Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân)

Chương 18: Bỏ cánh tay giữ tính mạng




Vân Tử Lạc sửa sang lại mạng che mặt, chỉ còn lộ ra đôi môi anh đào, nho nhã nhai kỹ phần cơm thơm ngon, hoàn toàn không cảm thấy đám người này đang ảnh hưởng tới khẩu vị của mình.

Mọi người đều nín thở chờ xem kịch hay.

Hà phu nhân được khiêng xuống một gian phòng kế để trị liệu. Không bao lâu sau, gia tướng của Hà phủ đã nhận được tin, lần lượt tràn từ ngoài điện vào, nhắm thẳng về phía Vân Tử Lạc.

“Đưa cô ta đi!” Một tên gia tướng phẫn nộ quát.

“Đợi đã!” Một đội Ngự lâm quân khác chạy tới, chắn trước mặt Vân Tử Lạc.

“Bây giờ Quỷ đại nhân không có mặt, các ngươi không thể dẫn bất kỳ người nào trong điện đi!”

“Cô ta đã đả thương phu nhân nhà chúng ta, hiện giờ phu nhân sống chết còn chưa rõ, chúng ta áp giải cô ta tới phòng kế!” Một tên gia tướng trả lời.

“Vân nhị tiểu thư là con gái của Vân tướng quân, cháu gái của đương kim Thái hậu, các ngươi không thể cứ thế đưa tiểu thư đi. Nếu có gì không phải, đợi Quỷ đại nhân quay về rồi thương lượng!”

Ngự lâm quân cũng không chịu nhượng bộ.

“Cô ta đã đánh phu nhân ra nông nỗi ấy mà ngay cả quyền bắt cô ta, chúng ta cũng không có sao?” Đám gia tướng này ai nấy đều đã tức giận đến tái mét mặt mày.

Ngự lâm quân chỉ chặn đường không cho đi, hai bên bắt đầu đối đầu.

Vân Tử Lạc đã ăn cơm xong, đưa vạt áo nhẹ nhàng lau khóe miệng rồi kéo mạng xuống, đặt bát đũa qua một bên, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Đám gia tướng nhảy bổ cả lên, chỉ tay vào Vân Tử Lạc, “Các người xem, cô ta còn ngủ được kìa! Còn có vương pháp hay không? Không có một chút thái độ nhận sai nào cả!”.

“Nhận sai?” Vân Tử Lạc bỗng hừ một tiếng, đôi mắt mở ra như hai tia điện, sắc bén phóng qua, “Ta sai ở chỗ nào?”.

Đám gia tướng như bầy ong bị phá tổ, tất cả đều nhao nhao lên, chỉ trích Vân Tử Lạc rất nhiều điều không phải.

Vân Tử Lạc chỉ nhàn nhã ợ một tiếng, vẻ mặt không quan tâm.

Cuối cùng, bên ngoài vang lên giọng nói của một nữ nhi: “Vân Tử Lạc, chính người đánh mẹ ta ra nông nỗi này?”.

Tất cả mọi người nghe thấy giọng nói ấy đều nhường đường. Đó chính là Hoàng hậu tương lai – Hà Tiêm Nhi.

Ánh mắt đám nữ quyến lập tức nhuốm thêm vài phần thương hại và đồng cảm. Nhưng phần nhiều lại có vẻ không muốn tiếp xúc nhiều với nàng ta bèn đứng xa ra một bên.

Hơi thở của Vân Tử Lạc nhẹ nhàng dần, dường như nàng sắp thiếp đi, không nghe được Hà Tiêm Nhi nói gì.

Đám gia tướng bị Ngự lâm quân ngăn lại, không biết trút giận vào đâu, bèn chạy cả sang phía Hà Tiêm Nhi thêm dầu vào lửa, nói một thôi một hồi.

Sắc mặt Hà Tiêm Nhi hết tái xanh lại trắng bệch, từ nhợt nhạt lại chuyển qua xám xịt, cuối cùng nàng ta cắn môi, chạy ra ngoài.

Đám gia tướng ngơ ngác nhìn nhau.

Trước mặt mọi người, tiểu thư tỏ ra yếu đuối nhưng sau lưng tính tình lại rất nóng nảy, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết. Nhất là trong thời gian này, dù trước mặt hay sau lưng, tiểu thư cũng thể hiện vẻ ngoa ngoắt.

Nhưng sao tiểu thư lại cứ thế chạy đi?

Nhưng bọn họ không biết rằng, lần này Hà Tiêm Nhi đã chịu thiệt thòi lớn vì Vân Tử Lạc.

Hà Tiêm Nhi xách váy chạy đi, lao thẳng tới một tiểu viện được Ngự lâm quân vây kín, quỳ rạp xuống: “Ta muốn gặp Hoàng thượng!”.

Ngự lâm quân vào trong truyền đạt, nhưng lời truyền ra lại là “Không gặp”.

Hà Tiêm Nhi gào khóc: “Hoàng thượng, thần thiếp dẫu gì cũng sắp trở thành Hoàng hậu của ngài, là mẫu nghi thiên hạ của Kỳ Hạ, lẽ nào có thể bị Vân Tử Lạc ức hiếp như thế? Vậy thì thể diện của thần thiếp biết để ở đâu? Thể diện của Hoàng thượng biết để ở đâu? Thể diện của Kỳ Hạ biết để ở đâu?”.

Viện vốn không lớn, nên khi nàng ta gào thét, những người bên trong chắc chắn nghe rất rõ ràng.

Một Ngự lâm quân vội vàng lao ra và nói: “Hoàng thượng mời cô vào!”.

Hà Tiêm Nhi mừng rỡ, bò dậy đi vào trong viện.

Trong phòng chính, sương khói vấn vít, được đốt loại cỏ huân hương thơm nức.

Phía sau bình phong rèm châu, một bóng hình vàng tươi thoáng ẩn thoáng hiện.

“Ngươi nói đi, Vân Tử Lạc ăn hiếp ngươi?” Hoàng thượng hỏi.

Hà Tiêm Nhi không thể để ý quá nhiều, lập tức quỳ xuống, kể rõ đầu đuôi sự việc Vân Tử Lạc đánh Hà phu nhân, cuối cùng còn bôi vẽ về tình trạng thảm thương của Hà phu nhân hiện tại.

Nàng ta dập đầu nói: “Hoàng thượng, Vân Tử Lạc vô duyên vô cớ đánh mẫu thân của thần thiếp, đây là việc bôi nhọ thần thiếp, cũng tức là bôi nhọ Hoàng thượng!”.

Phía sau rèm châu yên ắng giây lát.

Hà Tiêm Nhi nín lặng đợi chờ.

Nàng ta biết Hoàng thượng không ưa Vân Tử Lạc cũng biết giải quyết việc gì Hoàng thượng cũng rất chậm, rất chậm.

Vì rất nhiều chuyện ngài ấy không dám quyết định.

Nhưng trong lòng nàng ta cũng cảm thấy có chút khác lạ. Nếu dựa theo thái độ ghét bỏ của Hoàng thượng đối với Vân Tử Lạc, đáng nhẽ phải bắt ngay Vân Tử Lạc lại mới phải, sao không có động tĩnh gì?

“Đưa Vân Tử Lạc tới đây! Trẫm phải xét hỏi!” Hoàng thượng từ tốn lên tiếng.

Một tiểu thái giám đứng ngoài lập tức đi truyền lời.

Một lát sau, bên ngoài có tiếng ồn ào vang lên rồi một bóng hình yểu điệu đi vào phòng chính.

“Lạc Nhi khấu kiến Hoàng thượng.” Vân Tử Lạc cúi người hành lễ.

Thái giám phía sau lập tức ai oán: “Hoàng thương, Vân Tử Lạc đả thương cận vệ của người! Quả thực đáng chết!”.

“Cô ta có thể đả thương cận vệ của ta?” Hoàng thượng nghiêm lại, vẻ không tin.

Vân Tử Lạc khẽ nhếch môi, nở một nụ cười chế giễu.

“Hoàng thượng cử tiểu công công này tới, nói là muốn trói gô thần thiếp lại, đưa tới trước mặt ngài. Lạc Nhi không biết mình đã phạm phải lỗi gì mà khiến Hoàng thượng phẫn nộ đến vậy?”

Nàng cũng tự biết vị Hoàng thượng này không hợp với mình, nhưng ngoài miệng vẫn không hề nhún nhường.

Bởi vì ngay từ ban đầu, nàng đã không cho rằng mình làm sai.

Thế nên nàng có lý.

Ai ngờ, sau khi nghe xong, rèm châu bất ngờ được vén lên, lộ ra một gương mặt đang sa sầm l: “Tiểu Bình Tử, đánh tên nô tài kia thật mạnh cho Trẫm, Trẫm nói đưa Vân Tử Lạc tới nhưng không nói trói lại, truyền ý chỉ của Trẫm cũng sai sót, Trẫm còn cần bọn họ làm gì?”.

Có một thái giám trẻ tuổi từ phòng trong giơ tay ra trước mặt tiểu thái giám vẫn còn ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì: “Mời!”.

Tiểu thái giám gấp gáp: “Hoàng thượng, oan uổng quá! Xin Hoàng thượng tha mạng…” Có điều giọng nói ấy mỗi lúc một xa.

Vân Tử Lạc kinh hãi, chợt ngước lên thăm dò Hoàng thượng.

Thái độ của Hoàng thượng hôm nay sao lại kỳ lạ như vậy?

Ngài ấy có lòng tốt với nàng?

Há chẳng phải mặt trời mọc từ đằng Tây sao?

Hà Tiêm Nhi cũng sững người, ngây ngốc ngẩng mặt lên.

“Vân Tử Lạc, vì sao lại đánh mẫu thân của Hoàng hậu?” Hoàng thượng đã buông rèm xuống, hỏi.

Cho dù diễn rất tốt, Vân Tử Lạc vẫn nghe ra chút hiếu kỳ trong câu nói của Hoàng thượng.

Không đúng, Hoàng thượng này với người trong ký ức của nàng không hề giống nhau!

Vân Tử Lạc cảm thấy vô cùng kỳ quái nhưng vẫn bình thản trả lời: “Hà phu nhân lăng mạ thần thiếp, nói thần thiếp không được dạy dỗ, là đứa con hoang có người sinh không có người dạy. Thần thiếp cũng đang muốn thỉnh giáo ‘Hoàng hậu’, một câu nói như vậy bật ra từ miệng một Ngũ phẩm phu nhân Kỳ Hạ là có ý gì?”.

Hà Tiêm Nhi chết đứng, mặt đỏ bừng rồi quát to: “Mẹ ta không bao giờ mắng chửi như vậy!”.

Vân Tử Lạc khẽ nói: “Bà ấy nói với Hoàng phu nhân và Lý phu nhân, nếu Hoàng thượng không tin, có thể gọi họ tới đối chất”.

Hà Tiêm Nhi lập tức phụ họa: “Đúng, mời hai phu nhân đó tới đối chất!”.

Vân Tử Lạc cười nói: “Hà tiểu thư, ta biết hai vị phu nhân này có giao tình không nhạt với Hà gia, thế nên, mong Hoàng thượng hãy chia ra đối chất, hơn nữa còn phải nói với họ rằng nếu một người nói dối sẽ phạt một người; nếu cả hai nói dối sẽ phạt cả hai; nếu cả hai nói thật sẽ cùng được thả”.

Nếu không phải vì thái độ của Hoàng thượng hôm nay rất lạ, không còn ngang ngược, thẳng thừng trừng phạt nàng như tưởng tượng nàng cũng sẽ không nói lý lẽ với ngài ấy như vậy.

Hà Tiêm Nhi nhướng mày, “Phạt? Vân Tử Lạc, ngươi dùng hình ép cung sao?”.

Khóe miệng Vân Tử Lạc khẽ giật: “Hà tiểu thư, chúng ta chỉ hỏi hai vị phu nhân những câu cuối cùng Hà phu nhân nói với họ. Nếu tôi ép họ nói lời giả dối thì câu nói dối của hai người họ cũng đâu có tương đồng, vậy là sẽ biết họ nói dối rồi. Chỉ cần đáp án của hai người họ giống nhau y như đúc mới biết được họ đang nói thật”.

“Dĩ nhiên rồi, trước đó, không được tiết lộ gì với hai vị phu nhân, nếu để lộ, hai người đó khớp lời khai trước thì chẳng còn tác dụng gì.”

Hoàng thượng nghe xong bỗng phá lên cười rồi vỗ tay rất lớn.

Sắc mặt Hà Tiêm Nhi hơi tái đi.

Nỗi nghi hoặc trong lòng Vân Tử Lạc càng sâu đậm. Nàng chau mày, qua tấm rèm châu kín mít, chỉ nhìn được bóng của Hoàng thượng, khuôn mặt sầm sì ban nãy thì đúng là Hoàng thượng rồi, sao lại có cảm giác Hoàng thượng như biến thành một người khác vậy nhỉ?

“Tiểu Bình Tử, ngươi đích thân đi gọi hai phu nhân đó tới đây!” Nụ cười của Hoàng thượng ngưng lại, ngài dặn dò.

Tiểu Bình Tử vén rèm đi ra. Chẳng mấy chốc, hai phu nhân Hoàng – Lý đã run rẩy đi vào rồi lại lập tức bị ai cận vệ đưa tới phòng sách hai bên viết lời khai, do chính Tiểu Bình Tử giám sát.

Hà Tiêm Nhi cắn chặt môi, rõ ràng bắt đầu có chút bất an.

Khóe miệng Vân Tử Lạc thì vẫn vương một nụ cười nhạt nhòa.

Nàng có thể chắc chắn được tâm lý của hai vị phu nhân lúc này, chỉ sợ đối phương nói ra sự thật, mình sẽ là người bị trừng phạt. Thế nên họ ắt sẽ nói lời thật lòng. Cả hai cùng như vậy thì lời khai chắc chắn sẽ tương đồng.

Quả nhiên, không bao lâu sau, Tiểu Bình Tử đưa hai bản khai ra phía sau rèm châu.

Hoàng thượng giở ra xem, bỗng hừ một tiếng rồi vo tròn hai mảnh giấy lại, vứt xuống dưới chân Hà Tiêm Nhi: “Nhìn đi! Nhìn xem trên đó viết gì!”.

Hà Tiêm Nhi run rẩy mở cục giấy ra, những con chữ hạ nhục nhân phẩm đập thẳng vào mắt.

Hai vị phu nhân đứng xa nhìn thấy đối phương đều khai thật, chợt thở phào: May mà mình cũng khai thật… Nhưng không hề hay biết tất cả đều nằm trong kế hoạch của Vân Tử Lạc.

“Hoàng thượng!” Hà Tiêm Nhi lại bật khóc: “Dẫu rằng mẹ thần thiếp không đúng nhưng Vân Tử Lạc cũng đâu nên ra tay đánh người?”.

Hoàng thượng trầm mặc giây lát rồi lên tiếng: “Chuyện này Trẫm cũng không thể làm chủ được. Thế này đi, gọi Nhiếp Chính vương qua đây”.

Vân Tử Lạc bỗng căng thẳng, có một cảm giác rất không muốn Nhiếp Chính vương biết chuyện này dâng lên trong lòng, như một đứa trẻ sợ phụ mẫu biết chuyện vậy.

Nhưng nàng cũng hiểu rõ, có Nhiếp Chính vương ra mặt, giải quyết nhanh chóng sẽ càng tốt hơn.

Giống như đứa trẻ gây chuyện bắt buộc phải có người lớn ra thu dọn hậu quả, nàng chỉ còn cách bấm bụng đợi chờ.

Vừa mới nghĩ xong, ngoài vườn đã vang lên tiếng bước chân nặng trịch, Nhiếp Chính vương như một ngọn núi vén rèm đi vào.

Gương mặt hơi căng ra, mái tóc có phần bù xù nhưng chiếc áo bào màu lam ngọc thì vẫn rất sạch sẽ, không nhuốm bẩn chút nào.

“Hoàng thượng, vi thần nghe nói ban nãy trong điện xảy ra chút chuyện.”

Nhiếp Chính vương khẽ lên tiếng, cứ thế hỏi thẳng mà không cần hành lễ.

Ánh mắt sắc bén lướt qua mấy người bên ngoài rèm.

“Phải, nhạc mẫu của Trẫm hạ nhục Vân nhị tiểu thư, bị Vân nhị tiểu thư đả thương, tới bây giờ vẫn còn nằm liệt giường chưa dậy được. Nhiếp Chính vương, ngài xem chuyện này lên xử lý ra sao?”

Đôi tai thính của Vân Tử Lạc hoàn toàn nhận ra chút châm biếm trong giọng điệu của Hoàng thượng.

Vân Tử Lạc sửng sốt, lẽ nào tính khí của Hoàng thượng thay đổi nhiều đến vậy?

Dù sao trước đó nàng cũng chỉ gặp Hoàng thượng hai lần, còn chưa nói được nhiều nên cũng không dám tùy tiện nghi ngờ điều gì.

Hà Tiêm Nhi quay đầu lạy Nhiếp Chính vương, “Nhiếp Chính vương, xin hãy làm chủ cho thần thiếp!”.

Nhiếp Chính vương khẽ nhếch môi, thẳng thừng giẫm chân lên mảnh giấy bị Hà Tiêm Nhi ném đi, cất giọng lạnh lùng: “Hà phu nhân đường đường là mệnh phụ phu nhân Ngũ phẩm đương triều, thế mà phẩm hạnh lại tồi tệ như vậy!”.

Hà Tiêm Nhi run người.

Sắc mặt hai vị phu nhân Hoàng – Lý cũng có chút sóng gió.

Vân Tử Lạc chỉ cúi gằm, quấn lấy vạt áo của mình.

Chất giọng của Nhiếp Chính vương không mang theo chút nhiệt độ nào: “Đang trong thế nước sôi lửa bỏng còn không quên ăn nói xằng bậy, lẽ nào không nên đánh ư? Dù không đánh, theo bổn vương thấy thì cũng không cần làm chức mệnh phụ Ngũ phẩm này nữa!”.

Hà Tiêm Nhi mềm oặt người, ngã xụi xuống đất.

Hoàng thượng lên tiếng: “Giáng một cấp của Hà phu nhân. Vậy Nhiếp Chính vương, Vân nhị tiểu thư đánh người, có chút thất lễ, cũng có tội chứ?”.

Để không khiến Nhiếp Chính vương khó xử, Vân Tử Lạc vội vàng bước ra, cướp lời: “Hoàng thượng, Lạc Nhi có tội! Nhưng vì bị Hà phu nhân kích động trước nên mong được giảm nhẹ hình phạt!”.

Hoàng thượng ngẩn người.

Nhiếp Chính vương cong môi cười, rồi nghiêm mặt lại ngay, đầu mày chàng dãn ra: “Vân nhị tiểu thư dĩ nhiên không tránh khỏi liên đới, nhưng niệm tình Hà phu nhân là người sai trước, nên phạt nhẹ, phạt ngươi…”.

Chàng liếc nhìn Vân Tử Lạc rồi nói: “Phạt ngươi tiến cung làm cung nữ một tháng”.

Vạch đen rơi đầy đầu Vân Tử Lạc.

Hà Tiêm Nhi thì mừng lắm thay, “Tạ ơn Nhiếp Chính vương!”.

Hai vị phu nhân Hoàng – Lý cũng như trút được gánh nặng.

“Vân Tử Lạc, nghe rõ chưa? Sau khi ra khỏi chùa Trấn Quốc, ngươi sẽ vào cung nhận diện.” Hoàng thượng quát.

“Dạ, thưa Hoàng thượng, thưa Nhiếp Chính vương.” Vân Tử Lạc nghiến răng.

“Ra ngoài đi.”

Giọng nói của Hoàng thượng có chút gì không vui.

Mặc dù hơi nghi ngờ nhưng Vân Tử Lạc không dám nói gì, chỉ cùng hai vị phu nhân đi ra khỏi tiểu viện rồi rảo bước về phía điện trước.

“Lạc Nhi!”

Diêu Linh Linh từ một ngã rẽ đuổi theo, khi nhìn thấy nàng, sắc mặt có chút ái ngại.

“Linh Linh.” Tâm trạng của Vân Tử Lạc không tốt chút nào, nói năng cũng hờ hững hơn.

“Lạc Nhi, tỷ giận muội sao?” Diêu Linh Linh đung đưa cánh tay nàng, có chút lo lắng, “Đều tại muội không tốt, tại muội ích kỷ. Muội cứ ngỡ Quỷ Mị thích tỷ, trong lòng đích thực có phần không thoải mái. Nhưng lúc đó muội đã nghĩ nếu chàng thật sự thích tỷ, muội cũng tuyệt đối không giành đâu!”.

Thấy muội ấy ăn ngay nói thẳng, một nụ cười chợt ánh lên trong mắt Vân Tử Lạc.

Lúc ấy Diêu Linh Linh mới yên tâm nói: “Nhưng ban nãy Quỷ Mị cũng đã nói với muội rồi…”.

Vân Tử Lạc nhướng mày hỏi: “Huynh ấy nói gì với muội?”.

Diêu Linh Linh tủm tỉm cười: “Huynh ấy nói tốt với tỷ vì có người nhờ vả, mặc dù chỉ có một câu nhưng đã khiến muội tin tưởng rồi. Từ biểu hiện của huynh ấy, trong lòng muội đã có đáp án rồi. Lạc Nhi, tỷ còn định giấu muội tới khi nào?”.

Vân Tử Lạc hơi đỏ mặt, nhớ tới chuyện ban nãy, nàng chu môi nói: “Không phải ta cố tình giấu muội, tất cả còn chưa rõ ràng, có gì đáng nói chứ?”.

Diêu Linh Linh không cười nữa, gật đầu tán đồng, “Quả thực mọi thứ đều chưa rõ ràng. Giống như muội… lúc trước, thôi, không nói nữa”.

Ngẩng đầu lên muội ấy nhìn thấy Nhiếp Chính vương từ đằng trước đi tới bèn nói ngay: “Lạc Nhi, lát nữa muội tìm tỷ”.

Nói xong bèn chuồn lẹ ra điện trước.

Vân Tử Lạc đang định rời đi thì bị Nhiếp Chính vương giữ chặt lấy cổ tay, “Đi đâu vậy?”.

Vân Tử Lạc quay đầu, hậm hực trừng mắt với chàng nhưng đôi môi hồng thắm đi kia lại chu lên cực kỳ đáng yêu.

Trái tim Nhiếp Chính vương bỗng chốc mềm nhũn. Chàng khẽ nói: “Đánh Hà phu nhân trước mặt bao nhiêu người, đây là cách làm thiếu mưu trí nhất!”.

Vân Tử Lạc chỉ hơi giật giật khóe môi, không nói gì.

Nhiếp Chính vương xoa xoa mu bàn tay trơn nhẵn, mát lạnh của nàng, cười khẽ: “Với trí thông minh của Lạc Nhi, kiểu gì cũng phải ngấm ngầm giở trò khiến bà ta mắc bẫy, bị đánh mà không biết ai ra tay, đây mới là thượng sách”.

Vân Tử Lạc chợt phì cười.

Thấy nàng cười, Nhiếp Chính vương cũng vui mừng khôn xiết.

“Chẳng phải vì có chỗ dựa nên ta không phải sợ sao?” Nói xong, đôi gò má nàng thoáng ửng hồng.

“Lạc Nhi…” Nhiếp Chính vương tha thiết gọi một tiếng, khoác tay qua eo nàng, ôm chặt nàng vào lòng, cõi lòng ngập tràn mật ngọt, “Nàng thích làm gì thì làm, có ta ở đây, chọc giận trời cao cũng có ta vá lại cho nàng”.

Vân Tử Lạc ngượng ngùng vùi mặt vào vòm ngực chàng. Đây thực sự là lần đầu tiên nàng dựa dẫm một người đến thế, dựa dẫm mà hoàn toàn yên tâm.

Còn khi ở bên Lăng Thiên Duệ, tuy nàng tin rằng hắn có thể đưa nàng thoát khỏi bóng tối nhưng nàng cũng đã quen những tháng ngày hắn đi làm nhiệm vụ hoặc nàng đi làm nhiệm vụ.

Còn hiện tại, nàng đã không thể rời xa, không thể lãng quên người đàn ông trước mắt nữa, không gặp là nhung nhớ, nhung nhớ vô biên…

Nhiếp Chính vương thủ thỉ bên tai Vân Tử Lạc: “Lạc Nhi, đừng quên hình phạt ta dành cho nàng”.

Vân Tử Lạc bàng hoàng. Hình phạt, làm cung nữ ư?

Ánh mắt Nhiếp Chính vương đã khẳng định hết thảy. Chàng thở dài, lòng mãn nguyện: “Một tháng này, cuối cùng ta cũng có thể giữ nàng trong tầm mắt rồi”.

Vân Tử Lạc há hốc miệng, không biết nói sao!

Nghĩ tới chuyện phản tặc vẫn còn bao vây chùa Trấn Quốc, nàng không khỏi lo lắng: “Viện binh còn chưa tới ư? Nếu không được thì…”.

Nhiếp Chính vương ngắt lời nàng, “Việc này nàng không cần lo lắng! Lạc Nhi, nàng về điện đi, sắp rời khỏi đây rồi, lát nữa ta đón nàng”.

Vân Tử Lạc sững người, còn định nói gì nữa nhưng Nhiếp Chính vương có vẻ không muốn đáp nhiều, dặn dò mấy câu rồi đi ngay.

Nàng chau mày đi ra trước điện. Diêu Linh Linh đang giúp Vân Hạo chăm sóc những người bị thương, nàng cũng đi về phía họ.

Sau nửa tuần hương, ở dưới truyền tới tin thắng lợi, đã mở được đường ra.

Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên cưỡi ngựa lao vào chùa, rồi xuống ngựa đi vào trong điện.

Sở Hàn Lâm giơ tay nói: “Phản tặc đã bị tiêu diệt hoàn toàn, những phu nhân và tiểu thư không có thương tích hãy cùng mạc tướng rời đi, những người bị trọng thương ở lại chùa dưỡng thương, triều đình sẽ cử xe ngựa tới bảo vệ mọi người”.

Vân Tử Lạc sắp xếp những việc còn dang dở, nghiêng đầu nhìn thấy sắc mặt Sở Tử Uyên có phần nặng nề, dường như không hề vui khi phá được phản tặc.

Cả Sở Hàn Lâm cũng vậy.

Liên tưởng tới sự bất thường của Nhiếp Chính vương, trong lòng Vân Tử Lạc dấy lên những dự cảm chẳng lành nhưng lại không thể nói ra đó là gì.

“Cuối cùng cũng thoát ra được rồi!” Diêu Linh Linh thở phào, thần kinh căng thẳng hoàn toàn được thả lỏng.

“Nhị tỷ, mẹ đang gọi đệ.”

Vân Hạo nhìn về phía Chu Thị, ấp úng với vẻ không mấy tình nguyện.

Vân Tử Lạc gật đầu, “Hạo Nhi quay về trước đi, dọc đường cẩn thận, nhớ bám sát Tứ vương gia”.

Lần này Sở Hàn Lâm đích thân đưa ba người nhà Vân Khinh Bình quay về, chắc chắn sẽ không gặp sự cố nào nữa.

Sở Tử Uyên nhìn về phía Vân Tử Lạc, sải bước đi tới, nói: “Lạc Nhi, muội về trước đi. Ta còn chút việc, đi chầm chậm thôi, có biết không?”.

Vân Tử Lạc “ừm” một tiếng, kéo Diêu Linh Linh đi ra khỏi điện.

Xe ngựa của phủ Thừa tướng đã tiến gần tới, rèm xe được vén lên, Quỷ Mị thò đầu ra: “Diêu tiểu thư, ta hố tống cô về trước”.

Diêu Linh Linh ngẩn người, trong lúc ấy đã bị Vân Tử Lạc đẩy lên xe, “Có người đưa về là tốt quá rồi, đi đi”.

Khóe miệng nàng cong lên một nụ cười xảo quyệt…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.