Nhắm Mắt Nhớ Mở Mắt Yêu

Chương 2: Nha bộ muội




Lam Lan được nghỉ phép đi chơi quá vui thích nên mấy chuyện xảy ra cách mấy ngày trước cô bé quên sạch. Điều này làm cho tâm cô được buông xuống.

Sau khi đến khách sạn ở đảo Bali, Lam Lan không để ý tới việc nghỉ ngơi, lập tức bon bon chạy ra ngoài.

Tiêu Tương Phi cũng không để ý đến cô bé, để cô bé tự do chơi đùa cũng không muốn tạo cho cô bé quá nhiều áp lực. Sau khi cất hành lí xong, cô cẩn thận kiểm tra vũ khí trên người một lượt. Thật không có biện pháp, kể từ sau khi làm đặc công cô đã có thói quen mang theo vũ khí, cũng may những vũ khí này hết sức nhẹ nhàng linh hoạt, hơn nữa còn có thể tránh được các máy kiểm tra vũ khí, nếu không lúc cô lên phi cơ đã bị đuổi xuống rồi.

Vì lo lắng cho tình huống của Lam Lan, cô cũng không nghỉ ngơi chạy vội đi tìm cô bé, nhưng chỉ đi theo cô bé từ xa không cho cô bé phát hiện ra cô đang đi theo.

Một lát sau, cô thấy mình lo lắng thật dư thừa, nữa điểm cảm giác âm u Lam Lan cũng không có, cô bé ở trên bờ cát chơi rất vui vẻ.

Thấy một màn như vậy, cô biết mình không cần lo lắng nữa. Cô tách ra một mình đi tìm thú vui, cô vừa đi vừa tản bộ trên bờ cát, lắng nghe gió biển thổi, nghe tiếng nói cười vây quanh bốn phía.

Đi tới đi lui, cô chợt thấy một bà lão bẩn thỉu lưng đã còng đang ngồi trên đất mặt bi thương nhìn biển rộng.

Tính nhạy cảm của đặc công lại phát huy, cô cảm thấy bà lão trước mắt rất khả nghi nhưng vẫn đi tới phía bà lão “Xin chào, bà làm sao vậy?” Cô dùng tiếng Anh lưu loát hỏi thăm.

Thật lâu bà lão mới nghe được cô nói, từ từ chuyển khuôn mặt đầy nếp nhăn tang thương về phía cô “Cô gái, cháu gái của ta bị rớt xuống biển.” Nói xong một sự mãnh liệt bi thương lan tràn xung quanh cô.

Hả? Có người rơi xuống biển? “Ở đâu? Ở đâu? Cháu lập tức cứu lên giúp bà?” Cô nóng nảy nói, nhưng không phát hiện được tính cảnh giác của mình không biết sao lại đột nhiên biến mất, thậm chí không quan sát đã vội đáp ứng. Nàng không biết, thật ra là bà lão đã thi triển pháp lực trên người cô.

“Ở đằng kia?” Bà lão cũng không mừng rỡ khi nghe cô trả lời, ngược lại chỉ nhàn nhạt chỉ vào mặt biển cách đó không xa nói.

Tiêu Tương Phi nhìn lại cảm thấy rất kì quái, chẳng có cái gì trên mặt biển, cô nghi hoặc nhìn bà lão.

“Mau đi cứu người, nhanh đi.” Ai ngờ bà lão kêu lên, không ngừng thúc dục cô.

Thấy bà lão như thế, cô cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm, không thể làm gì khác hơn đành phải nghe lời đi về hướng biển lướn, cô đi vài bước, vốn tính toán cứ làm bộ đi như vậy.

Không ngờ cô mới đi tới mặt biển vài bước, lúc chuẩn bị bày ra dáng vẻ chuẩn bị đi trở về bờ, đột nhiên một cột nước thật cao xuất hiện phía sau cô đổ ập xuống cuốn cô đi.

A, không đợi cô phát ra câu thét chói tai, sóng lớn hoàn toàn đổ ập tới cô. Chỉ trong chốc lát, đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ mấy giây lại gió yên sóng lặng.

Lúc này, bà lão trên bờ cát đứng lên cười híp mắt, lưng còng nhìn mặt biển gió yên sóng lặng, thì thào nói, “Cuối cùng cũng đưa được cô đi rồi, ây da, thật không dễ dàng à.” Nói xong tập tễnh đi tới hướng bờ cát, chốc lát sau liền biến mất.

Mấy giờ sau, Lam Lan lo lắng xuất hiện trên bờ cát, cô bé lảo đảo nghiêng ngã vừa chạy đi vừa tìm kiếm khắp nơi, “Chị, chị ơi, chị ở đâu? Chị ơi.”

Thật kì quái cô đi ra ngoài dạo chơi có mấy giờ, hào hứng bừng bừng vội vàng chạy về khách sạn tìm Tiêu Tương Phi. Không nghĩ đến là không tìm thấy cô trong phòng khách sạn của họ, nhưng đồ đạc vẫn còn. Cô cho là chị cũng ra ngoài tản bộ vì vậy muốn vừa đi vừa tìm người, nhưng cô đi hơn nửa bờ cát vẫn không thấy bóng dáng của chị đâu. Lần này thật sự cô bị dọa sợ, không quan tâm cuộc gọi đường dài cước phí rất cao lập tức lấy điện thoại ra gọi vào điện thoại cho Tiêu Tương Phi, gọi không ngừng nhưng cũng không thể nào liên lạc được.

Khi trời vào đêm, cô biết mình không cách nào tìm được chị nữa, vì vậy báo cảnh sát tìm người của khách sạn giúp một tay, lại vội vàng gọi điện thoại cho Tiếu Cương.

“Cái gì? Tương Phi mất tích?” Tiếu Cương thất kinh, vội gọi điện thoại cho Đại Sứ Quán tại đảo Bali nhờ giúp đỡ, bản thân cũng lập tức đặt vé máy bay đi đảo Bali.

Qua mấy ngày, cuối cùng Tiếu Cương xác định, Tiêu Tương Phi thật đã mất tích, mất tích không rõ nguyên nhân, tựa như chưa từng tồn tại trên nhân gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.