Nhắm Mắt Nhớ Mở Mắt Yêu

Chương 33: Bảo bối của anh




Hỉ nhi theo cung nữ dẫn nàng quẹo rẽ bảy tám lần, từ Hướng Dương cung đi thẳng, ngang qua Vị Ương Cung, Đức Khánh cung, lúc này mới tới Cảnh Vân cung của Tương Phi .

Cảnh Vân cung là một trong những cung điện của phi tử, trình độ hào hoa cùng tinh xảo kia không bì kịp Hướng Dương cung một phần vạn, phương vị cũng chỉ có thể coi như bình thường. Vì vậy cảnh sắc bên trong cung lấy hoa thược dược làm chủ đạo.

Hỉ nhi bước lên trước một bước nói với hộ vệ cùng cung nữ Cảnh Vân cung : "Ta là cung nữ Hỉ nhi Hướng Dương cung, tiểu thư nhà ta cầu kiến Tương phi nương nương, xin phiền truyền lại."

Cung nữ kia nghe, liếc mắt nhìn thân phận cao quý của mọi người, dĩ nhiên không có can đảm làm khó, vội vàng chạy vào trong Cảnh Vân cung thông báo.

Chỉ chốc lát sau, cung nữ kia lại vội vội vàng vàng chạy đến, một mực cung kính đối với trong Tiêu Tương phi nói: "Nương nương nhà ta cho mời tiểu thư vào bên trong."

Tiêu Tương phi gật đầu một cái, đi theo phía sau nàng vào trong Cảnh Vân cung. Trên đường cung nữ và hộ vệ không nhiều bằng Hướng Dương cung, Hướng Dương Cung vốn đã có không ít hộ vệ và cung nữ, hơn nữa còn ban thêm Hỉ nhi và những người đó cho nàng, chừng gần trăm người nữa, phô trương kia quả là hoàng đế bức người.

Tương phi lúc này đã sớm ngồi ngay ngắn trong cung nội, khi nàng biết được Tiêu Tương phi cầu kiến thì trong lòng đầu tiên có chút kinh ngạc, sau lại lập tức biết, nàng nhất định vì Tiêu Tương uyển mà đến. Luôn miệng nói tiện tỳ kia không phải muội muội nàng, hiện tại nhất định là vì nàng mà đến.

"Tiểu thư giá lâm." Đang lúc ấy thì, một tiếng thông báo vang dội vang dội cả Cảnh Vân cung.

Ngay sau đó Tiêu Tương phi xuất hiện, sau lưng còn đi theo Hỉ nhi cùng bốn cung nữ, giống như bốn hộ vệ, bảo vệ nàng.

"Xin chào, Tương phi nương nương." Tiêu Tương phi nhìn thấy nàng, nhàn nhạt nâng lên nụ cười , lễ phép thăm hỏi.

Tương phi cũng từ ghế chủ vị đứng lên thay đổi sắc mặt tươi cười, thản nhiên tiêu sái đi tới trước mặt nàng, thân thiết lôi kéo tay nàng, mỉm cười nói: "Muội muội không cần đa lễ, muội muội sao lại rảnh rỗi tới Cảnh Vân cung?"

Nàng biết nàng ta làm như không biết, còn hỏi cố hỏi rõ, nữ nhân hậu cung bản lãnh thật cao, thiên phú diễn trò quá lợi hại."Hôm nay muội muội đến trả lễ, hôm qua tỷ tỷ đến Hướng Dương cung thăm muội muội, hôm nay muội muội qua để trả lễ." Nàng cảm thấy ghê tởm bản thân mình khi nói như vậy , gì mà tỷ tỷ, muội muội , nghe thôi cũng khiến nàng buồn nôn.

"Muội muội thật là tri thư đạt lễ, mau ngồi đi." Tương phi cười rất vui vẻ, trong lòng nàng rất rõ ràng ý đồ nàng ta đến làm gì, chắc là vì ả cung nữ họ Tiêu mà đến thôi.

Tiêu Tương phi hướng nàng cười một tiếng, ngồi vào bên cạnh chủ vị tiếp nhận trà dâng lên uống ..., lạnh nhạt hờ hững ngồi thưởng trà.

"Muội muội , tỷ tỷ rất vui." Tương phi thấy nàng bình thản ung dung, không biến sắc làm cho người ta khó suy đoán, có chút kiềm chế không được.

"Phải, huống chi muội không biết tỷ muội nào trong cung, mà tỷ tỷ vừa hay là người duy nhất muội biết, dĩ nhiên muốn đi lại nhiều hơn, thân thiết hơn một chút." Nàng đặt ly trà xuống, cười nói.

Tương phi nghe, nửa tin nửa ngờ, trong hậu cung ngươi lừa, ta gạt.Ai nấy đều kết bè kết phài riêng, rất khó có thể thật tâm tin tưởng người khác. Họ Tiêu này đoán chừng là vì cung nữ đã chịu đòn mà đến, giả mù sa mưa , nàng sao có thể không nhìn ra.

"Muội muội nói vậy thật tốt, tỷ tỷ thật sự rất vui." Tương phi che miệng cười nói, ánh mắt lại nhanh như chớp thay đổi. Sau đó thản nhiên khiến người ta khó đoán được, lại nói: "Hôm qua tiện tỳ trong cung tỷ tỷ lại dám mạo phạm muội muội, tỷ tỷ đã xử trí nàng, vì muội muội mà trách phạt nàng ta, nàng ta cư nhiên dám nhận là tỷ tỷ của muội, có ý định bay cao làm Phượng Hoàng đến mức muốn điên rồi."

Tiêu Tương phi nghe, trong lòng trầm xuống, quả nhiên giống như lời Hỉ nhi và bốn cung nữ, nữ nhân này tâm tính thật nhỏ nhen, ngay cả một cung nữ nhỏ cũng không tha cho. Đồng thời trong lòng cảm thấy thương cho cung nữa kia, lại có chủ tử như vậy, thường ngày thực chắc không dễ chịu gì.

"Tỷ tỷ dạy cực kỳ đúng, muội cám ơn trước." Nàng mỉm cười lên tiếng, không cho tương phi nhìn ra một tia sơ hở .

Tương phi vẫn cẩn thận xem chừng sắc mặt nàng, thấy nàng không có một động thái nào, nghe nghe được việc kia cũng không tỏ ra đau lòng, vẻ mặt một chút cũng không đổi, điều này làm cho nàng cảm thấy thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.