Nhắm Mắt Lại, Nói Yêu Anh Đi

Chương 47: Hôn phu




Diệp Kiến Bân và Tằng Như Thánh hội diện không lâu, cha con Trương Tri Hành chưa kết thúc cuộc nói chuyện ở ban công đã nhận được điện thoại của hắn, dưới sự can dự của bộ trưởng quốc phòng Tiêu Vĩ Liệt và Tằng Như Thánh, phương án thương xã tổng hợp do hội nghị Kiến Nghiệp hình thành được thông qua.

Vì mau chóng thúc đẩy công tác tương quan, sẽ tạm thời do Trần Vinh Côn đại biểu cho Quốc vụ viện liên lạc các cơ cầu về đất hiếm, rồi mới liên hợp với Cẩm Hồ thành lập tập đoàn mậu dịch khoáng nghiệp Hoa Hi, khoáng nghiệp Hoa Hi tại nghiệp vụ nhận chỉ đạo hiệp hội công nghiệp đất hiếm, do quỹ liên hợp nắm cổ phần tuyệt đối với khoáng nghiệp Cẩm Hồ.

*** Hoa Hi là viết tắt: Hi thổ (đất hiếm) Trung Hoa.

Hoa Hi này khác hoàn toàn với Hoa Hi của anh em chọ Đường Chương Châu, trong nước tất cả xí nghiệp không mang tiền tố địa phương trước "Hoa" hoặc "Trung" đều có hàm nghĩa đặc thù.

Trừ công tác nhanh chóng ngoài dự liệu ra thì các kết quả khác không có gì bất ngờ, Trương Khác cúp điện thoại của Diệp Kiến Bân, thở phào:

- Cuối cùng cũng xong được một việc, xí nghiệp Nhật Hàn thế nào cũng nhảy dựng lên chửi bới.

Trương Tri Hành hỏi:

- Ba nghe trong điện thoại nói lần này còn muốn tăng hạn ngạch xuất khẩu à?

- Là để hòa hoãn oán khí của các nước Âu Mỹ, cho dù tăng gấp đôi hạn ngạch thì chỉ cần triệt để phong tỏa con đường chảy máu tài nguyên, thực tế đã giảm hạn ngạch xuống một nửa rồi.

Trương Khác trả lời:

- Nếu chúng ta đoàn kết, lại có ưu thế sẵn có, có thể phân hóa đối thủ, tiếp theo đó trong chuyện đàm phán dẫn tiến kỹ thuật dễ dàng đột phá từng phần một.

Lương Cách Trân tới nhắc nhở hai cha con con là đã rất khuya rồi, Trương Khác thì không sao, Trương Tri Hành mai phải dậy sớm xuống nông thôn, cần ngủ sớm.

Chưa tới 2 giờ sáng là Trương Khác chưa buồn ngủ, liền xuống lầu pha cà phê, nhìn thấy Vệ Lan đang ôn bài, còn Địch Đan Thanh cũng ngồi trước bàn ăn đọc tài liệu.

Dưới nhà Vệ Lan có cửa hàng hợp kim ban đêm cũng làm việc, để không ảnh hưởng tới cô ôn thi, thời gian qua cô cùng thím Vệ ở đây, có phòng khách rành riêng cho mẹ con họ.

Trương Khác mua luôn cả tòa biệt thự sát bên, để cho đám Phó Tuấn và nhân viên đi cùng mỗi lần tới không cần phải ở nhà khách, có chuyện gì cũng tiện. Địch Đan Thanh tuy có nhà ở Tân Vu, nhưng so với cô đơn một mình, chẳng bằng chen lấn với Vệ Lan trên giường.

Trương Khác đem chuyện vừa rồi Diếp Kiến Bân nói qua điện thoại kể cho Địch Đan Thanh:

- Tôi sẽ ở lại Tân vu vài ngày, chị xem xem chuyện thảo luận thành lập thương vụ Cẩm Hồ bố trí tại Tân Vu có được không? Thuận tiện cho mọi người nghỉ ngơi luôn.

- Nhưng tài liệu dùng thảo luận, tôi chưa chắc đã làm kịp trong một hai ngày...

- Cô có thể tìm một hai trợ lý...

Trương Khác cũng không muốn dồn hết công việc lên người Địch Đan Thanh, từ lúc có cô bên cạnh, không chỉ phân chia áp lực cho y, mà rất nhiều công việc còn được làm tỉ mỉ hơn, toàn diện hơn, xem ra phải thành lập một một văn phòng chuyên môn ở Kiến Nghiệp rồi:

- Không cần thiết chuyện gì cũng đích thân làm...

Định thêm "trừ mát xa" song có Vệ Lan ở đây không nói ra miệng được.

Bên ngoài trời mua rả rích, do suối nước nóng nên trong nhà gỗ nhiệt độ còn cao hơn dưới núi.

Địch Đan Thanh ngồi trên bồ đoàn cỏ, người nằm nhoài ra bàn thấp xem tài liệu trong máy vi tính, mái tóc dài vén sang một bên, lộ ra một góc cổ ngà ngọc, Trương Khác cứ lởn vởn trước mặt Địch Đan Than, từ đó y có thể nhìn xuyên qua cổ áo cô thấy nửa bầu vú trắng nõn và khe sâu mê hồn.

Địch Đan Thanh sao chẳng biết cái trò của y, cố gắng tỏ ra thản nhiên không biết gì, song căn bản không đọc nổi nội dung tài liệu, cuối cùng chịu không nổi đứng dậy nói:

- Cậu ngồi xuống, tôi đứng xem tài liệu.

Tần Dụ Cầm đi vào, thấy Trương Khác ngồi tiu ngỉu trương bàn, Địch Đan Thanh lại đứng ôm tài liệu trước ngực xem, lấy làm hạ hỏi:

- Giám đốc Địch sao thích đứng thế?

Địch Đan Thanh tất nhiên không nói thật:

- Ngồi mỏi lưng, đứng lên cho thoải mái...

Địch Đan Thanh muốn gọi Vệ lan tới giúp, nhưng không muốn làm ảnh hưởng việc học tập của cô, nên tạm thời dùng Tần Dụ Cầm, là người Trương Khác quen sớm nhất ở Tân Vu.

- Giám đốc Tạ ở phía bên hồ đối diện gọi điện nói giám đốc Thành Hán Chương, Tiêu Tấn Thành đã tới nhà khách suối nước nóng, tối nay chắc người đến đủ, muốn tôi tới thông báo trước...

- Để bọn họ ôn chuyện cũ trước.

Trương Khác phất tay:

- Đợi chủ tịch Tôn đến thì tôi tới.

Tần Dụ Cầm đi rồi, Trương Khác hỏi Địch Đan Thanh:

- Mỏi lưng thật à?

- Chuẩn bị chừng này tài liệu, cậu tưởng nhẹ nhàng chắc?

Địch Đan Thanh nghĩ có cả Tạ Vãn Tình lẫn Hứa Tư ở Tân Vu mà tên nhóc này vẫn không chịu ngoan ngoãn.

Bên ngoài có tiếng động, nghe thấy Lương Quân nói với Tôn Lệ:

- Như thế ngoại đào viên ấy, tên nhóc này chỉ giỏi làm những chỗ hay để hưởng thụ.

- Trừ nơi này ra anh bảo Trương Khác còn mấy chốn ôn nhu bí mật khác nữa?

Diệp Tiểu Đồng luôn hoài nghi nhân phẩm của Trương Khác, lại chẳng nể nang gì y.

Tiếp đó nghe thấy tiếng cười khúc khích của Tạ Vãn Tình và Hứa Tư, Trương Khác chẳng thèm mang dép, cứ thể chân đất đi ra ngoài nhìn thấy Tạ Vãn Tình, Hứa Tư, Lương Quân, Tôn Lệ, Trương Dịch, Lưu Đình cả một đống người ngồi thuyền từ hồ đối diện sang, đứng dưới mái hiên ngắn ao nước phủ hơi mờ huyền ảo:

- Mọi người đi chơi núi về sớm thế?

Trù kiến thương vụ Cẩm Hồ là cách cục lớn chưa từng có của Cẩm Hồ, những nhân vật hạch tâm trong hệ thống Cẩm Hồ mấy ngày qua lục tục tới đây, không chỉ có cao tầng Tân Quang, Ái Đạt mà còn có cao tầng Thế Kỷ Cẩm Hồ, Việt Tú, Hương Tuyết Hải, Thịnh Hâm, còn đặc biệt mời cả Quách Tùng Duyên.

Đương nhiên không có chuẩn bị trước, mọi người bỏ việc tới đây, nên thời gian không đồng nhất, những người đi sớm được mang người nhà tới nghỉ ngơi, Cẩm Hồ thành lập bốn năm, ai cũng bận tối mặt tới tận bây giờ, coi như phúc lợi hiếm có.

Tạ Vãn Tình và Hứa Tư tới khá sớm, nhưng trước mặt bao người, làm gì cho Trương Khác cơ hội ăn vụng.

Trương Khác đi đất, ngồi bệt ở ngưỡng cửa, nhìn đám người còn đông hơn nữa đứng ở bờ đối diện nhìn sang bên này, bản thân y cũng không ngờ Cẩm Hồ có thể phát triển thành quy mô như vậy, đội ngũ quản lý lớn thế này ở Trung Quốc có thể gọi là hàng đầu rồi.

~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

Đầu mùa hè thời tiết Bắc Kinh khô nóng, không khí ngột ngạt chẳng cảm thấy chút độ ẩm nào.

- Các người tính hợp tác với Cẩm Hồ, tính đem một kỹ thuật trọng yếu như thế chia sẻ với Cẩm Hồ à? Các người có biết cái công ty này khiến Mitsui tổn thất lớn không hả?

Trong quán rượu Nhật ở con ngõ sâu tại Bắc Kinh, trong tiếng rít cố dồn nén của Trì Tá Tú Tàng chứa phẫn nộ điên dại, hắn về Bắc Kinh vài ngày rồi, đã đủ tìm hiểu chi tiết về vai trò Cẩm Hồ đằng sau quyết sách về đất hiếm của chính phủ TQ, trước đó Cẩm Hồ chưa đủ tư cách làm hắn chú ý hay nổi giận.

- Tôi rất lấy làm tiếc vì chuyện ngài Anh Thọ.

Cương Thôn Mộc ôn hòa hỏi:

- Khi nào phía Trung Quốc đưa ngài Anh Thọ về Nhật, ngài đại sự có đạt được nhất trí với Trung Quốc về việc này không?

Cương Thôn Mộc và trợ lý Sâm Sơn Dã tới TQ là để chính thức tiếp xúc với Cẩm Hồ, hiệp đàm dẫn tiến kỹ thuật, xuống máy bay liên cùng Sơn Bổn Hiền Thứ tới gặp Trì Tá Tú Tàng, trong lòng ông không muốn nhà Trì Tá chỉ tay năm ngón với Toshiba, nên chẳng giải thích, hỏi lảng đi.

- Nec tiếp tục đàm phán với phía TQ về nhà máy tinh viên, chẳng lẽ Toshiba từ chối hợp tác với Cẩm Hồ là có thể vãn hồi lợi ích cho Mitsui?

Sâm Sơn Dã rất bất mãn việc Trì Tá Tú Tàng luôn can dự vào nghiệp vụ của Toshiba, giờ còn định lợi dụng Toshiba dằn mặt Cẩm Hồ, nói thẳng luôn:

- Cẩm Hồ là một xí nghiệp ưu tú, nhưng không có nghĩa được kỹ thuật Flash Memory là có thể mau chóng kéo gần khoảng cách cực lớn với doanh nghiệp điện Nhật Bản.

- Nếu có khả năng, xí nghiệp Nhật nên chung tay đoàn kết với nhau.

Cương Mộc Tôn thở dài:

- Cẩm Hồ từ năm 96 đã triển khai nghiên cứu ứng dụng kỹ thuật Flash Memory trên quy mô lớn, Iplayr chính là thành quả nổi bật của họ, có rất nhiều kỹ thuật độc quyền, làm Toshiba và Samsung khó vòng qua hết được. Từ chối hợp tác với Cẩm Hồ chỉ đẩy họ về phía Samsung mà thôi, đó là nguyên nhân chính chúng tôi vội vã vã tới Trung Quốc, nếu Cẩm Hồ bắt tay với Samsung, chúng tôi có khả năng lỡ một cơ hội lớn... Lúc này kẻ thực sự đang rình rập doanh nghiệp điện tử Nhật Bản chính là Samsung Hàn Quốc.

Nếu Cẩm Hồ đơn thuần chỉ lấy kỹ thuật DMP ra thì có lẽ Toshiba không động lòng, nhưng đầu tháng sáu Cẩm Hồ lại thêm một lợi thế nữa, ép Toshiba phải hợp tác với Cẩm Hồ trước Samsung.

Cẩm Hồ đã giải quyết được triệt để khó khăn kỹ thuật phần mềm cổng kết nổi USB, thực hiện được toàn bộ công năng đĩa mềm lại có ưu thế mà đĩa mềm không thể sánh được.

Sơn Bổn Hiền Thứ ở Bắc Kinh nên cũng tiếp xúc nhiều với Trì Tá Tú Tàng, dù Toshiba muốn độc lập, nhưng vẫn chịu ảnh hưởng khá sâu của Mitsui, hắn không muốn quan hệ mọi người thêm căng thẳng, đứng ra hòa giải:

- Cẩm Hồ đúng là may mắn phát triển được hai kỹ thuật quan trọng, cứ cho Samsung lời nói và việc làm nhất trí, không hợp tác với Cẩm Hồ, Intel cũng có thể bán kỹ thuật Flash memory trong tay họ, hình như TI đã tiếp xúc với Intel ở phương diện này rồi.

Tình thế đã thay đổi, Toshiba đơn phương cự tuyệt Cẩm Hồ là vô nghĩa, đương nhiên vì tránh kích thích Trì Tá Tú Tàng, Sơn Bổn Hiền Thứ không chỉ ra địa vị có khả năng Cẩm Hồ sẽ có ở sản nghiệp đất hiếm quốc tế sau này.

Nec không có khả năng cung cấp kỹ thuật tiên tiến hơn Trung Tinh Vi Tâm, có kinh nghiệm trước nên Hoa Hạ và chính phủ Kiến Nghiệp cũng rõ trong quá trình đàm phán phải chú ý chi tiết nào.

Do tất cả mô phỏng theo Trung Tinh Vi Tâm nên đàm phán diễn ra thuận lợi, ngày 18 tháng 6 ba bên đạt thành ý hướng sơ bộ.

Cát Kiến Đức chẳng giữ nổi tâm trạng phấn khích cho tới trước hoàng hôn, vì Trung Tinh Vi Tâm đã đưa một thông báo cho Nhật báo Kiến Nghiệp, dù mai mới cho đăng nhưng ông ta vẫn biết được trước nội dung.

Hôm nay, Việt Tú đại biểu cho Trung Tinh Vi Tâm đã cùng TI đạt thành ý hướng đầu tư 60 triệu USD vào nhà máy tinh viên, đổi lấy 10% cổ phần.

Hiệp nghị này còn cần thông qua ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia phê duyệt mới sinh hiệu lực, nhưng nó đủ đánh tan mọi tâm tình tốt đẹp của Cát Kiến Đức.

Đối với Trì Tá Tú Tàng hôm nay tham dự nghi thức ký kết mà nói, hạng mục này là cái gân gà, vì phía Trung Quốc nhượng bộ cực lớn, NEC chẳng mất gì, nhưng dù sao gân gà vẫn ăn được, Trì Tá Tú Tàng chẳng có nổi chút vui vẻ nào.

Khoáng nghiệp Hoa Hi hôm nay cũng chính thức treo biển hoạt động ở Kiến Nghiệp, chẳng khác gì mỉa mai Trì Tá Tú Tàng thất bại thảm hại trong lần cứu vãn nguy cơ này.

Trước đó một ngày Cẩm Hồ và Toshiba đã đạt thành hiệp nghị trao đổi kỹ thuật, giáng một cái tát đanh gọn lên mặt hắn.

Cũng chẳng phải chỉ có Cát Kiến Đức và Trì Tá Tú Tàng thất vọng, trong chung cư tạm, Lý Tại Thù nhìn màn mữa bên ngoài, mặt lạnh tanh nói:

- Toshiba nhanh thật.

Kim Nam Dũng không đáp, chẳng lẽ trách tổng bộ chậm chạp à? Thôi thì đành nói Toshiba nhanh vậy, nhưng tâm tình không sao nhẹ đi được.

- Có khi chúng ta bị Cẩm Hồ lợi dụng gây áp lực với Toshiba.

Lý Tại Thù thở dài:

- Mục tiêu của bọn chúng là Toshiba, nửa năm trước chúng đã có ý này rồi, giống như câu nói cổ của Trung Quốc: Củi khô luôn chờ lửa mạnh.

Kim Nam Dũng thầm nghĩ: "Trung Quốc lấy đâu ra câu này?", miệng nói:

- Chỉ trong vòng nửa năm Iplayr và sản phẩm DMP tăng vùn vụt, nhưng còn xa mới thay thế được máy nghĩa đĩa CD, MD. Giờ thêm Toshiba chính thức gia nhập trận doanh của DMP, chắc sẽ dần chiếm ưu thế.

- Samsung lại bỏ lỡ mất dịp may.

Lý Tại Thù thấy nuối tiếc, dù có lẽ cho rằng kỹ thuật DMP không đáng đổi lấy Flash Memory, nhưng một tuần trước ở triển lãm điện tử Moscow, Cẩm Hồ lần đầu đưa ra vật thực hiện lưu trữ USB, đó mới là thứ khuất phục Toshiba.

Nhìn cái USB nhỏ hơn chiếc bật lửa trên bàn, nhưng Lý Tại Thú nhìn thấy tương lai to lớn của nó, liền cầm nó lên, xoay trong tay.

Hai ứng dụng có khả năng lớn nhất của Flash Memory trong tương lai lại do Cẩm Hồ phát triển ra, Lý Tại Thù cảm thấy miệng đắng ngắt, trong lòng hắn tính toán giá trị thị trường của USB, quy mô thị trường của nó chắc chắn không nhỏ hơn đĩa mềm.

- Có lẽ giá cao là chướng ngại duy nhất của nó, dù chưa chính thức tiêu thụ, nhưng có thể dự đoán một chiếc USB dung lượng hơn đĩa mềm 20 lần, giá không thể thấp hơn 100 USD, thậm chí lên tới 120 USD, giá cao như thế khó mà phổ biến được.

Kim Nam Dũng tỉnh táo phân tích:

- Iplayr chưa tiếp cận thị trường đại trà cũng là vì giá quá cao. Bất kể USB hay Iplayr thì linh kiện hạch tâm quan trọng nhất vẫn là Flash memory chip, bọn họ phải phát triển được nó với giá rẻ hơn và dung lượng lớn hơn.

- Phải, đây cũng là nguyên nhân Toshiba phải vội vàng hợp tác với Cẩm Hồ.

Lý Tại Thù cau mày:

- Dung lượng cao hơn, giá rẻ hơn, tức là ứng dụng rộng rãi hơn, chúng ta không thể để chúng bỏ lại ở phương diện này...

~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~

- Chung ta cần nâng cao dung lượng hơn nữa, giá rẻ hơn nữa, giá Iplayr có thể giảm xuống một nửa là có thể chiếm ưu thế tuyệt đối trên thị trường.

Trương Khác ngón tay kẹp một cái Flash memory chip, nhìn chăm chú:

- Trước đây chúng ta chỉ có thể bị động đợi người khác, hiện có thể dựa vào bản thân...

Trước khi đi Hong Kong, Trương Khác đặc biệt triệu tập nhóm Trần Tín Sinh, Liễu Chí Thành Đinh Hòe, Thành Hán Chương tới họp nội bộ, mặc dù cấm chỉ chuyển nhượng cho bên thứ ba, Cẩm Hồ một ngày trước đó thực sự có được toàn bộ kỹ thuật Flash Memory từ Toshiba, cái giá là toàn bố vốn liếng kỹ thuật Cẩm Hồ tĩnh lũy mấy năm qua.

Thế nên Trương Khác mới có chút tự tin chiếm lấy một chỗ trong sản nghiệp địa vị:

- Dung lượng cao hơn thì tạm chưa dám yêu cầu, dù sao thì cần thêm thời gian nghiên cứu... Nhưng giá rẻ hơn không biết sau tháng 10 có thể thực hiện được không?

Nhà máy của Trung Tinh Vi Tâm đã đi vào giai đoạn lắp đặt trang bị, phối hợp với đội nghĩ kỹ thuật của Vườn Sồi tiêu hóa kỹ thuật của Toshiba, bốn tháng hẳn là nắm chắc được.

Liễu Chí Thành tính toán rồi nói:

- Vậy chúng tôi chuẩn bị sản xuất Flash Chip Memory, có điều cũng không thể lập tức hạ ngay xuống được, tỉ lệ sản phẩm xấu có thể sẽ làm Trung Tinh Vi Tâm đau đầu một thời gian, mọi người phải sớm có chuẩn bị tâm lý.

Trương Khác xua tay:

- Không cần quá gấp, tôi nghĩ Trung Tinh Vi Tâm sinh tồn được không thành vấn đề, quan trọng là phát triển.

Liễu Chí Thành cũng chẳng lo vấn đề tồn tại của Trung Tinh Vi Tâm, dù NEC và điện tử Hoa Hạ cùng chính phủ Kiến Nghiệp rùm beng chuyện xây nhà máy tinh viên, nhưng chỗ bọn họ thậm chí chẳng thèm có ý thảo luận về việc này.

Hạng mục Hoa Hạ NEC cơ sở không đủ, căn bản không thể tạo thành uy hiếp với họ, Liễu Chí Thành đã nghĩ tới công trình kỳ hai rồi:

- Công nghệ hiện nay của chúng ta tối đa chỉ có thể sản xuất Flash memory chip 64M, muốn cao hơn chỉ có thể trông vào công trình kỳ hai.

Trương Khác gãi đầu nhìn Trần Tín Sinh, Trần Tín Sinh giải thích:

- Dù TI vừa mới đầu tư, nhưng họ cũng chỉ mới lập nhà máy 0.18 micron, muốn TI lập tức cung cấp kỹ thuật 0.25 micron là khá khó, trong vài năm tới, yêu cầu thị trường về việc nâng cao dung lượng Flash memory chip không nhiều, nhưng yêu cầu với dung lương của Iplayr rất co, chúng ta đành nhờ nhà máy của TI hoặc Toshiba làm hộ.

- Hiện Iplayr có dung lượng 32M đủ lưu trữ ca khúc nghe trong nửa tiếng, nếu dung lượng có thể nâng lên 10 lần thì hoàn mỹ.

Đinh Hoe gãi cằm nói:

- Nghe nói IBM và Hitachi có kế hoạch phát triển kỹ thuật ổ cứng mini, đó là con đường tắt đột phá dung lượng trong thời gian ngắn, chúng ta có nên theo không?

- Áp lực quá cao cũng không tốt, Hitachi và IBM có tích lũy kỹ thuật, chúng ta không so được, theo họ sẽ vô cùng vất vả.

Trương Khác lắc đầu:

- Chúng ta không có thực lực chân đạp hai thuyền, nếu đã bước lên con thuyền giặc Flash memory chip thì cứ theo nó tới cùng đi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.