Nhắm Mắt Lại Rồi Sẽ Thấy Nhau!

Chương 112: Đừng Bỏ Rơi Ta Lại




Hôm nay Randall vừa mới kết thúc đợt huấn luyện cho bộ hạ, vửa mở điện thoại liền nhận được tin nhắn của Glace: Em đang ở bên ngoài quân bộ, anh có thể nhờ người ta cho em vào được không?

Phía dưới còn chèn thêm icon hình mặt cười ^o^.

Glace đã nhẩm tính thời gian để đến quân bộ, lúc tới vừa vặn kết thúc lần huấn luyện buổi sáng, hắn lướt qua ánh nhìn săm soi của hơn một nghìn binh lính thư trùng, mang theo hộp cơm cách nhiệt đến trước mặt Randall.

“Em đến thăm ban.” hắn cười nói, giơ hộp cơm trên tay lên, “Mặc dù em đã cố nhớ lượng thức ăn cố định của anh, những có lẽ em đã lỡ làm ra hơi nhiều, nếu như anh ăn không hết cũng có thể chia cho thuộc hạ của anh, em cảm giác tay nghề làm cơm của mình vẫn còn rất tốt.”

“Không sao.” Randall ôm vai Glace, dẫn hắn hắn ngồi vào bàn bên cạnh, thuận tiện chặn ánh mắt khát vọng của những thư trùng khác lại “Anh sẽ ăn sạch.”

Vốn các tướng quân có quân hàm cao sẽ có thể vào trong phòng riêng dùng cơm, nhưng Randall không thích, hắn chính là có tư tâm muốn quang minh chính diễn màn ân ái thuận tiện biểu thị chủ quyền công khai, khiến cho đám thư trùng độc thân thèm khát Glace trong quân bộ này phải dập tắt hy vọng triệt để. Cái này cũng là lí do vì sao trước khi xác lập quan hệ, Randall chưa từng mang Glace vào quân bộ lần nào — hệ số nguy hiểm thực sự rất cao.

Nắp hộp cơm vừa mở ra, mùi thơm nồng nàn của đồ ăn lập tức từ bên trong bay ra, khứu giác của thư trùng vốn luôn vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là những người ngồi ở xung quanh bọn họ kia, thực sự đều đã chảy đầy nước miếng rồi.

Nghiêm túc xem xét thì thức ăn trong nhà ăn quân bộ cũng không tính là dở, nhưng việc nhìn thấy cảnh mình phải ngồi ăn cùng với một bàn toàn anh em chiến hữu thư trùng trong cái mâm nhà ăn, còn cấp trên của mình lại có một vị hùng chủ ôn nhu đẹp đẽ săn sóc mang cơm hộp tình yêu đến ăn cùng, loại cảnh ngộ khác biệt quá khổng lồ này cũng quá bất công rồi.

“Hai hộp này là cơm và canh, hộp này là hoa quả mà em đã cắt gọn cùng bánh ga tô, bánh bích quy, vào buổi chiều khi anh xử lý công vụ có thể làm đồ ăn vặt cũng được.” Glace vui vẻ nói, “Em vẫn thích tự làm một chút điểm tâm nhỏ, thế nhưng những đồ gần đây em tự làm có hơi nhiều nên cũng ăn không hết, em vừa nhớ anh vẫn chưa ăn liền mang tới cho anh.”

— Bạn lữ của Randall thiếu tướng thực sự là quá ngọt ngào, thật hâm mộ, thật ghen tỵ, thật hận.

Randall cũng cảm thấy như vậy, vì lẽ đó hắn nhanh chóng cúi người hôn một cái trên khóe miệng Glace, khi hắn ngẩng đầu lên vẫn là bộ mặt lạnh nhạt cùng dáng vẻ thản nhiên, nhưng Glace sẽ ngay lập tức đỏ mặt ngại ngùng nói: “Đây là trường hợp công cộng!”

Mấy trùng tộc ở khoảng cách gần vừa nhìn thấy tình cảnh liền cảm thấy lòng đầy chua xót liền thu lại âm thanh mà bản thân nghe thấy phát lên trên trang giao lưu công cộng trong tinh võng, có người còn đánh bạo chụp trộm một tấm khuôn mặt đang đỏ mặt, không biết làm sao của Glace, vừa mới tung ra ngoài đã ngay lập tức thu hoạch được một nhóm thư trùng quan tâm.

Nặc danh: Trời ạ đây không phải là vị hùng chủ mà tôi thất lạc nhiều năm hay sao, mau cùng tôi về nhà!

Nặc danh: Người phía trên ngưng ảo tưởng, Glace khả ái rõ ràng đã sớm cùng tôi bàn chuyện chung thân đại sự.

Nặc danh: Ha ha, chúng mày đừng có nằm mơ, Glace khả ái ngày hôm qua còn ngồi trong lồng ngực của tao làm nũng đây.

Nặc danh: Các vị đều hãy tỉnh lại đi, mở mắt ra mà nhìn, ngày hôm nay các vị vẫn còn là cẩu độc thân đấy, có điều tại sao tất cả mọi người lại đều ẩn danh vậy.

Nặc danh: Móa, mày bớt phí lời đi, đương nhiên là bởi vì nếu để lộ thì đừng nói là được nắm tay Glace cục cưng, còn chưa bị thiếu tướng đánh chết đã là may lắm rồi.

Nặc danh: Ghen ghét đến nghẹt thở, có nên chờ khi thiếu tướng chạy bộ rồi dùng bao tải đánh lén?

Nặc danh: Thiếu tướng liền giao cho chúng mày giải quyết, tao chỉ muốn nếm thử cơm hộp tình yêu mà Glace tự làm

Randall: Ha ha [ cơm hộp tình yêu. jpg]

Hiển nhiên, cấp trên của bọn họ so với bề ngoài còn có ấp ủ nhiều tâm cơ lắm, thậm chí đoán được bọn họ sẽ chạy đến trên tinh võng kêu rên, còn cố ý chụp bức ảnh ân ái của cả hai, kéo đến cả ngàn cừu hận.

***

Thời gian nghỉ ngơi khiến người người thống khổ chỉ có một người vui vẻ trôi qua rất nhanh, hơi nghỉ một chút liền bắt đầu tiến hành lần huấn luyện buổi chiều, bởi vì ngày hôm nay Glace không có gì chuyện làm liền chấp nhận lời mời ở lại của Randall đến xem cảnh huấn luyện thường lệ trong quân bộ.

Thân làm thiếu tướng Randall vốn không cần huấn luyện chung cùng thủ hạ, chỉ khi tình cờ ở lại đây giám sát sẽ thuận tiện đồng thời tiến hành huấn luyện, những lần như vậy không nhiều, hôm nay là lần đầu tiên trong tháng, miễn cho bọn binh lính thuộc hạ chỉ biết xem cấp trên yêu đương mà lơ là trong quá trình huấn luyện.

Đây là lần đầu tiên Glace vào bên trong quân bộ, đặc biệt là vào lúc mấy tiểu đội binh lính đồng thời đang tiến hành huấn luyện, hắn chỉ nhìn thôi cũng đã thấy vô cùng mới mẻ.

Glace yên tĩnh ngồi xem trên ghế con mà Randall cố ý đưa qua, tình cờ nhìn thấy ánh mắt len lén liếc tới của một thư trùng xa lạ còn lộ ra nụ cười ngại ngùng hướng về đối phương gật gù.

Thư trùng bỗng nhiên thu được phúc lợi bất ngờ: Tôi… tôi… tôi hình như đã yêu QAQ.

Có hùng trùng thân thể yêu kiều là Glace ngồi xem ở bên cạnh, cơ hồ tất cả mọi thư trùng đều phá lệ nhiệt tình cực kì, cho dù có thiếu tướng ở trước mặt nên không dám đến gần nhưng lén lút biểu diễn một chút sức mạnh của bản thân thì vẫn có thể.

Sau khi kết thúc việc làm nóng người liền bắt đầu đợt huấn luyện thân thể chính thức, hạng thứ nhất là chống một tay kèm theo phụ trọng, mỗi người đều quen cửa quen nẻo cầm lấy phụ trọng móc ở trên eo, Glace liếc mắt nhìn phụ trọng ánh màu kim loại kia, tò mò hỏi một câu: “Cái này nặng bao nhiêu?”

“Sáu mươi kilôgam.”

Con số này khiến Glace lập tức cảm thấy kinh hãi, hắn trợn to hai mắt nhìn Randall: “Mang vật nặng như vậy huấn luyện sao? Sáu mươi kilôgam là bằng cân nặng của em rồi.”

Mặc dù biết mọi thư trùng trong quân bộ có thể năng đặc biệt ưu tú, nhưng vẫn khiến hắn cảm giác khiếp sợ.

Nhìn dáng dấp sợ ngây người của Glace khiến Randall lập tức cảm thấy ngứa ngáy, liền cúi đầu ghé vào bên tai Glace nhỏ giọng nói một câu.

Lời hắn vừa nói kia hẳn cũng là một kiến nghị hồ đồ khiến Glace lại đỏ mặt một lần nữa, chậm chạp nhỏ giọng nói: “Không, không tốt đâu, nơi này nhiều người như vậy, hơn nữa đều là thủ hạ của anh…”

“Không sao, dù sao mang phụ trọng cũng rất không thoải mái.” Randall dùng vẻ mặt nghiêm túc nói hưu nói vượn, những binh lính ở phía sau hắn nghe thấy câu nói này đều lộ ra vẻ mặt vi diệu: Mang phụ trọng đúng là không thoải mái, nhưng đã qua nhiều năm như thế bọn họ đều đã quen thuộc từ lâu được không? Quả thực bình thường như ăn cơm uống nước vậy, hoàn toàn không có cảm giác gì.

Cuối cùng Randall vẫn thành công thuyết phục được Glace.

Tất cả binh lính nghe khẩu lệnh trang nghiêm lạnh lùng chuẩn bị bắt đầu của Randall, sau đó nhìn thấy hắn ép người xuống bày ra động tác chuẩn bị tiêu chuẩn, nhưng trên eo lại không đeo phụ trọng.

Ngay sau đó, Glace mắc cỡ đỏ mặt ngồi trên lưng Randall.

Toàn bộ thư trùng sau lưng đều bị một màn thức ăn cho chó độc địa này nghẹn gần chết.

Thậm chí có thư trùng tốc độ mau lẹ thừa dịp đợt huấn luyện còn chưa chính thức bắt đầu, thật nhanh phát ra lời oán niệm ở trên tinh võng: Trời ạ, tại sao cũng cùng là huấn luyện thân thể, tôi phải mang trên lưng là phụ trọng cứng rắn lạnh như băng còn trên lưng trưởng quan của tôi lại là hùng trùng mềm mại?! Má nó chứ tôi không muốn tiếp tục ở quân bộ nữa, tôi muốn yêu!!! Tôi không muốn ngày ngày đều phải đi nhìn một đám vừa cao lại vừa cứng thư trùng giống như tôi nữa!!! Đến đây đi, có vị hùng trùng nào cũng ngọt ngào giống như hùng chủ của thiếu tướng không làm ơn tới yêu tôi đi!!!!

Trên thực tế sau khi bắt đầu huấn luyện, cho dù Randall là đối tượng khiến mọi người không ngừng ước ao cũng không thật sự cảm thấy dễ chịu như vậy, nguyên nhân là vì để không trở ngại động tác huấn luyện của hắn, Glace dạng chân ngồi ở trên lưng hắn đồng thời dùng cẳng chân cuốn lấy eo hắn, động tác thân mật như vậy khiến cho một nơi nào đó của Randall lập tức phản ứng.

Lại một lần nữa dùng hành động thực tế minh chứng cho việc thư trùng dễ dàng phát tình như thế nào khi trước mặt hắn là vị hùng trùng trong lòng.

Cánh tay không ngừng làm động tác uốn lượn rồi duỗi thẳng nhiều lần, dù mang theo Glace nhấp nhô lưng không ngừng, nhưng trong đầu Randall lại một bên vì Glace đỡ vai của chính mình cùng mùi táo trên người cậu mà động tình không ngừng, một bên nghiêm túc đấu tranh tư tưởng kịch liệt “Cuối cùng có nên trộm cầm vật riêng tư của Glace lúc trở lại để tiến hành hành vi không thể miêu tả gì đó hay không.”

Tuy rằng cực kì cực kì muốn vác đao thật súng thật lên vận động trên giường, nhưng vì không muốn doạ chạy hùng chủ khả ái vừa đuổi tới tay, hắn vẫn phải tạm thời nhẫn nhịn.

Lấy tần suất nhanh vô cùng liên tiếp nằm sấp chống tay tới một ngàn cái xong, Glace liền phát hiện trên trán Randall đã đổ đầy mồ hôi, nghĩ hắn chắc bởi vì tiêu hao thể lực mà mệt đến ra mồ hôi, liền cầm giấy từ trong túi áo ra thay hắn lau mồ hôi: “Mệt lắm sao? Có phải vì em quá nặng? Hay vì tư thế như vậy không tiện?”

Một đám binh lính giận mà không dám nói gì: Vô nghĩa, một lần huấn luyện phải làm đủ ba ngàn cái, lúc này mới hơn một ngàn cái căn bản không thể khiến thiếu tướng mệt!

Nguyên nhân đổ mồ hôi của Randall ở trong mắt đám thư trùng thực sự quá mức rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến bọn họ ghen ghét muốn đỏ cả mắt.

Thiệt thòi cho bọn họ trước đây còn tưởng rằng thiếu tướng là một thư trùng hiếm thấy không có nhiều hứng thú với hùng trùng, kết quả thì sao, tất cả mọi chuyện đều là giả tạo, căn bản không tồn tại! Hắn không những cảm thấy hứng thú đối với hùng trùng, mà còn đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với chuyện ngược cẩu!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.