Nhắm Mắt Nhớ Mở Mắt Yêu

Chương 22: Không thể xóa đi ký ức (Thượng)




Năm cô gái nói chuyện phiếm bên trong, kinh thành Hiên Viên v triều rốt cục cũng đến, hoàng gia chính là hoàng gia, chậm rãi, hơn nữa khua chiêng gõ trống, phái ra trọng binh canh giữ ở hai bên ngã tư đường, hộ về đoàn ng bọn họ thẳng đến hoàng cung.

“Soạt, thành phó của các cô ko tệ.” Vừa nghe đến động tĩnh bên ngoài nhiều như vậy, Tiêu Tương phi biết bọn họ đã vào trong thành, vội vàng xốc lên rèm cửa sổ nhìn ra ngoài.

Hành động của cô làm các cung nữ sợ tới mức kéo cô lại, hành vi cử chỉ mất thể diện như vậy, cũng ko phải là hành vi của một tiểu thư khuê các hay phi tần trong cung.

“Tiểu thư, ko thể để ng bên ngoài nhìn thấy ngài.” Hỉ nhi vội vàng dặn dò, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Tiêu Tương Phi bị các n lôi kéo, hơn nữa lại nói như vậy, nhất thời ko có hứng thú, hiện tại xem cùng tối nay xem ko khác nhau nhiều lắm, vì thế nghe theo lời nói của các n, lại lười nhác nằm lại cỗ cũ.

Bốn cn thấy cô như thế, ngược lại cảm thấy hành vi đứng lên của mình ko tốt, đều đỏ mặt, vì bản thân ko có đem quy củ nói cho cô mà áy náy.

“Tiểu thư, đừng trách bọn nô tì, đây là quy củ.” Thật lâu sau, Nộ nhi đầu tiên thì thào mở miệng nói, ko biết vì sao, đối mặt với nữ tử vô dục vô cầu như vậy, n sẽ cảm thấy ko đành lòng.

“Ko có việc gì, tôi ko được làm cái gì, các cô cứ nói với tôi là được rồi.” Cô ko để ý, hướng các n cười cười: “Còn có bao lâu có thể vào cung?”

Nghe nói, đường vào cửa cung sâu như biển, tường thành hoàng cung cao cao hùng vĩ, còn có tầng tầng mái hiên lầu các đỏ thắm, hoa viên như là mê cung, cung điện ko đếm được.

Nhưng, rất nhiều ng tiến cung, tập trung suy nghĩ, muốn tất cả các biện pháp, dốc hết vật sở hữu, cũng muốn mãn nguyện, cũng muốn vọng tưởng bay lên đầu cành làm phượng hoàng.

Nói đến, mĩ nữ trong thiên hạ đều tụ tập đầy đủ ở hậu cung, lời này hẳn là ko giả. Tuyển tú hàng năm, tiến cống, hơn nữa các tiểu quốc phụ thuộc đưa tới mĩ nữ, có thể nói là muôn hình muôn vẻ, thiên hình vạn trạng, ganh đua sắc đẹp, giống như trăm hoa đua nở, vạ gia đua tiếng. Muốn có dạng gì sẽ có dạng đó, thanh tú, xinh đẹp, lạnh lùng, nhiệt tình như lửa, xinh xắn lanh lợi, cao lớn cường tráng.

“Tiểu thư, cũng sắp đến, hiện tại nơi này hình như là Đướng cái phía Nam, tận cùng đó là hoàng cung, Tuyên Đức môn.” Hỉ nhi tựa như bốn phía đều rất quen thuộc, vội vàng bẩm báo cho cô.

Cô gật gật đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô yên tĩnh lâu như vậy, suy nghĩ lâu như vậy, sau này vào cửa cung, khẳng định sẽ rất náo nhiệt, sẽ có rất nhiều chuyện phải làm rồi.

Cô có chút chờ mong, cảm thấy có chút dễ dàng, lại có chút ko thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.