Nhà Vàng Giấu Vợ Quý

Chương 37




Tóc của cô đều tán loạn, ướt mồ hôi nên dán ở trên mặt. Mặt cô trắng như tờ giấy, không có chút huyết sắc nào.

Anh chưa bao giờ biết cô có bệnh bao tử nghiêm trọng như vậy, nhưng trong trí nhớ, chưa từng thấy cô uống thuốc dạ dày trong thời gian sau khi kết hôn kia, có lẽ là cuộc sống năm năm kia đã giày vò ra bệnh này.

Anh lại tự trách thêm mấy phần, vẻ u ám dần dần tràn ngập giữa lông mày.

Mạnh Thiệu Đình nắm cằm của cô, hơi dùng sức tách môi của cô ra. Anh bỏ thuốc vào, lập tức đút nước cho cô. Cô duỗi thẳng cổ, khó khăn nuốt xuống, anh lại đút cô uống nửa lý nước rồi mới ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm chặt thân thể của cô.

Anh dán mặt trên mặt của cô, thẳng đến khi rên rĩ thống khổ của cô dần dần biến mất, sau đó mở mắt ra.

Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên buộc chặt cánh tay, hung hăng ôm cô một chút.

Sau đó anh chợt buông tay, buông cô ra. Anh đứng lên, ánh mắt nhìn đồng hồ treo tường, năm giờ năm mươi lăm phút.

Anh cười thoải mái, không quay đầu lại.

" Tĩnh Tri, tôi đi đây."

Anh nói xong liền đi, từng bước một, không nhanh không chậm, vững vàng mà lại có lực.

Tĩnh Tri đứng bất động ở nơi đó, nhưng bả vai của cô bắt đầu run rẩy kịch liệt. Cô không có mở miệng nói anh đừng đi, chỉ nhìn anh cầm lấy áo khoác, đổi giày, đi tới trước cửa, kéo cửa ra.

Tim của cô ngừng đập, cô lại có thể toát ra một suy nghĩ cực kỳ hoang đường. Nếu như anh đứng lại, xoay người, nếu như anh nhìn cô, nếu như anh nói thêm một câu. Tĩnh Tri, tôi không muốn tách ra với em, vậy thì cô sẽ thỏa hiệp, cô nhất định sẽ thỏa hiệp.

Cô khẩn trương và sợ hãi, tế bào toàn thân cô đều sắp nổ tung, đôi mắt của cô trừng lớn nhìn anh.

Thời gian giống như bị dừng lại, không tiếp tục nữa.

Anh tựa như muốn xoay người, Tĩnh Tri lập tức bụm miệng. Cô ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của anh, ngơ ngẩn nhìn gò má của anh, anh đã há miệng chuẩn bị nói gì đó với cô...

"Ting tang!"

Đồng hồ treo tường bỗng nhiên vang lên một tiếng ting tang, tròn sáu giờ.

Anh và cô cũng không biết đồng hồ treo tường nơi này sẽ gõ vang vào lúc mười hai giờ sáng, sáu giờ sáng, mười hai giờ trưa, sáu giờ tối.

Anh phảng phất nghe được tiếng cảnh tỉnh, lập tức xoay người lại, kéo cửa ra. Thân thể cao to chỉ hơi dừng lại, sau đó liền biến mất ở phía sau cửa.

Vào lúc cửa phòng bị anh nhẹ nhàng đóng lại.

Tĩnh Tri im lặng gọi tên của anh, hai chân cô mềm nhũn, ngã trên mặt đất.

Mặt của cô dán ở trên sàn nhà lạnh lẽo, cô cảm giác xung quanh mình đều là bóng tối... bóng tối vô biên vô hạn.

Cô bị bóng tối dày đặc và lạnh lẽo vây quanh, chỉ cảm thấy tay chân và thân thể không phải là của cô, gian phòng trống rỗng, tâm cũng trống rỗng.

Từ nay về sau, thế giới của cô không còn có người này .

Cô đã đạt được mong muốn, cô nên cảm thấy thỏa mãn, cô nên uống ba bình rượu chúc mừng, cô nên hưng phấn quên hết tất cả, thế nhưng lúc này cô chỉ cảm giác mình đã chết.

Cô không yêu anh, cô đã sớm không yêu anh, cô thề bây giờ trong lòng cô không hề có tình yêu với anh. Nhưng vì sao cô cảm giác đau đớn giống như truyền khắp toàn thân, đuổi thế nào....đuổi thế nào cũng không thể thoát khỏi?

**********************************************************************************

Sáng sớm cuối mùa xuân của thành phố C vẫn có sương mù nồng đậm, xe trên đường cao tốc còn rất thưa thớt, mặc dù trời đã sáng một chút, nhưng vẫn cần đèn để lái xe.

Lúc này Mạnh Thiệu Đình mới cảm thấy tay bắt đầu đau kịch liệt, anh mở đèn trong xe, liếc mắt nhìn mới phát giác cái tay kia đã hoàn toàn sưng lên, không biết có bị thương đến xương cốt hay không? Đỏ đến dọa người, lại không có vết thương.

Anh không ngủ cả đêm, lại uống rượu, làm ầm ĩ với cô. Một đêm này sớm đã kiệt sức, lúc này tuy lái xe một tay có một chút lực bất tòng tâm, nhưng cũng may sáng sớm ít xe, anh một đường bình an ra khỏi đường cao tốc.

Lúc này đã qua buổi trưa, thành phố A nổi danh khí trời nóng bức, sáng sớm thành phố C còn mang cảm giác mát mẻ, nhưng lúc này thành phố A đã có người

bắt đầu mặc T-shirt ngắn tay. Vào thành phố, Mạnh Thiệu Đình liền cảm giác mình có chút không nhịn được, toàn bộ cánh tay trái của anh đều tê dại, xương cốt đều như đang đau nhức, mà cơn buồn ngủ lại bắt đầu tập kích tới. Chỉ vừa mới mất tập trung, tay lái liền lệch một chút, trực tiếp đụng vào chiếc xe vận tải nhỏ.

Vào lúc xe đụng vào nhau, anh theo bản năng muốn đánh tay lái, không ngờ cánh tay trái hoàn toàn không nâng nổi, anh ngây ngốc nhìn xe mình đụng vào. Tài xế trong buồng lái xe vận tải nhỏ bị dọa há hốc miệng, trong đầu Mạnh Thiệu Đình chỉ toát ra hai chữ: kết thúc. Sau đó chính là tiếng va chạm kịch liệt, đau đớn tràn ngập toàn thân, mà anh chỉ cảm giác được đau đớn ngắn ngủi, sau đó liền rơi vào trong bóng tối mờ mịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.