Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

Chương 23: Sạch Sẽ Sao




" A Đường, phế hắn đi!"

Ông vừa nhẹ nhàng mở miệng, người đàn ông to cao áo đỏ bên cạnh đã tiến lên, không nhanh không chậm rút ra một con dao sắc bén, chìa đến trước mắt Quan Thẩm. Hàn quang kim loại ánh lên, bắn vào mắt Quan Thẩm, khiến cho ông ta không cách nào mở mắt ra được!

Sợ hãi!

Đúng, là vô cùng sợ hãi!

Thủ đoạn cúa người đàn ông này có bao nhiêu tàn nhẫn, cực đoan, hắn đều hiểu được!

Triệu Đường từng bước tiến lên, dùng con dao sắc nhọn trực tiếp tra tấn hắn, từ từ...từng chút một...

...nhưng không giết chết hắn...

Nỗi đau thân thể ập lên, lấn chiếm tâm trí lão, nhưng lão không oán hận người kia...chỉ có sợ hãi!

Quan Thẩm liên tục la lên, tiếng la thảm khốc thê lương đến tột cùng khiến người ta không khỏi dựng tóc gáy!

Thật giống như nỗi đau của Lão Hạc khi tự sát!

Tuy nhiên, có sự khác biệt rất lớn...lão Hạc là tự giết bản thân, cuối cùng chết vô cùng thê thảm, nhưng Quan Thẩm là bị tra tấn...tra tấn một cách khốc liệt!!!. Hắn giống như khi nửa người chui xuống Quỷ Môn quan... liền có một bàn tay mạnh mẽ kéo hắn lên!

Cứ liên tục như vậy!

"N..NAM CUNG TỔNG! LÀM ƠN THA CHO TÔI!!!! TÔI...TÔI KHÔNG LÀM GÌ HẾT!"

" Vẫn ngoan cố như vậy? A Đường!" Ánh mắt Nam Cung Hải lạnh lẽo, không có nửa phần thương tiếc

Triệu Đường tức giận, sai người mang vào một cái bệ nướng

"Ng...ngài...ngài..m..m..muốn làm gì?" Quan Thẩm sợ hãi, cố gắng co rụt lại đằng sau

PHẬP

" Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!"

Triệu Đường chém xuống, một chân của Quan Thẩm văng ra. Hắn nhặt lên với một vẻ mặt vô cùng kinh tởm, sau đó cho lên bệ nướng

" Quan tổng, ông giàu có như vậy...chắc hẳn đã từng ăn qua không thiếu thứ gì? Liệu đã từng ăn qua thịt người chưa?" Dạ Dường trào phúng hỏi, trong mắt không giấu nổi sự căm phẫn: " Tôi biết lá gan của ông rất lớn. Lớn đến nỗi có thể thương tổn thiếu gia!!!"

Th...thiếu gia?

Thiếu gia nào?

Lão làm gì có lá gan có thể đắc tội với người Nam Cung gia?

Thậm chí vị kia lão còn chưa từng gặp mặt!

" Chắc...chắc là có nhầm lẫn gì ở đây?" Lão đổ mồ hôi

" Ngươi còn chưa nhớ ra sao? 4 năm trước, vụ tai nạn xe làm thiếu gia mất đi thị giác...là do ông làm!!!!" Triệu Đường tức giận

Thiếu gia là thiên tài tuyệt thế cỡ nào, chỉ vì một tai nạn xe mà mất đi cả tương lai

Mặc dù hiện tại Nam Cung Tử Phi đại khái có thể tham gia giải quyết một vài công việc, nhưng mà mắt không thể nhìn, nên luôn luôn phải cần tới người hỗ trợ

Cũng vì sự việc này nên Nam Cung Tử Phi mới càng bài xích lão đại và đại tỷ!

Hắn như thế nào có thể bỏ qua?

Hắn một phần là do quá trung thành với Nam Cung gia, một mặt khác là do bị kích thích từ dáng vẻ của Quan Thẩm

Mà lúc này, Quan Thẩm cũng cảm thấy mình xong rồi!

Thực sự xong rồi!

Lão vậy mà vô tình gây ra một vụ tai nạn, hơn nữa nạn nhân còn là người của Nam Cung gia?

Lão đột nhiên nhớ đến gần đây bản thân liên tiếp gặp bất trắc, đầu tiên là Nam Cung gia vứt bỏ làm cho cơ đồ sự nghiệp mất hết cả, những vụ việc xấu xa đã làm ra cũng bị phát giác và tố cáo triệt để, còn bản thân thì bị vô tù. Nhưng lão chưa ngồi tù được mấy ngày thì bị bắt đưa đến quán bar này!!!

Lão hối hận!!!

Xong cả rồi! Thực sự kết thúc rôdi

" Chưa đâu! Ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm nhận sống không bằng chết!!!!" Triệu Đinh bên cạnh cũng tiến lên. Bên cạnh Nam Cung Hải có 2 nhân thủ đắc lực: Triệu Đường tinh thông võ nghệ, còn Triệu Đinh mưu mô xảo quyệt, tài trí hơn người

" Được rồi, chuyện ở đây sẽ giao cho mấy cậu giải quyết" Nam Cung Hải lúc này mới đứng lên, chậm rãi ra khỏi quán bar, ngay cả khi đã đi ra ngoài cửa, ông vẫn lờ mờ nghe thấy tiếng la hét thảm khốc

Khóe môi của ông cong lên, không có một chút thương tình

Reng

" Có chuyện gì?"

" Nam Cung tổng, có một khoa nghiên cứu về thị giác ở Mĩ, có thể phẫu thuật giác mạc, không cần phải tìm kiếm cái mới thay thế. Ngài có muốn hẹn bọn họ không?" Người đầu dây nói với vẻ cung kính

" Không vội, còn chưa biết tên tiểu tử kia có nghe lời không! Trước mắt cứ tìm hiểu hiệu quả làm việc của bên đó đi!!!"

" Vâng thưa ngài"

Kinh hỉ!!!

Phải biết rằng giác mạc có thể thay thế cho Tử Phi rất khó tìm kiếm, vậy mà bây giờ không những không cần thiết phải truy tìm giác mạc thay thế, mà chỉ cần phẫu thuật. Mắt vẫn là mắt của cậu, nhưng có thể lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng

Tốt quá rồi!!!

Nam Cung Hải vội nhấn máy gọi điện: " Mạt Mạt! Có tin vui cho em!"

-----------------------

Việt Nam

Lam Diệp Phù kì quái nhìn vẻ mặt biến đổi linh hoạt của bọn họ, màu sắc đủ chủng loại: xanh, đen, trắng, đỏ, tím...; biểu tình thì cũng vô cùng phong phú: có người trực tiếp ngất tại chỗ, có người khóc ra nước mắt, có người mặt đơ không biểu cảm...

Bọn họ là như vậy, cô xem sẽ có biểu cảm như thế nào đây?

" Bà có tư tình bí mật với một người như vậy?" Tống Nhược Vy là người nghiêm túc nhất, mặc dù không ham mê nam sắc, nhưng mà biểu tình cũng phải tương tự giống bọn họ!!!

Lam Diệp Phù không nhịn được, giơ tay cướp lấy điện thoại

Cô không vội xem, đầu tiên là hít thở, lau mắt, chuẩn bị đủ kiểu...

Sau đó mới nhìn vào điện thoại

Khoảnh khắc cô nhìn vào chiếc màn hình quen thuộc, cô mới ngây ngô hiểu ra cái gì gọi là " Điên đảo chúng sinh", "Phong hoa tuyệt đại"

--------------

( Bye, tg ngủ đông đây, sắp thì rồi!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.