Nhâm Thiếu Hoài! Anh Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 19




Hốc mắt Nam Sơn rất sâu, nhưng ánh mắt lại rất cạn, nên những buồn vui hờn giận xưa nay chỉ cần nhìn qua là rõ.

Lúc cậu nói câu này, trong đôi mắt đen sẫm mơ hồ lộ ra sự chờ mong, ngoài chờ mong lại có sự kích động do đó mà sinh ra, đủ các mùi vị, nhưng chỉ bức bách là không có.

Đôi khi vô thanh thắng hữu thanh, không có bức bách chính là bức bách lớn nhất, Chử Hoàn chỉ vừa nhìn vào đã cảm thấy không thở nổi.

Anh đột nhiên nằm ngửa trên mặt đất cây cỏ úa vàng, xung quanh thoang thoảng mùi bùn đất không xua đi được, giống như lưu giữ đám khói mù từ sáng hóa thành tối của cả một năm, chỉ có đóa hoa nhỏ màu tím nhạt vừa nở ở ngay cạnh mặt anh đang tỏa mùi hương ngọt ngào như ảo giác.

Chử Hoàn không trả lời Nam Sơn, ngược lại hỏi: “Các cậu đã không đi được, thì vì sao còn muốn tìm người đến dạy tiếng Hán?”

Nam Sơn im lặng một lúc: “Tôi hi vọng một ngày kia mọi người có thể rời khỏi nơi đây, đi thăm thú thế giới bên ngoài, ngồi thử tàu điện ngầm chạy nhanh hơn cả ngựa, thử bay lên trời, và nếm những thứ chưa từng được ăn. Vùng sông núi này quá nhỏ, nhìn từ đời này qua đời khác cũng phải chán.”

Chử Hoàn: “Cậu định làm thế nào?”

“Chưa biết, phải nghĩ cách.” Nam Sơn nói, sau đó cậu lại bổ sung một câu, “Có khả năng cả đời tôi đến chết cũng không có cách nào, nhưng tôi cảm thấy trước khi chết, tôi có thể để lại cho mọi người thời gian, một chút hi vọng, hoặc là manh mối khác.”

Chử Hoàn không chịu tin vào “tình cờ” và “kỳ tích”, anh không đồng ý với Nam Sơn, vì thế thuận miệng hỏi: “Cho dù đến chết cũng không có hi vọng?”

Nam Sơn dừng một chút, dường như là do nghe thấy một từ vựng tiếng Hán không xác định được ý nghĩa, cậu đắn đo chốc lát rồi nhìn lại vào mắt Chử Hoàn, nghiêm túc hỏi ngược lại: “Không phải ‘hi vọng’ là chỉ thứ trong lòng người à, sao lại không có chứ?”

Trong lòng Chử Hoàn chấn động.

Anh bỗng nhiên không muốn sửa lỗi cho Nam Sơn, cũng không muốn bảo với cậu là hai chữ “hi vọng” này vừa là danh từ vừa là động từ, có cách dùng và ý nghĩa khác nhau… Bởi vì anh cảm thấy cách nói này thật sự rất tốt đẹp.

Nếu thật là như vậy, có lẽ mọi người thực sự sẽ không mất đi hi vọng nhỉ?

Chử Hoàn híp mắt, nhìn thẳng ánh mặt trời do đã ngả về Tây mà bắt đầu tối đi, lát sau anh nói: “Đôi khi, có một số việc quá khó khăn, mọi người không nhìn thấy khả năng thành công, đương nhiên sẽ thất vọng.”

“Đúng là có,” Nam Sơn nói, “Nhưng dù không thành công, tôi tìm ra khả năng này, không phải cũng rất tốt sao?”

Chử Hoàn không thể phản bác.

Nếu cuối cùng không đủ khả năng ngăn cơn sóng dữ, ít nhất đã bỏ công dốc sức tìm được một đường sinh cơ?

Trong lòng anh bỗng xúc động, nhất thời đầu óc mê muội, ức chế không được thử một câu: “Có muốn giữ tôi lại không?”

Nam Sơn vì câu hỏi bất ngờ này mà ngây ngẩn cả người.

Chử Hoàn vừa buột miệng thốt ra đã ngay lập tức hối hận, cảm thấy câu hỏi thừa thãi này chỉ là tự mình đa tình mà thôi.

Cho dù da mặt một người có dày như tường thành, tự mình đa tình luôn luôn là một việc đáng xấu hổ. Trong sự sững sờ vì chưa hiểu lắm của Nam Sơn, anh miễn cưỡng nở nụ cười, đang định cười ha ha cho qua cái chuyện khiến mình ngượng ngùng này, thì nghe đối phương nói: “Nguyên nhân chủ yếu không phải điều này.”

Khóe miệng Chử Hoàn nhếch lên đơ lại không hạ xuống, nếp nhăn khi cười nơi khóe mắt mất tăm, nụ cười biến thành hơi cay đắng.

… Quả nhiên vẫn là tự mình đa tình mà.

Thực ra Nam Sơn suýt nữa đã gật đầu rồi.

Ý nghĩ “Chử Hoàn sẽ vĩnh viễn ở lại” làm lòng cậu chợt sinh ra niềm vui khôn tả, bị người đến từ bên kia sông hấp dẫn, dường như là số mệnh lưu lại trong huyết mạch mẹ cậu.

Nhưng Nam Sơn hơi chần chừ rồi cuối cùng vẫn nhịn xuống, cậu nhớ khi mình năm lần bảy lượt nói đến đề tài này, Chử Hoàn đều nhẹ nhàng lái đi. Cho nên vô duyên vô cớ, chắc người ta vẫn không muốn ở lại đâu nhỉ?

Nam Sơn hơi vụng về chọn lựa từ ngữ thích hợp, muốn xếp thành một đoạn có lý: “Chờ kỳ chấn động qua rồi, sơn môn sẽ đảo ngược, từ chỗ chúng tôi đến bên kia cánh cửa sẽ tiến vào một thời kỳ rất khó khăn, đây chính là ‘mùa đông’. Kỳ thực anh nên phát hiện ra rồi, chúng tôi không có khái niệm ‘xuân hạ thu đông’, nơi này lúc lạnh nhất cũng không thấy lạnh lắm, lúc nóng nhất cũng chẳng nóng mấy, chỉ là lần ấy nghe anh nói ở chỗ các anh đến mùa đông cây sẽ rụng lá nên tôi mới dùng từ này – đến ‘mùa đông’, anh sẽ phát hiện thực ra mutai cũng chưa hung hãn lắm, nơi đây rất nguy hiểm, thân thể anh thì quá yếu, nhận nghi thức thay máu sẽ an toàn hơn rất nhiều.”

Thân thể quá yếu… quá… yếu…

Chử Hoàn còn chưa kịp nếm trọn vẹn vị cay đắng trong nhận thức “mình quả nhiên tự mình đa tình”, thì Nam Sơn lại dốc hết sức bổ cho anh nhát dao nữa.

Thật là hay quá!

Chử Hoàn á khẩu một lúc lâu rồi tức giận chế nhạo: “Thế tôi có thể biến thành mình đồng da sắt? Ba đầu sáu tay? Mặc ngược sịp? Hay đột nhiên thêm mấy người anh em đội hoa mang gai mặc quần cỏ?”

Nam Sơn vĩnh viễn tín hiệu chạy lệch, trong chớp mắt ấy lại rà trúng đài của Chử Hoàn một cách li kì, ngoài ý muốn nhận thấy sự châm biếm.

“Tôi không có ý đó, An Tạp Lạp Y Da nói anh rất lợi hại, nhưng thân thể anh quả thật không tốt, bình thường thương tích như vầy”, Nam Sơn nhìn vết thương trên tay Chử Hoàn, ấp úng giải thích, “Chúng tôi nghỉ ngơi nửa ngày là khỏi hẳn, còn anh bôi thuốc rồi vẫn phải chờ rất lâu, giống như máu chảy không cầm được, anh không cảm thấy sao?”

Cảm thấy số lượng tiểu cầu của mình quá ít ỏi?

Chử Hoàn nhướng mày: “Đúng vậy, tôi là loại người bằng bột, một cành cây cũng đâm xuyên được mà.”

Nam Sơn thoạt đầu ngạc nhiên, kế đó vẻ mặt như làm chuyện xấu bị phát hiện: “Làm sao anh biết? Ai nói với anh?”

Chử Hoàn liếc cậu một lát, đột nhiên khống chế khuỷu tay Nam Sơn mà đè cậu ngã xuống, Nam Sơn không hề phòng bị anh, giật mình không né tránh.

Chử Hoàn hơi nghiêng đầu, bỗng nhiên cười xấu xa: “Sợ nhột không?”

Nam Sơn: “Hả?”

Sự thật chứng minh là có sợ. Chử Hoàn ghìm cậu lại, đè xuống đất thọc lét. Tộc trưởng thê thảm mất sạch uy nghiêm, trốn trốn tránh tránh, thở không ra hơi, lại e ngại vết thương trên tay Chử Hoàn nên không dám giãy giụa, tủi thân mà nuông chiều Chử Hoàn, tóc tai tán loạn, y như một cô gái bị chòng ghẹo vậy.

Trên ngọn cây trụi lủi không xa truyền đến tiếng kêu giòn giã: “A, mèo rừng đánh nhau!”

Chử Hoàn ngẩng đầu nhìn thấy Nụ Hoa đang bịt miệng thằng nhóc tùy tùng, đầu cũng không dám quay lại mà co cẳng chạy mất.

Chử Hoàn: “… Ranh con khốn nạn, cả nhà mày đều là mèo rừng.”

Nam Sơn ngạc nhiên: “Anh hiểu à? Tôi còn tưởng An Tạp Lạp Y Da nói bậy chứ.”

Chử Hoàn nhún vai, thả Nam Sơn ra.

Nam Sơn không đứng lên, chỉ có ngón tay khẽ nhúc nhích.

Cây kèn Harmonica cậu đeo bên hông chợt phát ra tiếng ngân nga có trình tự, Chử Hoàn nhìn cổ tay Nam Sơn đặt xuôi trên mặt đất mà ngây ngẩn cả người.

Đầu ngón tay cậu gảy khẽ, dòng khí không nhìn thấy dưới sự chỉ huy của Nam Sơn không ngừng bay vào lỗ thông khí be bé của cây kèn, thổi ra một chuỗi những nốt nhạc tuy hơi cứng nhưng nối liền chính xác.

Nam Sơn: “Trò này là ba tôi thay máu mà có, ông còn truyền nó lại cho tôi.”

Chử Hoàn lập tức nhớ tới lúc ở cạnh bến xe trên thị trấn, Nam Sơn vẫy tay nhẹ nhàng lấy tờ nhân dân tệ, kế đó lại nghĩ tới phong tiễn mà bọn chó điên mutai gầm thét phun ra ở bờ sông.

Thậm chí khác với đạn, chúng không có tiếng, mang theo sức mạnh và sự chính xác không cách nào đo đoán.

Nam Sơn có thể dùng nó để thổi một khúc ca êm ái, đương nhiên cũng có thể bất ngờ đâm xuyên qua người anh.

Chử Hoàn im lặng rất lâu, chỉnh lại vạt áo lộn xộn, ngồi xuống bên cạnh.

Anh cực ít khi nghiêm túc như vậy, trong ấn tượng của Nam Sơn thì Chử Hoàn là một người hiền hòa đến gần như nước chảy bèo trôi, luôn luôn lờ đờ, mọi việc được chăng hay chớ, hiếm khi hiếu kỳ, cũng hiếm khi nghiêm túc.

Sau đó cậu nghe Chử Hoàn nói nhẹ mà rõ ràng một cách nghiêm túc hiếm thấy: “Không.”

Đáp án này nằm ngoài dự tính của Nam Sơn, cậu suýt nữa không phản ứng được, vô thức truy hỏi: “Vì sao?”

“Điều kiện của cậu, tôi không làm được.” Chử Hoàn đặt một tay lên đầu gối, thò vào lòng mò tìm, phát hiện không thấy thuốc, chắc đã bị Nam Sơn xử lý như vật phẩm có hại rồi, bất đắc dĩ đành phải lấy tay ra.

“Nếu tôi xác định ngày mai hoặc tháng sau mình sẽ chết, thậm chí cho dù dài hơn một chút, một năm sau mới chết, thì tôi sẽ đồng ý ngay tuyệt không hai lời. Nhưng đời người dài đến nhường nào? Không chừng ngày mai tôi có chuyện bất trắc, pặc một phát đứt bóng luôn, hoặc không chừng sống thành lão bất tử như rùa hay ba ba. Trong mấy chục năm, chẳng ai biết sẽ gặp chuyện gì, tôi đã không biết tương lai sẽ ra sao, thì đương nhiên cũng không thể cho cậu lời hứa suốt đời, dù có cho thì cũng là lừa gạt cậu thôi.”

Nam Sơn im lặng không lên tiếng.

Chử Hoàn: “Về phần có bị đông lại hay không, tôi hiện giờ chẳng phải còn rất bình thường sao? Chờ cậu phát hiện tôi không bình thường, thì kéo cái con đen thui đó tới cắn tôi phát nữa cũng không hề gì, tuy tôi rất ‘yếu ớt’, nhưng chỉ cần đừng nhằm vào chỗ hiểm, cắn một hai phát chắc cũng chẳng chết nổi.”

Nam Sơn tuy không tỏ vẻ gì ngay ở đây, nhưng vẻ mặt buồn bã mất mát, giống như lúc ấy bèo nước gặp nhau trong thị trấn, nghe nói giáo viên mà cậu đã chờ đợi rất lâu không chịu đến vậy.

“Nam Sơn,” Chử Hoàn gọi khẽ một tiếng, “Bên kia sông là nhà tôi, trong nhà hiện giờ không có việc gì, tạm thời không cần tôi, còn tương lai thì khó mà nói, cũng có thể sẽ yên bình khỏi cần tôi nữa, nhưng một khi bên ấy có bất cứ việc gì, bất cứ lời gọi nào, cho dù là bò, tôi cũng phải bò về – không phải tôi không thích cậu và các tộc nhân, nếu có thể, tôi hi vọng bắt hết mọi người đi, cậu hiểu chứ?”

Nam Sơn cúi đầu: “Chúng tôi có biên giới không đi qua được, nhưng biên giới lại không hạn chế anh. Kỳ thực, cho dù hiện tại anh bằng lòng, tương lai đổi ý, một khi anh rời khỏi biên giới, tôi cũng chẳng đuổi theo được.”

Chử Hoàn mỉm cười: “Tôi biết.”

Chử Hoàn phủi phủi cỏ khô trên người, đứng dậy: “Cậu đã cứu tôi, chăm sóc tôi, là bạn tôi, đối với bạn bè, một số việc có thể thuận miệng lừa gạt, một số việc phải nói cho rõ ràng chứ không thể đùa giỡn – lời hứa trịnh trọng như vậy cũng giống như vay tiền, đều không thể tùy tiện cho.”

Nam Sơn nhìn sâu vào mắt anh.

Chử Hoàn suy nghĩ một thoáng, lại bổ sung câu nữa: “Những trường hợp khác – ví dụ như khi tôi khen cậu mặc quần áo rất có phong cách, cậu có thể nghe cho biết vậy thôi chứ đừng coi là thật.”

Nói xong, anh cất bước một lần nữa đi về hướng sơn động.

Nam Sơn: “Anh đi làm gì thế?”

“Đi chào tiền bối của tôi,” Chử Hoàn nói, “Nhân tiện xem số súng trường đó còn dùng được không.”

Nam Sơn theo anh đi đến sơn động, Chử Hoàn nhờ cậu cầm đuốc soi giúp, sau đó khom lưng cẩn thận lục lọi quần áo mỗi một lão binh, tìm số hiệu và tên họ, ghi lại thông tin.

Nam Sơn hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Chử Hoàn: “Không thể để họ sống không thấy người chết không thấy xác ở đây được. Tôi ghi lại trước, chờ mai mốt ra ngoài, sẽ thử xem có tìm được người nhà để báo tang hay không.”

Nam Sơn: “Báo tang nghĩa là cho người khác biết ai đó đã chết rồi.”

Chử Hoàn: “Ừm.”

Nam Sơn nói: “Nhưng họ còn chưa chết mà.”

“Sao lại chưa chết? Tôi thấy là đã chết rồi,” Chử Hoàn nói, “Họ ở nơi này không có ý thức cũng chẳng có tư tưởng, chỉ là một cái xác, hoặc một di thể, do nguyên nhân nào đó mà không thối rữa thôi. Không trao đổi chất tức là không có sinh mệnh.”

Nam Sơn nghĩ ngợi: “Tôi thấy không phải.”

Chử Hoàn: “Hửm?”

Nam Sơn nói: “Theo tôi thấy, dẫu chẳng có gì cả, chỉ cần chưa chết thì vẫn xem là sống.”

Chử Hoàn giật mình quay đầu lại nhìn cậu.

Nam Sơn tốt tính giải thích: “Có thể chỗ chúng tôi và chỗ các anh qua lại ít, cách khá xa, nên mọi người suy nghĩ không giống nhau.”

“Không, tôi cảm thấy cậu nói đúng,” Chử Hoàn ngẫm nghĩ lời Nam Sơn một chút, “Cậu nói đúng, tán gẫu với cậu có thể giúp tâm trạng tốt hơn rất lâu, rất nhiều việc đột nhiên liền sáng tỏ.”

Rồi anh bỗng nở nụ cười, chép xong thông tin về lão binh cuối cùng, Chử Hoàn nói: “Nếu có thể đưa cậu về, tôi nhất định phải bán cậu cho công ty quảng cáo dụng cụ thể thao, cậu chỉ cần nhìn ống kính và nói ‘hết thảy đều có thể’ là được rồi, tiền quảng cáo sẽ đổ vào ào ào.”

Nam Sơn tự động hiểu “ống kính” thành “máy chụp hình”, vội vàng ngượng ngùng chối từ: “Không cần, cứ tùy tiện chụp, khỏi cần trả thù lao – đi nào, tôi mời anh uống rượu.”

Chử Hoàn cười hết nổi: “Cái đó thì không cần đâu.”

Nam Sơn lấy làm lạ: “Sao vậy? Anh không thích uống nữa à?”

Chử Hoàn ôm bụng: “Không muốn làm hũ tro cốt nữa.”

Qua phiên dịch dài dòng trong não, câu này đã chạy xong cung phản xạ như khôn cùng của Nam Sơn, cậu giữ lại nụ cười rất lâu.

Hai người cùng đi đến sân nhà tộc trưởng, lúc này chiều hôm đã rất muộn, đèn đuốc xương cốt tùy ý cắm trong tộc trông rất rõ, Chử Hoàn chợt nhớ ra: “Đúng rồi, nếu như tiện, tôi có thể gặp ba cậu không? Tôi có mấy vấn đề muốn tâm sự.”

Sắc mặt Nam Sơn tối đi.

“Ông ấy chết từ khi tôi còn nhỏ, tôi chẳng còn ấn tượng gì cả.” Nam Sơn nói, “Ông ấy… tôi nói cho anh nghe, chủ yếu là để anh biết rõ hơn, về sau ở trong tộc tốt nhất là đừng nhắc tới ông ấy, đặc biệt là trước mặt trưởng giả.”

Chử Hoàn hơi nhướng mày, cảm thấy trong đây có chuyện bát quái.

“Ông ấy lừa tộc nhân, cũng lừa cả mẹ tôi, sau khi thông qua nghi thức thay máu đạt được sức mạnh, liền muốn vứt bỏ chúng tôi.” Nam Sơn nhìn chằm chằm xuống đất, “Sở dĩ không lập tức đi, là vì Người Thủ Môn.”

Người Thủ Môn toàn thân là bảo vật, Chử Hoàn nghe thế thì trong lòng đã hiểu.

“Ông ấy lén giết mấy Người Thủ Môn, giấu trong sơn động bên kia, chia thi thể họ vào các loại chai lọ kỳ quái, gom máu lại, trên đường mang mấy thứ này đi bị phát hiện, nghe nói tộc trưởng Người Thủ Môn đời trước vì việc này mà suýt nữa trở mặt với mẹ tôi.”

Chử Hoàn: “… Sau đó thì sao?”

“Sau đó mẹ tôi dẫn toàn tộc đi giết ông ấy.”

Việc nhà cẩu huyết rối rắm như vậy, Chử Hoàn thật sự không tiện đánh giá, đành phải nói: “Ừm… mẹ cậu quả là nữ trung hào kiệt, đó gọi là gì nhỉ? A, cầm được buông được, yêu ghét rõ ràng.”

“Bà ấy cũng chết rồi.” Nam Sơn nói khẽ, “Người Thủ Sơn chúng tôi coi trọng lời hứa, hôn ước là một trong các lời thề trọng nhất, trừ khi một người chết rồi, không thì cả đời chỉ có một người như vậy, ai vi phạm sẽ bị phanh thây xé xác, không được chết tử tế. Bà ấy đã dẫn người đi giết ba tôi, đương nhiên cũng không thể sống tiếp một mình.”

Chử Hoàn: “…”

Sao không ai cho anh biết còn có phong tục hung tàn như vậy? May mà ban nãy không đồng ý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.