỗ.

"Đúng là có chuyện này, đệ còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào nữa, chuyện này đệ còn muốn đi tìm Đại Soái để bàn bạc nên làm thế này đấy."

"Thật sự là có chuyện này sao? Huynh đây thật sự là cảm thấy tò mò đối với em gái của đệ, cuối cùng là loại phụ nữ như thế nào mà có thể đi vào lòng của Trầm Hạo Thiên."

"Người đâu, đi gọi tiểu thư đến ra mắt đại soái."

Lâm Phong rất không muốn để Trương đại soái gặp Triển Thất, anh ta biết, người này và anh ta đều thích phụ nữ, bọn họ cũng bởi vì như vậy nên mới có thể trở thành châu chấu đứng chung trên một sợi dây thừng, rất nhiều phụ nữ đều là cùng chơi đùa với nhau, bây giờ với khuôn mặt xinh đẹp của Triển Thất nhất định sẽ bị Trương đại soái để ý, như vậy làm sao trả lời với Trầm đại soái ở bên kia đây? Nghe nói nếu như anh ta muốn trả thù một ai thì người đó chính là không thể nào trốn được.

Bây giờ anh đột nhiên hiểu được, người mà anh tìm trở về không phải là em gái, mà là một quả bom, xử lý không tốt một chút sẽ khiến cho hắn rơi vào vực sâu.

Thuộc hạ nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong, đi theo bên cạnh Lâm Phong nhiều năm như vậy thì một chút điểm nhỏ đó vẫn hiểu được, cho nên nhanh chóng quay trở lại nói là Triển Thất đi đường vất vả nên đã đi nghỉ rồi, vốn dĩ muốn đánh thức cô ấy, nhưng mà thân thể cô ấy yếu đuối còn bị ngã bệnh nên gặp Đại soái sẽ không tốt.

Lâm Phong càng như vậy thì Trương đại soái lại càng tò mò, ban đầu anh chỉ là muốn nhìn một chút dáng vẻ của Triển Thất ra sao, nhưng mà Lâm Phong lại che giấu làm cho anh có chút mất hứng.

"Nếu như Triển tiểu thư bị bệnh, như vậy huynh phải đi vào thăm cô ấy một chút."

"Sao có thể để cho Đại soái đi nhìn em ấy chứ, còn không mau đi kêu tiểu thư đến đây, Đại soái muốn gặp thì dù cho có sắp chết cũng phải ngồi dậy."

Vừa nghe Trương đại soái nói vậy Lâm Phong biết nếu như anh không đi kêu Triển Thất đến đây thì thật sự sẽ chọc giận ông ta, bây giờ hối hận lúc nãy phái người dẫn Triển Thất đi thay quần áo, nếu như vẫn là bộ quần áo lúc đầu thì tốt rồi.

"Anh hai, anh tìm em."

"Đến đây, đây là Trương đại soái còn không mau lại đây chào."

"Chào Trương đại soái."

Triển Thất nâng mắt nhìn Trương đại soái này một chút, cô đã từng nghe Văn Nhân Mạc nói về người này, hai người bọn họ chính là kẻ thù không đội trời chung với nhau, vì vậy cho nên cô mới đi đến đây để gặp hắn. Người này dáng người rất cường tráng, vẻ mặt hung ác, bây giờ đang hèn mọn mà nhìn cô, nhìn đến nổi da gà của cô đền nổi lên.

Mà lúc này Triển Thất đã làm cho Trương đại soái rung động thật lớn, làm sao có thể xinh đẹp đến như vậy, đầu của Lâm Phong này có phải là bị lừa đá hay không, em gái như vậy làm sao có thể để cho cô ấy lưu lạc ở bên ngoài.

"Triển tiểu thư không nên khách sáo, gọi tôi là Anh Trương là được rồi."

Trương đại soái vừa cười hèn mọn vừa đưa tay của hắn tới nghĩ muốn sờ Triển Thất, Triển Thất đương nhiên không để cho hắn chạm vào người, cho nên trực tiếp trốn ở phía sau Long Mai giả chết.

"Đại soái không cần để ý tới, cô ấy vốn dĩ rất nhát gan, hai năm nay ở bên ngoài lại bị hoảng sợ nhiều cho nên lá gan càng nhỏ hơn trước."

"Không sao, nếu như thân thể của Triển tiểu thư khó chịu thì hãy mau chóng đi về phòng nghỉ ngơi đi, hôm khác đến phủ của tôi đi, tôi sẽ dẫn em ra ngoài đi dạo."

Trong lòng mặc dù rất khinh thường nhưng mà không có biện pháp, tiếp tục giả bộ, xem ra suy nghĩ muốn khôi phục lại như lúc ban đầu là quyết định cũng không tốt lắm.

"Lâm lão đệ nếu như không biết làm sao để trả lời cho phủ Trầm soái thì nói với hắn ta ( Văn Nhân Mạc ) là đã gả cho huynh rồi, sau này khi chúng ta thành thông gia thì lợi ích mà đệ nhận được chắc đệ cũng biết chứ, ngày mai huynh sẽ phái người đến đây đưa sính lễ, hôm nay huynh về trước, huynh sẽ ở phía trước chờ các người đó, Lâm lão đại nhanh lên đó, để cho tiểu mỹ nhân chờ lâu sẽ không tốt."

Lâm Phong biết là sau khi Trương đại soái thấy Triển Thất thì chắc chắn sẽ không bỏ qua, không nghĩ tới lại có thể cưới cô ấy, đây thật sự là ngoài ý muốn.

Trương đại soái đi rồi, nhưng mà cái vấn đề khó khăn này lại vứt lại cho anh, cuối cùng phải gả Triển Thất cho ai đây?

Sau khi gặp mặt anh làm gì còn có tâm tình mà xử lý tiếp, một đêm này các Đường chủ ở phía dưới lo lắng cả đêm thảo luận bàn bạc, cuối cùng nghĩ ra được một cách mà mọi người cảm thấy khả thi nhất mới yên tâm mà đi ngủ. Nhưng mà mới sáng sớm đội ngũ đón dâu của Văn Nhân Mạc đã đến rồi.

"Lâm môn chủ suy nghĩ như thế nào?"

"Tôi —"

"Lâm lão đệ, huynh đã đến chậm, ngày hôm qua nghe nói vợ chưa cưới của huynh đã trở về, cô ấy đang ở đâu vậy?"

Ngay khi Lâm Phong không biết trả lời Văn Nhân Mạc như thế nào thì một người lại đến nữa, chồng chưa cưới? Anh làm sao lại chưa từng nghe qua vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.