Nhâm Thiếu Hoài! Anh Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 1: Tiết tự




Edit: Yển

Thị trấn này là nơi đánh rắm cũng đập trúng gót chân, nhỏ đến mức có thể nhìn từ đầu tới cuối.

Họ từ “Khẳng Đương Kê” đi ra, không tránh khỏi ngang qua bến xe Chử Hoàn đã đến, lúc này đang là giữa trưa, lưu lượng khách đạt tới cao điểm ở bản địa, mấy hướng dẫn viên du lịch đang cầm loa gọi du khách đi theo.

Du khách như một đàn dê chẳng bao giờ đuổi kịp nhau, vừa xuống xe liền tự do tản ra, có người mệt mỏi đi theo, có người đi khắp nơi tìm WC, và người chụp ảnh những con đường gồ ghề của thị trấn cũng có nốt.

Chậc, chẳng hiểu nơi khỉ ho cò gáy này thì có gì để chụp, chắc đây là nghi thức riêng của du khách thôi.

Nam Sơn và Tiểu Phương bị ngần ấy người chấn động, tự giác né tránh nhường đường.

Thế nào là “Lãnh thổ mênh mông, dân cư đông đúc”? Để hai đứa trẻ miền núi này xem qua một góc núi băng, chắc cũng đủ để họ thêm được một năm kiến thức rồi.

Nam Sơn sợ người ta đụng trúng Chử Hoàn, tự giác đứng chặn đằng trước, đồng thời chỉ du khách tò mò hỏi: “Họ làm gì vậy?”

Chử Hoàn cứ gặp nhiều người là thấy phiền, nhưng đối mặt với Nam Sơn, anh không tỏ rõ sự phiền chán trong lòng, chỉ uể oải nói: “Du lịch.”

Nam Sơn và Tiểu Phương cùng nhìn anh, trong hai đôi mắt là sự tò mò và hoang mang giống hệt nhau.

Chử Hoàn: “… Chính là từ phương xa chạy đến chơi, leo núi – leo núi kiểu này cho vui thôi ấy mà.”

Vẫn chưa hiểu – có khả năng người dân vùng núi không tài nào tưởng tượng nổi, leo núi thôi mà, mắc chi phải kéo nhau đi thế này.

Chử Hoàn dừng một chút, chọn cách thông tục dễ hiểu hơn, chậm rãi giơ một tay, làm động tác đút vào miệng: “Ăn…”

Sau đó trở tay vỗ vỗ bụng Tiểu Phương: “No…”

Cuối cùng hợp hai bàn tay, ra vẻ “rất nhiều”: “Căng.” (Câu ăn no căng này cũng có thể hiểu là ăn no rửng mỡ)

Nam Sơn và Tiểu Phương tỉnh ngộ, dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ lại thêm một chút khó tin đánh giá đám đông qua lại.

Lúc này, một cô gái đi đến gần họ, tay cầm máy chụp ảnh lấy liền, chụp một con chó giữ nhà đang ngồi phơi nắng ven đường.

“Tách” một tiếng thu hút sự chú ý của hai người bên cạnh Chử Hoàn. Giây lát sau tấm ảnh chạy ra, cô gái cầm trong tay phẩy phẩy một hồi, hình con chó liền hiện ra rõ ràng, đoạn cô chạy về cho bạn mình xem, bọn Nam Sơn hai người nhìn mãi theo bóng cô ta.

Sau đó, Tiểu Phương kinh ngạc bước lại, khom lưng dòm con chó dưới đất, con chó ngẩng đầu nhìn anh chàng cởi trần này một cái, bình tĩnh vẫy đuôi, tỏ vẻ là anh đây hãy còn sống, chưa bị dán lên giấy mang đi đâu, bọn hai lúa không cần quá lo lắng.

Tiểu Phương lập tức hớn hở chạy về, oang oang báo cáo với Nam Sơn về tân đại lục mà mình mới phát hiện, tay chân múa may trông rất vui.

Chử Hoàn nhìn tô-tem của Nam Sơn, nhận ra đó là một con mãnh thú. Anh không phải là chuyên gia dân tộc học, không biết bộ tộc nào thờ phụng nó, cũng chưa từng thấy hình xăm như vậy.

Qua thái độ của Tiểu Phương đối với Nam Sơn, thì dường như mỹ nam tóc dài này có địa vị rất cao ở chỗ họ, rất có khả năng là tộc trưởng hoặc là thân thích của tộc trưởng.

Chử Hoàn biết, ngoại trừ năm mươi sáu dân tộc được biết đến, thực ra trong nước còn có một số dân tộc thiểu số khác do nhiều nguyên nhân mà không cách nào thống kê phân biệt, và tộc của Nam Sơn có khả năng là một trong số đó.

Anh từng hỏi Nam Sơn rằng họ là người dân tộc gì, nhận được câu trả lời không cách nào dùng chữ Hán để ghép vào, nghe na ná “ly y”, nhưng phát âm hơi phức tạp hơn. Cái tên “tộc Ly Y” này rốt cuộc có ý nghĩa gì, bản thân Nam Sơn không biết là không rõ lắm, hay không tiện trả lời, mà chỉ cho anh một lời giải thích như đúng như sai, hình như là “người thủ sơn” gì đó.

Nam Sơn hiểu một ít tiếng Hán, số chữ mà cậu biết nhiều hơn là số nói được. Cậu có tiền, biết cách mua đồ, biết giá trị của đồng tiền, đủ thấy không phải là không hề giao lưu với bên ngoài. Song sự giao lưu này nhất định không hề sâu, cũng không hề phổ biến, vì trong thị trấn con con vùng biên giới, gặp cái gì cậu cũng thấy mới mẻ. Nhưng dường như để duy trì hình tượng, mà cậu không thể nhảy nhót loi choi dòm ngó khắp nơi như Tiểu Phương, trong ánh mắt lại luôn tràn ngập sự tò mò muốn thử xem sao.

Là do giao thông bất tiện, nên không thường đi ra ngoài sao?

Và cả số thảo dược kỳ lạ mà họ mang đến – đặc biệt là loại thuốc bột màu trắng đó, nếu thật sự có thể kích thích tế bào hoạt tính, một khi lưu truyền ra ngoài, thì phải có bao nhiêu người điên cuồng vì nó?

Lúc này, Nam Sơn quay đầu lại, đưa một tay cho Chử Hoàn, ý bảo anh vịn mình, dùng tiếng Hán chưa quen thuộc mà nói một cách gượng gạo: “Bên này sông tuyệt thật.”

Chử Hoàn không nhịn được nghiêng đầu nhìn cậu, “bên này sông” là ý gì?

Kế tiếp, Nam Sơn nhớ tới điều gì đó, chợt cúi đầu cười một tiếng: “Nếu bọn trẻ chỗ chúng tôi… Học sinh tiểu học cũng đến đây, thì tốt rồi.”

Chử Hoàn từng nói “học sinh tiểu học” chính là “trẻ con”, vậy là cậu ta lập tức ghi nhớ hai từ này, dù rằng có thể hiểu hơi sai. Lúc nói câu này Nam Sơn không hề oán trách gì, chỉ giống như ôm niềm khát khao không thể chạm tới, cũng bởi vì với không tới, mà có vẻ hơi hâm mộ.

Nếu cậu oán trách, Chử Hoàn đại khái sẽ hết sức lý giải, song dù sao cũng là chuyện của người khác, lý giải xong rồi cũng không xúc động lắm.

Nhưng không biết cớ làm sao, một chút xíu hâm mộ của Nam Sơn lại như một con dao nhỏ hơi cùn, rạch một phát không nhẹ không nặng trong lòng Chử Hoàn, làm lòng anh lần thứ hai sinh ra ý nghĩ đó: “Cậu ấy chỉ muốn tìm một người có thể dạy tiếng Hán thôi, mà sao lại khó khăn đến vậy? Hay là mình đi dạy cho rồi.”

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi. Chử Hoàn nhìn lướt qua đám đông huyên náo và bến xe chật ních, một lần nữa âm thầm lắc đầu, bụng nói: “Nghĩ cái khỉ gì thế hả?”

Anh còn rất nhiều việc phải làm. Tiểu Quỷ bị bắt rồi, dù thế nào anh cũng phải thẩm vấn hắn ta chứ?

Dù sao anh cũng phải nghe qua lời khai hoàn chỉnh, xem bọn chúng sẽ có kết cục gì chứ?

Anh còn phải quay về tìm một bác sĩ đáng tin cậy, điều chỉnh lại trạng thái, nếu như có thể, lại quay về làm việc…

Anh còn phải xem Tiểu Lộ sinh con trai hay con gái.

Vừa nghĩ đến mấy việc này, luồng suy nghĩ bay tới chân trời của Chử Hoàn liền bị đè nặng trịch tại chỗ, anh nhìn Nam Sơn một cái, vỗ vỗ vai cậu: “Ở đây chờ tôi một lúc.”

Nói xong, anh chống cái gậy đơn giản, đi về hướng đoàn du khách.

Nam Sơn sửng sốt, không yên tâm nên lập tức đi theo, nhưng cậu hiểu câu “chờ ở đây”, bởi thế cậu cho là anh có việc cần làm, nên không theo quá sát, chỉ bám đuôi không xa không gần, nhìn Chử Hoàn đi đến trước mặt cô gái chụp ảnh ban nãy, cúi đầu nói gì đó.

Người khác nói chuyện, Nam Sơn cảm thấy mình không nên đến quá gần, bèn đứng chờ ven đường, bỗng nhiên, cậu nhìn thấy một người đang cúi đầu quỳ ngay giao lộ, trước mặt trải một tờ giấy to viết toàn chữ là chữ.

Gì thế nhỉ?

Cậu không biết rằng thực ra mấy nơi hơi náo nhiệt một chút đều có loại người này, thường là thanh niên trai tráng đủ tay đủ chân hoặc là học sinh mặc đồng phục, trước mặt trải một tờ giấy, trên đó viết mình đi xa gặp trộm cắp, hoặc không có tiền đi học vân vân, đành phải ở đây xin tiền. Nam Sơn liền bước lại, ngồi xổm xuống với thái độ gần như nghiên cứu, từng câu từng chữ, cẩn thận đọc thầm câu chuyện do kẻ lừa đảo bịa ra. Xem xong lý do rồi, lại nhìn thấy câu “xin hai mươi đồng làm lộ phí” cuối cùng, cậu liền im lặng lấy ra một xấp nhân dân tệ có lẻ có chẵn, đếm cẩn thận, sau đó rút một tờ hai mươi đồng ra đưa bằng hai tay chứ không hề ném vào bát đối phương.

Tên lừa đảo là một nam thanh niên, hắn ngơ ngác nhìn anh chàng từ cách ăn vận cho đến hành vi đều như quái thai trước mặt này, hơi do dự, trong chớp mắt, suýt nữa thì lương tâm lên tiếng.

Nhưng là một kẻ lừa đảo có đạo đức nghề nghiệp, lương tâm hắn ta thủy chung có hạn, chỉ khựng lại một chút rồi thản nhiên cảm ơn và nhận luôn.

Chử Hoàn mua lại máy ảnh của cô bé kia, anh rất giỏi kỹ năng trao đổi, tiêu tiền lại không keo kiệt, cuối cùng cô bé đó còn cho anh nốt một hộp rưỡi giấy chụp ảnh còn lại.

Anh mua xong quay đầu lại, liền nhìn thấy cảnh Nam Sơn đưa tiền, lập tức hơi lo âu.

Cậu bạn này tính cách như thánh mẫu, Phật quang chiếu rọi khắp nơi, trông thông minh sáng láng, nhưng sao giống như hơi thiếu kiến thức vậy?

Chử Hoàn hơi lo lắng là không cẩn thận thì cậu ta sẽ bị lừa bán luôn quá.

Anh vẫy tay gọi Nam Sơn, Nam Sơn vừa nghiêng đầu, Chử Hoàn liền lấy bầu trời xanh thẳm nơi thị trấn nhỏ huyên náo làm nền, chụp lại biểu cảm hơi kinh ngạc trong nháy mắt.

Chử Hoàn đưa cả ảnh lẫn máy vừa mua cho Nam Sơn.

Nam Sơn suýt nữa sợ chết khiếp. Đối với cậu mà nói, hiển nhiên thứ này còn hiếm và lạ hơn cả quyển từ điển Tân Hoa xuất bản năm 1971. Mặt cậu bỗng nhiên ửng đỏ, hơi luống cuống nhận lấy, sau đó liếc trộm Chử Hoàn suốt dọc đường.

Chử Hoàn vờ như không biết, chống gậy lê cái chân bị thương đi đằng trước. Có khả năng là do vết thương vừa đau vừa ngứa nên Chử Hoàn cảm thấy như đang đi trên mây vậy.

Bọn Nam Sơn và Chử Hoàn ở nhà khách hơn một tuần.

Lúc rỗi rãi, Nam Sơn liền giở từ điển, nghe Chử Hoàn giảng giải và chữa lại từng chữ, ban ngày học xong, ban đêm liền lặng lẽ nhớ lại lần nữa. Chắc trên mặt Nam Sơn có Hỏa nhãn kim tinh nên nửa đêm đọc sách cậu chưa bao giờ bật đèn, dường như tối chút cũng không ảnh hưởng đến thị lực. Chử Hoàn từng hỏi nguyên nhân cậu không bật đèn, nhận được đáp án khiến người ta cười đau cả bụng – anh bạn thánh mẫu thiện lương này sợ lãng phí điện của nhà khách.

Một tuần sau, vết thương trên người Chử Hoàn khép miệng một cách khó tin.

Nam Sơn rốt cuộc phải đi rồi. Lúc này, Tiểu Phương vẫn là một con gấu chỉ biết lắc đầu vẫy đuôi, không cách nào nói chuyện, mà Nam Sơn đã nhờ vào nền tảng ít ỏi và sự cố gắng suốt ngày suốt đêm, có thể trao đổi vài việc thường ngày một cách ngắc ngứ.

“Tôi phải về đây, không thể đi quá lâu được.” Nam Sơn nói, từ đầu đến cuối cậu chưa từng hỏi Chử Hoàn tại sao bị thương, chỉ nghiêm túc hỏi, “Nếu gặp phải nguy hiểm, anh có giải quyết được không?”

Chử Hoàn mang máng nhớ, khi Nam Sơn lần đầu tiên dùng từ điển nói chuyện với mình, cũng nhắc tới từ “đường xa nguy hiểm”, không biết người anh em dân tộc thiểu số chưa từng đi xa nhà này tưởng tượng thế giới bên ngoài thành núi đao biển lửa như thế nào, liền không nhịn được bật cười.

Nam Sơn nghĩ một chút rồi khom lưng lấy một con dao nhỏ rất giống dao găm giắt ở chỗ mắt cá chân, trịnh trọng đặt vào tay Chử Hoàn: “Tôi không mang cái gì, chỉ có mỗi cái này, nó có thể chém được cả gió, chống lại mọi kẻ địch.”

Có thể chống lại mọi kẻ địch… nhưng e rằng không qua được kiểm tra an ninh.

Chử Hoàn cầm dao găm áng chừng thử. Thứ bằng sắt ấy nặng trịch, trông không đáng sợ, song xem kỹ, lại thoang thoảng mùi máu tươi, ẩn chứa mùi giết chóc rất đậm, không phải người trong nghề thì không nhận ra được.

Nam Sơn cúi người chạm nhẹ vào trán Chử Hoàn, sau đó đứng thẳng dậy, dùng tiếng Hán mới học mà chào: “Bảo trọng, bằng hữu.”

Nói xong, cậu đưa tay ra hiệu cho Tiểu Phương, hai người xách túi hành lý đơn giản, muốn lên đường trở về.

Sau vài ngày ở bên nhau, Tiểu Phương đã coi Chử Hoàn là bạn tốt, đi một bước mà quay đầu tới ba lần, hết sức lưu luyến.

Chử Hoàn tiễn họ vài bước, ngoài mặt không thấy gì, nhưng ngay khi tiễn Nam Sơn đến cửa, anh bỗng nhiên mở miệng: “Cậu muốn mời lão sư, chỉ dạy nói tiếng Hán thôi à?”

Nam Sơn dừng chân, vẻ mặt khó tin mà quay đầu lại.

“Tôi cũng dạy được mà, đi thôi.” Chử Hoàn dửng dưng nói, “Có thể tôi phải vào thị trấn mua ít đồ, cậu chờ tôi nửa ngày đi.”

Chính Chử Hoàn cũng không biết tại sao mình lại có quyết định thần kinh như vậy.

Giống như vừa nhìn bóng lưng Nam Sơn, thì anh chẳng còn muốn biết cô bạn thanh mai trúc mã sinh con trai hay con gái nữa.

“Vốn là vậy mà, trai hay gái thì liên quan gì đến mình?” Mãi đến khi họ cùng đi trên đường cái, Chử Hoàn vẫn còn suy nghĩ, “Có phải sinh cho mình đâu.”

Bỗng nhiên, Nam Sơn kéo Chử Hoàn, hỏi: “Tôi cho hắn ta tiền, mà hắn còn ở đó, hắn lại làm mất rồi sao?”

Chử Hoàn quay đầu lại, thấy hóa ra là kẻ lừa đảo hôm đó gặp phải.

Trong lòng Chử Hoàn biết rõ, nhưng anh vẫn kiên nhẫn mà im lặng nghe Nam Sơn ngắc ngứ thuật lại mấy lời nhảm nhí kẻ lừa đảo viết trên giấy, lúc này mới bình tĩnh trả lời: “Hắn không đi đâu, hắn làm nghề đó mà.”

Nam Sơn ngây ra: “Vì sao?”

Chử Hoàn: “Hắn là kẻ lừa đảo, hiểu chưa?”

Anh xòe bàn tay Nam Sơn ra, viết một chữ “lừa” lên đó: “Chữ này đọc là ‘lừa’, nghĩa là nói dối người khác, vì tiền.”

“Vì tiền, dối?” Nam Sơn cau mày, giống như không chấp nhận được trên thế giới còn có chuyện xấu xa như vậy.

Chử Hoàn thầm thở dài, hoài nghi mình sắp đến một chốn đào nguyên thực sự.

Lúc Chử Hoàn mua đồ dùng hằng ngày xong ra khỏi siêu thị, thấy Nam Sơn đang đứng ven đường nhìn chằm chằm kẻ lừa đảo ở bên kia. Không biết có phải là ảo giác hay không, trong nháy mắt anh cảm thấy trên người Nam Sơn dường như có một loại sát ý nào đó.

Lúc này, Chử Hoàn nhìn thấy đầu ngón tay Nam Sơn tựa hồ bắn ra cái gì, cách chí ít bảy tám mét, trúng ngay trán kẻ lừa đảo, sau đó cậu dùng tay không làm động tác “túm lấy”.

Chử Hoàn cảm nhận được dòng khí kỳ lạ lướt qua người mình, tiếp đó, mớ tiền giấy trong cái chậu ăn xin bị một cơn gió vô cớ nổi lên cuốn bay lả tả.

Kẻ lừa đảo vội vàng chụp lại, nhưng chưa kịp bò dậy hẳn thì hắn đột nhiên ôm ngực ngã vật xuống, mắt trợn trừng như cá vàng, toàn thân co giật một cách kỳ dị.

Tờ hai mươi đồng bay xa nhất rơi thẳng vào tay Nam Sơn.

Đồng tử Chử Hoàn đột nhiên co lại – Cậu ta làm bằng cách nào?

Hoàn toàn vô lý!

Dường như nhận thấy ánh mắt Chử Hoàn, Nam Sơn quay đầu lại, khẽ giải thích một cách ôn hòa: “Không chết đâu, hắn không nên… ừm, lừa tiền người ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.