Nhắm Mắt Nhớ Mở Mắt Yêu

Chương 12: Thà rằng không thương




Sói là động vật sống thành đàn, sói cùng sói ở giữa phối hợp ăn ý, trở thành nhân tố có tính quyết định thành công. Bất kể làm bất cứ chuyện gì, bọn nó luôn có thể dựa vào lực lượng đoàn thể đi hoàn thành. Sức quan sát nhạy bén, mục tiêu chuyên nhất, ăn ý phối hợp, lòng hiếu kỳ, chú ý chi tiết cùng với kiên nhẫn khiến cho sói lun có thể đạt được thành công.

Thái độ của sói rất đơn thuần, đó chính là việc thành công cứ định vị phía hang. Sinh mệnh ở bên trong, không có gì có thể thay thế tinh thần bm riết không tha, chính là bởi vì nó phải ly thin tn vạn khổ còn sng, sói có năng lực khống chế biến hóa làm chúng nó trở thành một trong những động vật trên địa cầu có sức sống ngoan cường nhất.

Sói là một loại động vật trung làm tương đối thành công, ngàn vạn năm nay chưa từng diệt chủng, cũng không bị thuần phục. Sói nổi bật kiểu cuộc sống vô cùng phong phú có mùi vị triết học. Chúng một lòng, biểu hiện ở sói nếu như không được đối mặt với động vật cường đại hơn mình, cần phải hợp nhau tấn công. Đồng tiến đồng lui, soid mặc dù có lúc một mình hoạt động, nhưng là động vật đoàn kết nhất, bạn sẽ không thể phát hiện ở sói khí có đồng bạn bị thương lại một mình chạy trốn.

Biết người biết ta, sói tôn trọng mỗi đối thủ, sói ở mỗi lần công kích trước cũng sẽ đi hiểu đối thủ, mà không sẽ khinh thị nó, cho nên sói cả đời rất ít công kích sai lầm, sói là một trong những động vật giới trung cực kỳ có trật tự cùng kỷ luật. Ra vẻ cực mạnh, tinh thần đoàn đội. Loài sói nguyên nhân là vì đánh vỡ tất cả cấp bậc giới hạn thời gian cung cấp, trường hợp cùng cơ hội, sói ở chung một chỗ gào thét thì tất cả cấp bậc giới hạn đều biến mất.

Ở hiện đại, cơ hồ mỗi người cũng biết tập tính của sói, bọn nó có tinh thần đoàn đội, cơ hồ trở thành mỗi công ty văn hóa bắt buộc.

Mà Tiêu Tương Phi càng thêm quen thuộc tất cả, trong đầu cô đem tập tính của sói nhớ lại một lần, cô biết hôm nay là khó thoát một trận đánh, chỉ là sói không dễ đối phó.

Đang ở thời điểm cô nghĩ như vậy, Hiên Viên Vũ thần tốc đi tới bên người cô, chặn cô ở phía sau. Động tác này làm liền một mạch, như nước chảy mây trôi loại tự nhiên, khiến cho cô có chốc lát mất hồn.

Có vài phần không biết đã bao lâu, từ khi cô có trí nhớ lên, bắt đầu hiểu chuyện, tới giờ chưa từng có bất cứ người nào, đứng ở trước mặt của cô, vì cô che gió che mưa, bảo vệ cô, mến yêu cô. Cho đến khi thành một đặc công, có năng lực tự vệ, cô càng thêm không cần người đàn ông nào bảo vệ, thói quen của cô.

"Ngươi một hồi đi theo đám bọn hắn chạy đi, nhất định phải chạy ra rừng cây, biết không?" Hiên Viên Vũ dặn dò, chỉ sợ một lát chú ý cô không kịp, cho nên vội vàng giao phó.

"Ta không chạy, ta có thể đối phó." cô lạnh lùng nói, không chút nào nhận tình của hắn. Đối diện nguy cơ, thủ đoạn xử lý của cô thiên thiên vạn vạn. Sói, cô còn sẽ không sợ.

Hiên Viên Vũ có chút nổi cáu, cả giận nói: "Một nữ nhân có thể trổ tài cái gì." Hắn lại hướng sau lưng Viên Quân nói: "Viên Quân, ngươi một hồi dẫn nàng đi, mang tới chỗ an toàn."

"Dạ, hoàng thượng." Viên Quân có chút ngạc nhiên, nhưng là mệnh lệnh là muốn hắn phục tùng .

Tiêu Tương Phi cũng có chút căm tức, người đàn ông này thế nào nghe không hiểu..., mình nói là quốc ngữ, cùng người đàn ông này nói là giống nhau, không phải điểu ngữ.

Cô nghĩ nổi giận, nhưng cô lại không được phép phản bác nữa. Bầy sói, lúc này đã không kềm chế được rục rịch chộn rộn, bọn nó đợi được quá lâu, rốt cuộc ở một tiếng của con sói thủ lĩnh, nhanh chóng hướng bọn họ nhào tới.

"Cẩn thận." Không biết là người nào hô một tiếng, đao và kiếm cũng đồng loạt rút ra ngoài, cũng hướng nhào tới tới bọn sói chạy đi.

Cùng sói đấu tranh, rốt cuộc bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.