Nhâm Thiếu Hoài! Anh Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 26




Người Thủ Môn quanh năm canh giữ đỉnh núi chót vót vạn trượng phía sau, đối với họ mà nói thì mọi kẻ ngoại lai đều là địch nhân trên mức độ nào đó, bởi vậy họ bài ngoại, cho dù nể mặt Người Thủ Sơn cũng không được.

Chử Hoàn cũng nhờ có vòng sáng thần bí “thánh thư”, mới được ở lại dưới sự ưng thuận ngầm của Lỗ Cách tộc trưởng Người Thủ Môn. Rất nhiều Người Thủ Môn đều tò mò nhìn ngó anh, nhưng ngại tộc trưởng mặt lạnh nên không hề dám tùy tiện tới bắt chuyện.

Nếu nói cuộc sống của Người Thủ Sơn là mộc mạc, vậy cuộc sống của Người Thủ Môn chính là buồn tẻ.

Họ càng thêm nghiêm túc, sức chiến đấu càng mạnh hơn, luôn luôn trong trạng thái gối giáo chờ sáng, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. So với tộc Ly Y Người Thủ Sơn một nửa thời gian sống ở chốn đào nguyên, Người Thủ Môn càng giống chiến sĩ chân chính hơn.

Lúc chập tối, bọn Nam Sơn khiêng từ trên núi xuống một ít lương thực, rau dại và chân giò hun khói, rửa qua cắt miếng sau đó lẳng hết vào nồi không để ý thứ tự trước sau.

Nồi là loại to đùng dùng làm bồn tắm cũng được, chắc hẳn nấu Đường trưởng lão nguyên con cũng không thành vấn đề. Nồi treo trên giá, bên dưới là lửa mạnh, cũng không quan trọng bỏ trước bỏ sau, đủ nóng hay chưa, lương thực, rau và thịt cứ thế hợp thành một nồi tạp phí lù sền sệt, các loại nguyên liệu thứ thì nát bét thứ thì chưa chín, dùng tình yêu không biên giới mà bết vào nhau.

Một Người Thủ Môn hoành đao đứng tấn ở bên cạnh, bốc một nắm muối thô, rắc như gió to cuốn cát, thế là thành món chính cho buổi tối.

May mà ngoài món chính ra còn có vài món phụ – cạnh nồi có mấy đống lửa nhỏ, Người Thủ Môn làm sạch dã thú mới bắt, sau đó lấy dao chặt vài phát, dùng nĩa nhọn xiên vào nướng trên lửa, còn có một số củ na ná khoai tây, khoai lang, hẳn là đặc sản bản địa, đào dưới đất lên xong rửa cũng chẳng thèm rửa, để nguyên đất cát ném vào đống lửa, nướng xong phủi vài cái, vỏ tự nhiên tróc ra, để lộ phần ruột thơm phức.

Nói dễ nghe một chút, thì sinh hoạt hằng ngày của Người Thủ Môn rất có phong cách dã thú – theo quan điểm của Chử Hoàn thì “dã thú” có nghĩa là đơn giản đến thô bạo.

Song bất tri bất giác, Chử Hoàn đã không còn dùng quan điểm hạn hẹp của mình để đi đo đếm cuộc sống của người khác, anh không định võ đoán ý nghĩa sinh tồn của Người Thủ Môn nữa.

Dù về mặt ngôn ngữ hai bên vẫn chẳng cách nào đạt tới thấu hiểu hoàn toàn, nhưng một cách âm thầm, thị giác của Nam Sơn bất giác đang ảnh hưởng đến anh.

Chử Hoàn phát hiện, khi truy hỏi ý nghĩa của “sống”, trên thực tế mình không chờ mong đáp án gì – bởi vì nếu người ta bảo ý nghĩa là “bình bình đạm đạm, củi gạo mắm muối”, anh sẽ cảm thấy đối phương ngu dốt, mà nếu người ta đưa ra một mục tiêu rõ ràng, thậm chí còn cao cả, anh lại cảm thấy đây là lời rỗng tuếch.

Sở dĩ anh hỏi, thật ra chỉ là lúc trống rỗng mơ màng, muốn tìm cho mình một điểm dừng chân xem chừng rất có tính triết học mà thôi.

Nam Sơn từng bảo, phàm là tồn tại, tất có đạo lý.

Đương nhiên, điều này không phải là tuyệt đối, vẫn có một số “tồn tại” chẳng có tí tẹo đạo lý nào – ví dụ như khi Chử Hoàn đang muốn tìm một chỗ văng vắng ít gây chú ý, một nhóm người do Chày Gỗ cầm đầu đã nhiệt tình gào lên: “Hảo tiện nhân, qua đây!”

Chử Hoàn chưa bao giờ hi vọng mình là một kẻ điếc như bây giờ.

Viên Bình ở bên cạnh cười như một bông hoa đuôi chó rung rung trong gió, cười xong còn bám đuôi không chịu buông tha.

Chử Hoàn tức giận nói: “Mày đi theo tao làm gì?”

Viên Bình nhún vai: “Đi theo tìm vui chứ chi! Hảo tiện nhân, nửa đời sau tôi đều phải trông chờ vào trò cười của ngài để mà sống đó.”

Nghe nửa câu đầu, Chử Hoàn rất muốn nhét hắn về lại thánh tuyền, nhưng nghe đến nửa câu sau anh lại không nói gì nữa.

Mấy chữ “nửa đời sau” này như một con dao thình lình chui ra, bất ngờ đâm anh một nhát, cơ thể bằng máu thịt tức khắc không chịu nổi.

Nửa đời sau… Viên Bình về sau phải làm thế nào?

Vĩnh viễn bị nhốt trong vòng sinh tử luân hồi ở sơn môn sao?

Viên Bình thấy anh ta đột nhiên biến sắc, hoàn toàn không hiểu gì hết, hỏi: “Sắc mặt mày sao như ăn cứt vậy? Buồn vui thất thường, tao phát hiện mày gần đây ngày càng khùng đó.”

Chử Hoàn im lặng, coi như hắn nói đúng.

Chử Hoàn ngồi xuống, không còn tâm trạng đùa giỡn, nhận một miếng thịt nướng cẩu thả, máy móc đút vào miệng, ăn không biết vị, chẳng ngon lành gì.

Xung quanh ồn ào kêu réo, có người lớn chạy khắp nơi và trẻ con chui khắp chốn. Đột nhiên, Pháo Kép vốn ngồi bên cạnh chợt lắc lư tại chỗ như mọc nhọt dưới mông, mới đầu chỉ là lắc lư khó nhịn, sau cùng vẻ mặt đỏ bừng, không nhịn nổi nữa đứng bật dậy, cong lưng co cẳng bỏ chạy.

Chày Gỗ có đôi mắt tinh tường không hợp thời nhìn rõ mọi việc, liếc thấy động tĩnh của Pháo Kép, lập tức cao giọng quảng cáo thay: “Ê, mày đi đâu đó?”

Hắn la muốn long trời lở đất thu hút sự chú ý của mọi người. Chỉ thấy Pháo Kép vẫn giữ nguyên động tác khom lưng chín mươi độ, ở trước mắt bao người, đứng đờ thành một pho tượng tạo hình mốt nhất, mặt đỏ đến độ sắp đi đấu bò được rồi.

Pháo Kép: “Tôi… tôi tôi tôi ừm… đi ấy!”

Chày Gỗ biết rõ còn hỏi: “Đi ấy là đi đâu?”

Chử Hoàn chợt nhớ ra, lúc đó anh không cẩn thận làm máu “chó điên” văng đầy mặt cậu nhóc này.

Tiện nhân đại vương đúng lúc mỉm cười đầy ẩn ý, ánh mắt quét qua nửa người dưới của Pháo Kép.

Pháo Kép như con thỏ bị chọc trúng mông, giấu đầu hở đuôi hai tay che đũng quần mà rú lên: “Tôi đi đái! Đi đái thì làm sao? Cười cái gì mà cười!”

Trong tiếng cười ồ của mọi người, cậu thiếu niên này cảm thấy xấu hổ và giận dữ như nhục mất nước, bỏ chạy như bán thân bất toại.

Nam Sơn lập tức bắt lấy cơ hội này, dùng khuôn mặt vô tội vô ý, bao quanh cái nhân trăm phương ngàn kế, gợi chuyện với ý đồ khác: “Ở chỗ tôi nếu thương ai, có thể định hôn ước dưới sự chứng kiến của tộc trưởng và trưởng giả.”

Ý nghĩa của “hôn ước” mà cậu nói không hề là “hứa hẹn tương lai kết hôn” như trong tiếng Hán, mà là chỉ bản thân hôn nhân. Tộc Ly Y Người Thủ Sơn coi hôn nhân là thề ước không thể phản bội, Chử Hoàn từng nghe cậu nói qua về điều này.

Chử Hoàn nhìn Nam Sơn, tâm tình cũng tốt hơn, vì thế tạm thời buông xuống tâm sự nặng nề ban nãy, đã có một chút hứng thú tán gẫu: “Chúng tôi thì không được, ở chỗ chúng tôi bọn nhóc con như vậy còn là vị thành niên, còn bị nhốt trong trường chuẩn bị thi đại học, Cục dân chính không cho đăng ký kết hôn.”

Nam Sơn hỏi: “Thế nếu gặp người mình thích thì phải làm sao?”

“Kiềm chế,” Chử Hoàn cười xấu xa, nói đùa, “Bị cha mẹ phát hiện là đánh gãy cái chân chó, bị giáo viên phát hiện thì viết kiểm điểm – chính là bản hối lỗi ấy.”

Nam Sơn lần đầu tiên không tỏ ra tò mò đối với cuộc sống lạ lùng bên kia sông, cậu cảm thấy mình đã tìm được đường đột phá, thế là vội vã tận dụng thời cơ truy hỏi: “Anh cũng từng viết kiểm điểm à?”

Chử Hoàn thì tận dụng triệt để tìm được cơ hội khoe khoang, xua tay nói: “Làm gì có chuyện đó, tôi khi ấy chính là ‘lớp trưởng mặc áo trắng mẫu mực’ mà. Cậu hiểu nó có nghĩa là gì không? Chính là…”

Viên Bình: “Chính là cái thằng huênh hoang đê tiện nhất, giả tạo nhất, giỏi mách lẻo nhất trong lớp.”

Chử Hoàn lượm một khúc xương chọi vào mặt hắn, sau đó giống như chợt nhớ ra điều gì, bảo Nam Sơn: “Cậu đừng nói nữa, hình như tôi có viết một lần rồi.”

Lúc này ở trong lòng Nam Sơn, “viết kiểm điểm” dường như đã bằng với “yêu đương”, nắm tay cậu buông bên người đột nhiên siết chặt.

“Đương nhiên không phải là mấy cái chuyện vớ vẩn như yêu sớm bị bắt được.” Chử Hoàn rề rà bổ sung câu tiếp theo, “Tôi lúc ấy là bởi vì trừ hại cho dân, lợi dụng thời gian ngoài giờ học, đập lỗ đầu một thằng đần…”

Khúc xương chọi tới với sát ý dày đặc như thù mới hận cũ, Chử Hoàn đủng đỉnh nghiêng đầu né tránh, chẳng thèm nhìn Viên Bình đang phẫn nộ: “Luôn có kẻ thích bị chửi.”

Nam Sơn phát hiện chủ đề chuẩn bị sẵn đã bị Chử Hoàn đưa đi xa tít tắp, không thể kéo quay về nữa.

Nhưng hôm nay đến nước này rồi, cậu thật sự không muốn quanh co nữa, định cứ thế hỏi thẳng luôn.

Nam Sơn lặp đi lặp lại mấy lần lời trong lòng, muốn bày ra trạng thái thoải mái, song cứ cảm thấy mình không làm đúng cách.

Khi một người để ý đến cực hạn, hốt hoảng đến cực hạn, thì sẽ có vẻ hơi làm bộ, Nam Sơn nhận thấy được sự mất tự nhiên của mình, nhưng lại quên mất mình như thế nào mới là “tự nhiên”.

Cậu âm thầm giày vò mình không nhẹ.

Chử Hoàn vừa thấy sắc mặt Nam Sơn khác thường, lập tức xoa xoa tay, nhô người ra sờ trán cậu hỏi: “Cậu không sao chứ? Có phải ban nãy bị thương chỗ nào hay không? Đừng để nhiễm trùng đấy.”

Nam Sơn bị anh sờ biến thành một con gấu mèo Mỹ bị dọa hoảng sợ, toàn thân cứng ngắc không thể động đậy.

Chử Hoàn cau mày, lòng bàn tay dán bên cổ Nam Sơn một chút: “Sao mạch đập nhanh vậy? Liệu có phải là trúng độc không?”

Nam Sơn ngơ ngác nhìn đôi mắt anh gần trong gang tấc, đột nhiên cảm thấy có thể là mình thật sự trúng độc mất rồi.

Cho đến khi trưởng giả giải cứu cậu.

Trưởng giả ngồi bên cạnh cái nồi, hình tượng bị hơi nước mù mịt che khuất, cầm cái nĩa sắt gõ gõ mép nồi: “Ta nói Nam Sơn tộc trưởng, Lỗ Cách tộc trưởng à, chúng ta nên bàn chính sự trước đi, bàn chính sự xong, thì để các huynh đệ hôm nay không phải trực uống chút rượu được không?”

Nam Sơn giật mình tỉnh táo quay lại trạng thái bình thường, vội vàng né tránh tay Chử Hoàn, khẽ nói một câu: “Không sao.”

Cậu và Lỗ Cách tộc trưởng Người Thủ Môn bước ra khỏi đám đông, tất cả quây quần lại, đoàn người và bãi đất ban nãy còn lộn xộn chỉ chớp mắt đã lặng ngắt như tờ.

“Đám người dẹp và mutai tuy luôn quần cư,” Lỗ Cách không chào hỏi cũng chẳng thừa lời, nói thẳng, “Nhưng trước kia ta chưa từng gặp cuộc vây công nào quy mô lớn như vậy, cho nên lân cận hoặc có nơi mới đình trệ, hoặc có thứ gì đó xua chúng đến nơi này.”

Nam Sơn tiếp lời: “Nếu thật sự là như vậy thì chúng ta bây giờ không thể bị động ở lại trên núi nữa. Lần này là mutai, lần sau sẽ là gì?”

Trưởng giả vê chòm râu dê: “Quy củ cũ, Người Thủ Môn đi theo một hai người, còn nhân lực chủ yếu vẫn đến từ bọn ta.”

Núi là nguồn sinh mệnh của hai tộc, bởi vậy bất luận xảy ra chuyện gì, Người Thủ Môn tuyệt đối không thể rời khỏi sơn môn, đây là quy củ tổ tiên để lại. Bất kể là dọn dẹp hay điều tra xung quanh, đều là chuyện của Người Thủ Sơn, Người Thủ Môn tối đa phái một hai người đi theo thôi.

Viên Bình vừa nghe thấy thế, lập tức chỉ sợ thiên hạ không loạn giơ tay: “Tôi đi! Tôi có thể đi!”

Chử Hoàn thoáng trầm ngâm: “Tôi cũng đi.”

Đương nhiên Chử Hoàn không phải là đi để góp vui.

Thế giới này nguy cơ khắp chốn, anh không nhìn thấy thì thôi, nhưng hiện tại đã nhìn thấy một góc núi băng, thì bất luận thế nào anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Anh không muốn nhìn Nam Sơn năm qua năm giãy giụa ở đây, cũng không muốn nhìn Viên Bình tử tử sinh sinh canh giữ một sơn môn.

Anh phải cố hết sức nắm giữ nhiều tin tức hơn, dẫu cho sau cùng anh không đủ khả năng đưa họ đi, không thể thực hiện những nguyện vọng tốt đẹp đó cho Nam Sơn, ít nhất anh có thể giảm bớt tỉ lệ tử vong của Người Thủ Sơn… và Người Thủ Môn trên một mức độ nhất định.

Nhưng anh vừa lên tiếng, lại khiến Nam Sơn hiểu lầm.

Chử Hoàn trước kia ở tộc Ly Y không phải là như thế, anh lúc ấy cái gì cũng không hỏi không quan tâm, thậm chí rõ ràng có thể nghe hiểu sơ sơ ngôn ngữ của họ, cũng do không thích phiền phức mà làm bộ không hiểu.

Tại sao bây giờ lại đột nhiên tích cực?

Ngoại trừ Viên Bình thì Nam Sơn không nghĩ ra lý do nào khác.

Nhưng trước mắt không phải là lúc để tộc trưởng nghĩ ngợi lung tung, thế nên Nam Sơn mau chóng kéo thần trí chạy xa quay về, ép nó ở lại trên việc tuần tra biên giới. Cậu nhìn lướt qua tộc nhân của mình, nhanh chóng lựa chọn nhân thủ, bố trí ổn thỏa các công việc sau khi mình đi – Dưới chân núi là thế giới không có phòng hộ, tương đối nguy hiểm, Lỗ Cách đã không thể đi, vậy Nam Sơn là tộc trưởng Người Thủ Sơn phải làm gương cho binh sĩ.

Trưởng giả tâm sự nặng nề húp một miếng “cám heo” trong bát: “Chỉ sợ chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng giết chết tất cả địch nhân đến xâm phạm, ‘mùa đông’ này, sẽ rất khó khăn…”

Mọi người nhất thời đều im lặng.

Đúng lúc này, Pháo Kép xách quần, mặt đỏ bừng từ trong rừng quay lại, có vẻ như tính lén chui vào đám đông, nhưng vừa cất bước đã bị tộc nhân xấu xa gọi lại. Vài anh chàng giống như có ý định làm dịu bầu không khí, nhao nhao nhe hàm răng trắng, vây quanh Pháo Kép trêu ghẹo: “Nhanh ghê nhờ!”

Pháo Kép giơ chân đạp tới, thế là mấy người xông vào choảng nhau.

Nam Sơn thở dài não nề, vẫy tay gọi người dân của hai tộc: “Nói xong rồi, bưng rượu lên đi!”

Lỗ Cách lắc đầu: “Những người hôm nay phải trực chỉ được phép uống một bát…”

Loại người chuyên môn gây mất hứng này tức khắc bị quần chúng lờ đi. Người dân hai tộc ồn ào lên, làm lời Lỗ Cách nói biến mất giữa đại dương ầm ĩ, giống như muốn dẹp sạch sự nặng nề ban nãy, khá có đạo xử thế sáng nay có rượu sáng nay say.

Pháo Kép bị vài anh chàng đẩy ngã xuống đất, một lúc lâu mới thở không ra hơi mà bò dậy. Cậu ta cũng không giận, chỉ im lặng sửa sang lại quần áo, bưng một bát rượu ngồi ở bên này, nhờ bát rượu che chắn, lén ngắm thiếu nữ ngồi ở bên kia.

Thiếu niên không biết che giấu, nhanh chóng bị người ta nhận ra, một đợt ồn ào mới kéo tới, sỉ nhục cậu thiếu niên yêu sớm Pháo Kép chưa trải việc đời đến mức chỉ hận không thể tìm lỗ nẻ để chui xuống.

Cô nàng kia nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua, đoạn nở nụ cười, Pháo Kép tức khắc như hạ quyết tâm, cắn răng một cái, nốc một hơi cạn sạch rượu trong bát.

Rượu giúp người ta bạo gan hơn, Pháo Kép trong sự trêu ghẹo của mọi người, sải bước về hướng người trong lòng.

Nam Sơn liếc thấy, phát hiện mình lại còn thua cả cậu nhóc Pháo Kép kia, trong lòng lập tức không biết từ đâu ra một cơn bực bội, cũng một hơi uống cạn rượu trong bát, quay người sang hướng Chử Hoàn.

Chử Hoàn cầm vò rượu rót đầy cho cậu, nhưng Nam Sơn không đụng tới.

Cậu nhìn chằm chằm Chử Hoàn với ánh mắt kỳ dị: “Đến chỗ đình trệ thăm dò rất nguy hiểm, không thì tôi cũng chẳng tự mình dẫn người đi, anh biết chứ?”

Chử Hoàn rất thích dáng vẻ trịnh trọng này của cậu, vừa nhìn liền cảm thấy lòng mềm nhũn ra.

Nam Sơn căng thẳng mím môi: “Lỡ như anh xảy ra chuyện gì, người thân ở nhà phải làm thế nào?”

Chử Hoàn khựng lại, nét cười trên mặt tối dần, một lát sau anh hạ tầm mắt: “Tôi không có người thân.”

Nam Sơn: “Vợ cũng không có sao?”

Chử Hoàn tự giễu: “Còn trong bụng mẹ.”

Trong chớp mắt Nam Sơn cảm thấy tim mình muốn nhảy ra khỏi họng, cậu nghe thấy động mạch nảy điên cuồng, cảm giác như xung quanh chợt nở rộ một thế giới hoa vậy.

Cậu hỏi: “Vậy… người kia, có không?”

Chử Hoàn nhìn theo ánh mắt cậu, chỉ thấy Pháo Kép đang đứng trước mặt cô bé kia vụng về nói gì đó. Cậu ta đỏ mặt, vò đầu bứt tai không biết nên làm gì, cô bé kia tuy mặt cũng đỏ bừng, nhưng phóng khoáng hơn nhiều, đang mỉm cười hết sức điềm đạm.

Chử Hoàn không cầm được lòng mỉm cười theo thiếu niên và thiếu nữ thanh xuân. Anh muốn nắm tay Nam Sơn, lại cảm thấy đường đột, bèn đút bàn tay không vào túi quần, nói với Nam Sơn: “Người đó à – ở chỗ chúng tôi có nhiều cách gọi lắm, cách gọi văn hoa là ‘người tình’, ‘người yêu’, cách gọi mờ ám là ‘nhân tình’, cách gọi giản dị là ‘đối tượng’, cách gọi bình thường là bạn trai bạn gái… A, còn một loại là cậu thích người khác, nhưng người ta không thích cậu, thì gọi là đối tượng yêu đơn phương.”

Nam Sơn vốn đã mù tịt, đành phải quỳ rạp trước tiếng Hán mỗi một loại sự vật mà bao nhiêu là cách gọi.

“Đối tượng thì không có.” Chử Hoàn thâm sâu nhìn đối tượng mình yêu đơn phương một cái, hít sâu một hơi, lặng lẽ dời tầm nhìn, không hề sơ hở – chí ít ở trong đôi mắt bị che mờ của Nam Sơn thì anh không hề có gì sơ hở.

Sau đó Chử Hoàn nói: “Yêu đơn phương thì có một.”

Nam Sơn nhất thời khó lòng tiêu hóa tin tức này.

Đã là yêu đơn phương, tức là cậu vẫn có cơ hội, đây nên là một tin tốt, nhưng “tin tốt” này thật chẳng khiến người ta vui vẻ chút nào.

Nam Sơn hỏi bằng giọng khô khốc: “Ở… bên kia sông?”

Chử Hoàn tránh ánh mắt cậu đang nhìn mình chăm chú, đăm đăm ngó rượu trong bát, lát sau, khóe môi anh tạo thành một nụ cười mỉm: “Ở trong lòng bàn tay tôi.”

Nam Sơn rất khó lý giải thâm ý buồn miên man của bốn chữ “trong lòng bàn tay” này, cậu chỉ có thể nghệt mặt ra, sai một ly đi ngàn dặm mà hiểu ý nghĩa trên mặt chữ.

Đặt ở trong lòng bàn tay, không phải là hạt đậu sao?

Người như hạt đậu… thì nên rất nhỏ, rất mảnh khảnh nhỉ?

Trái tim vừa nóng rực của Nam Sơn bị tạt một bát nước lạnh, thế là cậu qua quýt đáp một tiếng, im lặng nhờ động tác khom lưng múc canh, ra vẻ bình tĩnh mà tránh đi.

Đề tài này quá nhạy cảm, Chử Hoàn nói xong liền hơi hối hận, sợ Nam Sơn nhận ra manh mối, bởi vậy nhất thời thất thần.

Chờ anh phản ứng lại thì Nam Sơn đã chẳng còn ở bên, Chử Hoàn hơi lo lắng tìm một vòng xung quanh nhưng không thấy, đành phải trở lại trên sườn núi bằng phẳng trước sơn môn, vừa uống rượu giải sầu, vừa nặng nề tâm sự.

Sau đó nhìn thấy Viên Bình bị luân phiên chuốc rượu.

Viên Bình bị người ta chuốc cho vừa lăn vừa bò, đã khó có thể đứng thẳng bằng hai chân. Chử Hoàn thò chân đạp hắn ta một phát, khinh bỉ: “Chả được tích sự gì!”

Viên Bình loạng choạng nhào tới ôm chân anh, ánh mắt tán loạn.

Chử Hoàn đang tính đạp văng hắn ta, thì đột nhiên nghe thấy Viên Bình lảm nhảm.

Chử Hoàn thình lình khựng lại, một lúc lâu sau, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, run rẩy dùng hai tay nắm bả vai Viên Bình: “Mày nói cái gì?”

Viên Bình: “Mẹ…”

Viên Bình mơ mơ màng màng túm vạt áo Chử Hoàn, cơ hồ không mở nổi mắt. Sau đó hắn dán rịt lấy Chử Hoàn, mặt cọ lung tung trên ngực và cổ đối phương, miệng lảm nhảm: “Mẹ, con nhớ mẹ, mẹ… ba đừng giận, ư, đừng ghen, con cũng nhớ ba lắm…”

Lúc tỉnh táo, hắn hỏi về công việc, hỏi về cô bạn gái, thậm chí hỏi về con mèo, nhưng dù sống dù chết cũng không dám nhắc tới chuyện này.

Chử Hoàn chậm rãi vòng tay qua hông mà ôm hắn, nghe hắn khi thì “ba” khi thì “mẹ” gọi lung tung, chẳng biết nói gì, đành phải ngước lên nhìn trời.

Trời chẳng có gì đáng nhìn cả, chỉ là anh sợ mình vừa cúi đầu thì nước mắt sẽ rơi xuống mất thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.