Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân)

Chương 3: Xung hỉ lần nữa




Edit: huyền béo

Beta: Nhisiêunhân

Tô Mặc nhìn Ngu Nhiễm âm thầm gợi tình trước mặt, đôi mắt hẹp dài hơi cứng lại, biểu cảm như cười như không.

“Không ngờ hai người các chàng lại hòa hợp với nhau?” Tô Mặc nhẹ nhàng dựa vào người hắn.

“Hòa hợp? Đương nhiên không phải.” Đôi mắt xinh đẹp của Ngu Nhiễm lóe lên.

Trước mắt vì chung lợi ích, Ngu Nhiễm chỉ có thể tạm thời liên thủ cùng Văn Nhân Dịch, bởi vì hai khế ước dù sao cũng vẫn tốt hơn ba khế ước. Bọn họ cùng nhau quấn quít lấy Tô Mặc, làm cho Sư Anh kia biết khó mà lui, dù sao, thực lực của đối phương thật sự quá cường đại, hai người đều có áp lực, không thể đấu võ thì chỉ có thể đấu trí.

“Đúng rồi, chàng với A Anh rốt cuộc nói gì vậy? Chàng vậy mà lại chấp nhận.” Tô Mặc nhoài người trên giường, hai tay chống má nhìn thoáng qua Ngu Nhiễm.

“Không có gì!” Ánh mắt Ngu Nhiễm khẽ cười thành tiếng “Ta thật sự đã chấp nhận hắn.”

Thật ư? Đương nhiên không phải! Ngu Nhiễm nhịn không được thở dài, không thể không nói Sư Anh là một lão hồ ly, lúc đó hắn ta mang vẻ mặt tự nhiên vênh váo, uy hiếp nói cho hắn biết nếu biểu hiện bên ngoài có sự khác biệt với lời nói thì sẽ chỉ làm Tô Mặc chán ghét hắn, dần mất hứng thú, thậm chí còn nói nam nhân tranh thủ tình cảm cũng không có khác biệt gì lớn với nữ nhân, càng thể hiện sự khoan hồng độ lượng thì càng làm cho lòng đối phương áy náy với mình.

Lúc này Ngu Nhiễm nhíu mi, hắn viết sách nên đương nhiên biết đạo lý này, hiểu rất rõ.

Từ lúc đó, hai người âm thầm hạ chiến thư, xem rốt cuộc trong lòng Tô Mặc có ai?

Ai thua người ấy ra đi, xem ai là người cười đến cuối cùng, cười vui sướng nhất.

Mà sau khi nghĩ như vậy, hắn nhạy bén phát hiện ra khóe môi Tô Mặc cong lên như cười như không, đôi mắt lành lạnh, lòng hắn biết không ổn rồi.

“Chẳng lẽ khanh khanh không tin ta?” Ngu Nhiễm sờ mũi, cười yếu ớt, ánh mắt hơi mất tự nhiên.

“Ta tin rằng chàng đang lừa ta!” Đuôi lông mày nàng nâng lên, khóe miệng cười lạnh lùng, “Không thể tin được tâm tư của chàng ngày càng sâu, không sợ đêm nay ta đuổi chàng ra ngoài sao?”

“Khanh khanh đuổi được ư?” Ngu Nhiễm lập tức dựa vào người nàng, ngăn nàng lại, nhẹ nhàng cọ cọ.

Tô Mặc bị hắn đè chặt, mặt không thay đổi nhìn hắn, nếu chưa cưới nàng đương nhiên nàng sẽ không khách khí với hắn, nhưng hiện tại lại không thể ra tay. Có câu liệt nữ sợ triền lang, nàng không phải là liệt nữ thì hắn cũng là sói quấn người. Thời gian này, mấy nam nhân bên cạnh dường như đều mang tâm tư quá sâu, làm người ta đoán không ra.

Ngu Nhiễm cười mê hoặc dựa vào người nàng, tay chân không thành thật chấm mút, đôi mắt xinh đẹp nhẵn bóng như sông nước mênh mông, lấy chiếc quạt trong tay áo ra, sợ da thịt mĩ lệ của nàng bị thương, hắn vứt xuống đất, cười nói: “Mặc Nhi, chuyện giữa nam nhân, nữ nhân không cần biết nhiều đâu, tóm lại tất cả chúng ta đều vì nàng, ngoài ra nam nhân chúng ta đều có bí mật trong lòng, mang vẻ thần bí mới có thể hấp dẫn khanh khanh được đúng không?”

Tô Mặc nhẹ hừ một tiếng, không có phản ứng.

Lúc này hai hàng lông mi của Ngu Nhiễm dài như phiến quạt, phong tình vạn chủng chớp chớp nói, “Còn nữa khanh khanh, đêm nay ta đến đây thị tẩm (hầu ngủ), nàng cũng không thể khiến vi phu uổng công vui mừng như vậy được…”

Ánh mắt Tô Mặc lạnh nhạt nhìn Ngu Nhiễm, đồ giảo hoạt, lòng không nhịn được khinh thường: “Chàng còn muốn đè ta đến lúc nào nữa? Không phải chàng nói muốn thị tẩm sao?”

Ngu Nhiễm chột dạ sờ hai má, vẫn cười đến mê hoặc lòng người, “Đúng! Đúng!”

Môi Tô Mặc cười nhẹ hiện lúm đồng tiền: “Vậy buông!”

Ngu Nhiễm cười tủm tỉm thả nàng ra, đang chuẩn bị hưởng thụ thịnh yến trước mắt, lại cảm giác một tia sáng hiện lên trước mặt, là đùi đẹp thon dài của đối phương. Còn chưa thấy rõ tình hình, ngay sau đó hắn đã ngã nhào xuống đất, mông đau nhói, bị đối phương đuổi khỏi giường.

Ngu Nhiễm hít một ngụm khí lạnh, xoa nhẹ chỗ bị đau, “Khanh khanh, nàng muốn mưu sát phu quân sao?”

“Là chàng không nói thật với ta, trừng phạt chàng.” Tô Mặc cũng nhẹ nhàng lại gần, đưa tay ôm cổ Ngu Nhiễm, hơi thở trong vắt, miệng nhàn nhạt tản mùi thơm.

“Mặc Nhi, không được sao?” Ngu Nhiễm thất vọng nhìn nàng, sao lại không cho hắn thị tẩm?

“Trên giường nóng, dưới đất không mát hơn à?” Tô Mặc nghiêng thân, khẽ cười.

Đôi mắt Ngu Nhiễm mở lớn, không ngờ nữ tử này lại có thể nhiệt tình như thế, tay hắn nhịn không được vuốt sàn nhà một cái.

Sàn của phòng ốc trên thuyền hạm Vô Song thành đương nhiên không phải bình thường mà là loại gỗ đắt tiền, soi rõ bóng người.

Đối diện là nữ tử tao nhã khuynh thế, ánh mắt hắn liếc qua lưng áo yểu điệu của nàng, hai chân thon dài, tư thái ung dung quyến rũ. Ngu Nhiễm dường như cảm thấy tiết trời tháng Sáu nóng đến mức khiến máu hắn sục sôi, máy huyết sôi trào, cười mê hoặc nói: “Dưới đất cũng được, khanh khanh cho vi phu hạ hỏa rất tốt…”

Tô Mặc ngoắc ngón tay với hắn, Ngu Nhiễm lập tức không để ý đến hình tượng quân tử, vọt lên hôn môi nàng. Hai người đều giỏi vũ đạo, mỗi khi gặp nhau đều hừng hực khí thế, như sóng gặp gió, liều chết triền mien. Sau một hồi thân mật toàn thân nàng nhũn ra, Ngu Nhiễm như vừa nhảy xong một khúc vũ đạo kịch liệt, cả người đổ đầy mồ hôi. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, “Khanh khanh?”

Hai chân Tô Mặc quấn lấy hắn như một con xà yêu mĩ lệ, nàng thấp giọng thì thầm: “Nhiễm.”

Ngu Nhiễm nhịn không được đưa ngón trỏ chạm môi nàng, rồi hôn nàng nói: “Khanh khanh, lúc nàng không ở cạnh ta, ta cảm giác thời gian trôi qua rất chậm, nhưng khi nàng ở cạnh ta, ta lại thấy thời gian trôi qua thật nhanh.”

Mắt đẹp Tô Mặc nhẹ nâng lên, như cười như không, “Chậm như thế nào?Nhanh như thế nào?”

Ngu Nhiễm không cần nghĩ mà nói luôn: “Chậm như một ngày dài bằng ba thu, nhanh như trong một cái chớp mắt.”

Tô Mặc cong môi, ngồi thẳng người lạnh nhạt nói: “Nhiễm, ta có thể hiểu được tâm tình của chàng, nhưng cũng không thể sớm sớm chiều chiều quấn quýt lấy nhau được*.” Nàng dù y phục không chỉnh tề, ánh mắt lạnh nhạt nhưng cũng mị hoặc tận xương.

(*) Câu thơ gốc: Lưỡng tình nhược tại trường cửu thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.

Ngu Nhiễm lập tức nhíu mi, “Thơ này là ta ghét nhất, không đứng đắn diễn đạt không lưu loát, đều do khế ước của khanh khanh quá nhiều.”

Một câu như đá nện vào tâm, đầu ngón tay Tô Mặc nhẹ nhàng chạm qua tóc mai, cười khẽ: “Ta không nghĩ rằng lại có nhiều khế ước như vậy, nhưng dù sao chúng ta cũng là người tu hành, có thể tăng thực lực và sống lâu. Chỉ khi tu vi chúng ta tăng lên, tuổi thọ cũng tăng, duy trì được dáng vẻ như bây giờ, chúng ta mới có thể ở lâu dài với đối phương.”

Đáng tiếc trước mắt điều khiến nàng cảm thấy buồn bực là thời gian tu hành không đủ, thời gian củng cố thế lực Tô gia cũng không đủ, mọi chuyện khởi đầu đều vất vả gian nan. Tuy nàng đã thận trọng nhưng vẫn cảm thấy không đủ thời gian, ánh mắt không nhịn được lộ vẻ buồn rầu nặng nề. Trên đời này không có bao nhiêu người mới mười sáu tuổi đã đạt tới Tôi Thể kì, mà nàng lại muốn tiến thêm bước nữa, đúng vậy, nàng vẫn chưa vừa lòng.

Nàng cảm thấy mình sắp đột phá, cũng không biết vì sao vẫn chưa đạt tới.

Chẳng lẽ là vì nàng còn quá trẻ? Ngưng Mạch lúc mười sáu tuổi quá mức nghịch thiên?

Ngu Nhiễm nhìn nàng, lòng ngẩn ngơ, nữ nhân của hắn không phải là nữ tử dốc lòng tập trung tinh thần cho chuyện tình cảm nam nữ. Nàng rất có chủ kiến, rất thông minh, lại xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, làm việc đâu vào đấy, cho nên chắc chắn có rất nhiều người thích nàng.

Hắn cũng chỉ thích nữ nhân như vậy, tuyệt đối không lệ thuộc!

Lúc này chuông gió ngoài cửa vang lên leng keng, báo hiệu bên ngoài có người.

Tô Mặc liếc mắt, lập tức lướt nhanh tiến vào trong giường, nhanh tay kéo mành xuống, nàng y phục không chỉnh thế này thật sự không nên gặp người, dù là người thân quen cũng không muốn đối phương nhìn thấy. Trong tâm nàng vẫn quá bảo thủ, lần trước ở trên thuyền thực hiện khế ước với Sư Anh là lần duy nhất nàng càn rỡ, hiện tại nhớ lại trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

Màn lụa tầng tầng lớp lớp, từ bên ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy lờ mờ, mông lung.

Ngu Nhiễm nhìn nàng như vậy lại không nhịn được cười khẽ, dù cho nàng cường đại như thế nào, không ngừng cố gắng như thế nào thì vẫn có sắc thái của tiểu nữ nhân.

Bên ngoài truyền đến một giọng nam: “Ngu Nhiễm, ngươi còn ở đây sao?”

“Văn Nhân Dịch, ta đương nhiên đang ở đây, chẳng lẽ ta với khanh khanh, ngươi cũng muốn cùng sao?” Ngu Nhiễm cười khẽ.

Văn Nhân Dịch lạnh nhạt đáp: “Ngu Nhiễm, dục vọng chiếm giữ của ngươi quá mạnh mẽ, ít nhất ta cảm thấy, thời điểm chúng ta ở cùng với Mặc Nhi hẳn là phải nghĩ cách để nàng nhanh chóng tăng thực lực lên, phương diện này ngươi vẫn còn quá nóng vội.”

Ngu Nhiễm quay lại nhìn theo tiếng nói, Văn Nhân Dịch mặc quần áo màu trắng đứng ngoài rèm cửa, nhìn từ xa trên khuôn mặt tuấn tú của hắn không có biểu cảm gì.

Ngu Nhiễm cười mị hoặc, chậm rãi đứng lên, khoác một kiện lụa mỏng trung y màu xanh ngọc yên thảo, chậm rãi sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề rồi đi ra, tiến lên vỗ vai Văn Nhân Dịch, thấp giọng nói: “Biểu huynh, ngươi tới đây sớm như vậy là để chỉ trích ta hay sao?”

Văn Nhân Dịch chán ghét tránh bàn tay hắn, lạnh lùng nói: “Bỏ bàn tay bẩn của ngươi ra đi.”

“Tay ta rất sạch.” Tay phải Ngu Nhiễm đưa lại gần.

“Ai biết lúc nãy có chạm qua đồ gì bẩn không chứ.” Văn Nhân Dịch nhìn thoáng qua bụng hắn, ám chỉ nói.

“Ta chỉ chạm vào khanh khanh, chẳng lẽ ngươi ghét bỏ khanh khanh.” Ngu Nhiễm mặt dày nói.

“Đương nhiên không phải, ta chỉ ăn ngay nói thật thôi.” Giọng Văn Nhân Dịch rất trầm.

Ngu Nhiễm không giận mà nhắc nhở: “Văn Nhân Dịch, hai người chúng ta trước tiên phải đối phó với người ngoài, chuyện đả kích lẫn nhau không có lợi đúng không? Ngươi đừng hòng đâm một đao sau lưng ta, nếu không bản công tử sẽ liên thủ với Sư Anh, đến lúc đó ngươi sẽ là người phải rời đi.”

Văn Nhân Dịch lạnh lùng liếc hắn, môi mím lại thành một đường thẳng, chậm rãi đáp: “Ta hiểu tính tình của ngươi, ngươi sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn đó.”

Ngu Nhiễm cũng nói: “Cho nên ngươi cũng đừng ép ta làm ra chuyện ngu xuẩn gì.”

Khuôn mặt Văn Nhân Dịch lạnh lùng, thấp giọng nói: “Ta biết, nhưng lời ta vừa nói là thật, nếu hai người chúng ta thật sự muốn tốt cho nàng, sẽ vì nàng trả giá nhiều hơn, hy sinh nhiều hơn, không thể lúc nào cũng luôn lo lắng việc thỏa mãn dục vọng của riêng mình.”

Lời nói của Văn Nhân Dịch bức người, làm cho Ngu Nhiễm cảm thấy mỗi đối thủ đều vô cùng khó chơi, truyền vào phòng Tô Mặc nghe thấy, không biết cảm động đến bao nhiêu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.