Nhâm Thiếu Hoài! Anh Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 13




Nụ Hoa hai tay giơ quyền trượng tộc trưởng, chạy theo Nam Sơn, giọng lanh lảnh la lên: “Tộc trưởng! Tộc trưởng!”

Tiểu Phương quát nó: “Ai cho mày ra đây, cút về đi!”

Nụ Hoa từ khi ra khỏi bụng mẹ đã có gan chống đối cha mình, vừa chạy vừa mang theo chiến ý bừng bừng.

“Con mười hai tuổi rồi!” Nó lớn tiếng tuyên bố, “Con không đi chung với tụi nhóc kia đâu, con có thể thủ sơn.”

Nam Sơn nhận quyền trượng, cũng không hề nổi giận, chỉ hơi nhíu mày bảo: “Về đi.”

Kể ra thì Nam Sơn hết sức kiên nhẫn ôn hòa với tụi nhỏ trong tộc – chí ít cũng kiên nhẫn hơn Chử Hoàn nhiều, rất ít lớn tiếng với chúng. Nhưng so với ông già nhà mình hở tí là dùng đến bàn tay như cái quạt hương bồ, một ánh mắt thoáng không vui của tộc trưởng, lại đủ sức đe dọa lũ trẻ đó hơn.

Vừa bắt gặp ánh mắt Nam Sơn thì ngọn lửa kiêu ngạo vốn bùng cao ba thước của Nụ Hoa liền xẹp thành một đốm lửa chỉ bằng hạt đậu, sau đó tắt phụt luôn. Nó cẩn thận dò xét sắc mặt cậu, không dám làm càn chút nào, ngón chân cọ bàn chân, kì kèo tại chỗ một lát, rồi mặt mày xám xịt ngoan ngoãn quay về.

Lúc này, sương mù vốn trôi nổi trong vùng tụ cư của tộc Ly Y không biết bị thứ gì xua đi, hẳn là bằng cách nào đó. Đám sương trắng bị xua đi ấy lảng vảng ngưng tụ bên ngoài thôn xóm, thành một hình tứ giác trời tròn đất vuông, trông như thôn vừa có thêm một bức tường thành hỗn độn mông lung vậy.

Tất cả trẻ con dưới mười bốn tuổi đều bị tập trung trong sân nhà tộc trưởng, một vòng người trưởng thành lấy Xuân Thiên làm đầu canh giữ ở bên ngoài, ai nấy đều mặc áo giáp cầm vũ khí.

Xuân Thiên chỉ huy đâu vào đấy, nhất thời, trong tộc Ly Y người quát chó sủa, chim kêu thảm thiết, và tiếng vó ngựa từ không xa truyền đến, lũ súc vật đều đang hối hả chạy về vòng tròn, run bần bật cuộn mình lại.

“Sao lại nhanh như vậy? Sao sương mới phủ thì cửa đã mở ngay? Phải chăng Người Thủ Môn đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bên đó không có một chút báo động trước?” Tiểu Phương nhanh chóng theo sát Nam Sơn, các vấn đề hỏi liên tục như có nguyên một cây súng máy trong miệng. Rồi hắn đột nhiên dừng chân, dường như nhớ tới điều gì, hoảng hốt gào lên sau lưng Nam Sơn, “Nguy rồi! Tộc trưởng, đại vương đại vương đâu?”

Nam Sơn sải bước về hướng bức tường sương mù, không hề dừng chân: “Không sao, ta tiễn anh ấy đi rồi.”

Tiểu Phương thoáng chốc chưa kịp phản ứng: “Đi… Đi rồi? Đi đâu vậy? Tôi còn cho là anh ta… anh ta sẽ…”

“Ở lại tiếp nhận ‘nghi thức’?” Nam Sơn dừng bước ngay ranh giới bức tường sương mù. Cậu vừa quay đầu thì Đại Sơn vẫn im lặng theo sau lập tức đưa cho một cây đuốc, ngọn lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt nghiêng tuấn tú lại bình tĩnh của Nam Sơn, cậu dừng một chút, rồi tiếp tục, “Chử Hoàn đã nói rõ với ta, anh ấy sẽ không ở lại, vậy nên chuyện ‘nghi thức’, ta không nhắc tới.”

Tiểu Phương trợn đôi mắt đặc biệt to thành quả banh: “Cậu… nhắc cũng chưa hề?”

Nam Sơn nheo mắt nhìn sương mù, sắc mặt có vẻ nặng nề. Giờ đây nỗi buồn ly biệt khi tiễn Chử Hoàn đi lúc sáng sớm đã không còn sót lại chút gì trên mặt cậu, nhắc tới việc này, Nam Sơn thậm chí hơi lấy làm may mắn: “May mà anh ấy đi đủ dứt khoát, nếu chậm một chút, e rằng sẽ…”

“Nhưng sao cậu có thể không hề nhắc đến? Ôi! Tộc trưởng à, điểm tốt của ‘nghi thức’, mấy người bên đó không cách nào tưởng tượng nổi, mà sao cậu lại không cho anh ấy biết chứ? Nếu anh ấy biết, không chừng sẽ đồng ý ở lại. Chẳng phải cậu vẫn luôn muốn…”

Nam Sơn thản nhiên liếc nhìn hắn, Tiểu Phương tức khắc như được huấn luyện nghiêm chỉnh mà tự động ngậm miệng, trông chẳng khá khẩm gì hơn cô con gái mười hai tuổi.

Một lọn tóc ở thái dương Nam Sơn tuột khỏi dây cột, buông trên bờ vai rộng lớn rắn chắc. Cậu vuốt ve đầu quyền trượng được Chử Hoàn dán lại một cách trân trọng, sau đó hơi nhắm mắt, gỡ nó ra một lần nữa.

Cậu cầm viên đá quý xanh biếc kia trong tay, ngắm nghía giây lát rồi cẩn thận cất đi, sau đó, Nam Sơn mượn cây đuốc Đại Sơn đưa cho, đốt cháy quyền trượng.

Quyền trượng tộc trưởng không biết làm bằng vật liệu gì, trên đầu bốc lên ngọn lửa màu sắc nhạt nhẽo, ánh lửa như cực quang trên băng, có vẻ lạnh lẽo huyền bí và khô khan.

Chỉ thấy ánh sáng ấy ngày càng mạnh hơn, rất nhanh chóng, nó từ từ thẩm thấu vào sương mù, trong màn sương vấn vít, ánh lửa lạnh lẽo tựa như ngọn hải đăng xé toang đêm đen, cô độc mà chiếu tan bớt rất nhiều sương trắng.

E rằng đây là thứ duy nhất trong tộc có thể chiếu sáng xuyên qua sương mù.

“Ta cho anh ấy biết, dụ dỗ anh ấy ở lại, sau đó để anh ấy giống như ba ta sao?” Dưới ánh lửa yên tĩnh, Nam Sơn thì thào như độc thoại.

Tiểu Phương không phản bác nổi.

Nam Sơn hạ tầm mắt, dường như muốn lật sang trang mới: “Về sau không được nhắc tới việc này nữa.”

Khi nói chuyện, đàn ngựa trong tộc rốt cuộc xuyên qua sương mù dày đặc chạy về. Tiểu Phương nhìn lướt qua, bỗng hơi nghi hoặc hỏi: “Thật kỳ lạ, tộc trưởng, bạch mã vương của cậu đâu?”

Nam Sơn: “Ta để Chử Hoàn cưỡi đi rồi.”

Tiểu Phương giật nảy mình: “Cái gì… Thế vừa vặn gặp lúc này, làm sao nó trở về được? Hơn nữa sắp phong sơn rồi, con đường thông đến bên kia sông đã dời đi, nó không tìm về được thì phải làm sao?”

“Không về thì thôi.” Nam Sơn đưa quyền trượng bập bùng ánh lửa cho Đại Sơn, “Nó không về, thì đàn ngựa sẽ tự tuyển ra vua mới, anh nhọc lòng làm gì?”

Đại Sơn hai tay đỡ quyền trượng như nâng thánh hỏa, đã có hơn chục người phụ nữ chờ ở bên cạnh, trên tay đều giơ một khúc xương người – so với xương người bình thường thì số xương này dường như to hơn, chất xương cũng đặc biệt dày, bên trong gần như đặc ruột, lóe lên bên ngoài là lớp lân tinh đều đều.

Đại Sơn chạm lửa trên quyền trượng tộc trưởng vào xương cốt trong tay mỗi người, một đầu xương cháy lên theo, và cũng tỏa ra ánh sáng có thể xuyên thấu sương mù, có điều ánh sáng u ám bốc lên trên đầu khúc xương giống một ảo giác hơn là lửa.

Nhóm phụ nữ cắm mỗi một khúc xương lên bức tường thành, trịnh trọng dùng lễ nghi cổ xưa cúi chào số xương cốt đó.

Cứ như vậy, tất cả cây cối, núi non, sông nước trong sương mù mới một lần nữa có cái bóng như ẩn như hiện.

Xa xa vẳng đến tiếng gầm gừ sởn tóc gáy.

Nam Sơn: “Bảo với mọi người, từ giờ trở đi, mười người một tổ, lập đội tuần tra…”

“Tộc trưởng!” Cậu còn chưa nói xong thì đột nhiên bị tiếng kêu khàn khàn phía sau cắt ngang, một người phụ nữ thất tha thất thểu chạy tới trước mặt cậu, thở hổn hển, “Tộc trưởng, tộc trưởng…”

Nam Sơn giữ tay chị ta, không để đối phương mềm nhũn đầu gối mà quỳ luôn trước mặt mình: “Sao vậy?”

Người phụ nữ khóc nức nở nói: “Không thấy An Tạp Lạp Y Gia đâu!”

“An Tạp Lạp Y Gia” chính là tên dân tộc Ly Y có vẻ rất có đẳng cấp của Sư Cọ Mốc, dịch thành tiếng Hán còn dài hơn tên thật, cả hai tên Chử Hoàn đều không nhớ, bởi vậy đành phải tự đặt biệt danh cho con người ta là “Sư Cọ Mốc”.

Tay Nam Sơn cầm tay đối phương chợt siết chặt: “Từ bao giờ?”

“Sáng sớm, vừa tờ mờ sáng…” Người phụ nữ chừng như đã suy sụp, tộc trưởng lúc này là chỗ dựa duy nhất, chị ta chỉ có thể nhờ vào sức lực từ tay Nam Sơn để gắng gượng, mấy lần nén nước mắt đã tràn lên mi. Chị ta sinh đẻ khó khăn, lấy chồng mười năm cũng chỉ có mình Sư Cọ Mốc, hỏi sao mà không sốt ruột cho được?

“Heo nhà nuôi thiếu một con, nhưng mà, nhưng mà chuồng heo đóng kín, chắc chắn là nó thả một con cưỡi đi, rồi lại tự mình đóng vào… Nó, nó bình thường chỉ thích chơi với lũ động vật ngu xuẩn đó,” Móng tay chị ta đã bấu vào thịt, thở hồng hộc một cách khó khăn, “Tộc trưởng, cậu nói nó sẽ chạy đi đâu? Liệu có phải nó đã…”

Nam Sơn nhíu mày sâu hơn, nhận quyền trượng Đại Sơn đưa trả: “Kêu mấy người đi theo ta, nhanh lên.”

Dưới sông, Chử Hoàn nuốt xuống một búng máu.

Quái vật đã ngã ngửa, máu tanh hôi bắn đầy lên ngựa. Chử Hoàn đưa tay bịt tai, vừa giảm bớt ù tai, vừa quan sát quái vật dưới nước từ cự ly gần – Mặt sông cạn hều này chỉ vừa vặn ngập qua xác quái vật, vậy nó tuyệt đối không thể là động vật sống ở đây.

Chử Hoàn chưa bao giờ trông thấy hay nghe nói về loại quái vật này, nó cũng không thể là đến từ bên này sông được.

Vậy thì nên… là đến từ chỗ dân tộc Ly Y.

Là bọn họ nuôi? Hay họ đã gặp phải chuyện gì rồi?

Nếu như nó đến từ bên phía tộc Ly Y, vậy có phải là sau một hồi đi lung tung, mình đã không còn xa bờ bên kia nữa?

Chử Hoàn quan sát thấy, đám quái vật này là ngược dòng nước mà lao đến, vậy hiện giờ lựa chọn sáng suốt nhất chính là cũng đi lên ngược dòng.

Mùi máu tươi dưới nước có thể sẽ dẫn lũ khác tới, họ phải mau chóng rời khỏi mới được.

Bạch mã như tâm ý tương thông với anh, Chử Hoàn vừa hạ lệnh thì nó lập tức co cẳng chạy giữa dòng nước.

Lúc này, Chử Hoàn nghe thấy tiếng khóc thút thít nho nhỏ, anh cúi đầu thấy Sư Cọ Mốc đang gục lên vai mình mà khóc rưng rức, giống như hiện giờ mới nhận ra là bạn tốt đã không còn cách nào đi theo mình nữa.

Sư Cọ Mốc lần đầu tiên gặp phải chết chóc, hoang mang không biết làm sao, nhưng cũng mơ hồ biết, trước mắt không phải là lúc để tùy tiện nghịch ngợm gây chuyện, nó chỉ nắm chặt vạt áo Chử Hoàn – loại áo sơ mi vừa mềm vừa vướng víu giống như xé cái là rách mà dân trong tộc đều không thèm mặc này, hiện giờ đã là chỗ dựa duy nhất của nó.

“Không biết cha mẹ cháu phải sốt ruột đến mức nào đây.” Chử Hoàn chợt nói.

Anh hiển nhiên không giỏi dùng giọng điệu dỗ dành, đành phải mặc kệ đối phương có hiểu hay không, tiếp nhận được hay không, coi thằng nhóc ba bốn tuổi này như người lớn, dùng đến kiểu nói chuyện ngang hàng: “Cháu chỉ biết làm chuyện bốc đồng thôi! Cháu có nghĩ đến vấn đề này không?”

Lần này thì Sư Cọ Mốc không cười nhạo Chử Hoàn phát âm kỳ cục, nó nghe được sự trách cứ, cảm thấy tủi thân chưa từng có, thế là nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn anh.

Chử Hoàn chợt kéo mạnh dây cương, bạch mã bị bất ngờ, móng trước tung lên cao, hí lên một tiếng thật dài, tiếng nước róc rách chợt bị khuếch đại, ba quái vật còn to hơn ban nãy lao thẳng về hướng họ.

Chử Hoàn chẳng chút hoang mang ổn định ngựa, bảo Sư Cọ Mốc: “Cháu nhìn thấy mấy con này chưa? Chú không biết chúng có phải cá sấu biến dị hay không, có thể chúng là từ nơi khác chạy tới hoặc sống ngay dưới sông – Sao cháu dám phán đoán mình đủ khả năng một mình qua sông?”

Sư Cọ Mốc sợ quá thút thít một tiếng.

Chử Hoàn: “Không được khóc.”

Lần này, anh không làm bộ hung ác, cũng không mềm giọng dỗ dành, chỉ nói ba chữ với ngữ khí bình thản, Sư Cọ Mốc lập tức nén nước mắt, không dám hó hé một tiếng nào.

Chử Hoàn nằm trên lưng ngựa, hạ thấp trọng tâm, không ngừng điều chỉnh góc độ, đồng thời kề tai Sư Cọ Mốc nói: “Đã là chuyện cháu còn chưa đủ khả năng, thì vì sao phải làm?”

Sư Cọ Mốc rúc trong lòng anh, lí nhí mở miệng: “Đại vương đại vương…”

Chử Hoàn: “Không được làm nũng, chú đang hỏi cháu đấy – trừ làm nũng ra thì cháu còn biết làm gì?”

Một con quái vật chợt nhảy vọt lên khỏi mặt nước, ngoác cái miệng khổng lồ muốn cắn Chử Hoàn.

Chử Hoàn ôm thằng bé, cả người đã đứng trên ngựa, lưỡi lê trong tay anh cơ hồ thành một cây kim thêu xe chỉ luồn kim tùy ý, thoăn thoắt đâm tới – Sau đó anh chợt khom người lùi về trên ngựa, bạch mã quyết đoán lao đi, hàm răng khổng lồ của một con quái vật khác lướt qua vai anh, đâm sầm vào con vừa nãy.

Chử Hoàn muốn bịt tai, nhưng phải lo cho thằng bé trong lòng, không còn kịp nữa, đành phải chịu sóng âm tấn công hai tầng.

Anh hít sâu một hơi, khéo léo dời đi sự chú ý, giảm bớt đau nhức ở ngực, còn không quên nghiêm khắc nói với Sư Cọ Mốc: “Hành vi của cháu, không gọi là anh hùng, mà là gây chuyện, hiểu không?”

Lúc này, bạch mã đã không thể tránh né đâm thẳng vào con quái vật thứ ba, quái vật lao tới cắn, Chử Hoàn dùng lưỡi lê liều một mất một còn.

Quái thú và vũ khí lạnh trực tiếp đánh nhau.

“Phập” một tiếng, lưỡi lê đâm vào từ một khe hở bằng nắm tay chỗ hàm răng không khít ở hàm trên của quái vật, đầu nó trong khoảnh khắc đã bị đâm xuyên, Chử Hoàn mượn lực xoay người ba trăm sáu mươi độ trên không trung, vừa vặn ngồi lên lưng bạch mã đang lao băng băng.

Sư Cọ Mốc sợ đến đần ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.