Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Chương 78




Hôm nay, tuy rằng trên mặt cô vẫn là lạnh nhạt, nhưng không biết vì sao, hắn có thể cảm giác được tâm tình cô dường như tốt hơn so với ngày hôm qua rất nhiều.....

Là do ngày hôm qua hắn dẫn cô đi công viên chơi trò bắn súng đã phát tiết được đúng không?!

Xem ra chứng trầm uất của cô thực không nghiêm trọng như bác sĩ tâm lý đã nói, may mắn, hắn không có lấy thuốc cho cô uống......

Người trải qua đả kích sẽ thất thường một chút, có gì đó đặc biệt hơn người khác một chút, căn bản không phải bệnh tâm lý.

Xe bỗng nhiên dừng lại, Cố Tiểu Ngải nhìn liếc mắt ra bên ngoài một cái, là Công ty E.S Á Thái ở C thị, là tòa cao ốc đồ sộ phồn hoa nhất ở C thị.

"Tại sao lại tới nơi này?" Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc hỏi.

Tại sao lại dẫn cô đến công ty của hắn? Biết Lệ Tước Phong lâu như vậy nhưng dường như cô...... chưa từng tới đây bao giờ.

"Tôi vốn chuẩn bị tới đây đi họp, không phải theo dõi cô, chỉ là nhớ cô hơi nhiều thôi." Lệ Tước Phong có chút tức giận nhéo nhéo cái mũi của cô.

Nghĩ kỹ lại, đúng là đường kia tới công ty của hắn......

Bỗng dưng, Lệ Tước Phong lại tiến đến bên tai cô mờ ám nói, "Tôi nói lại là phòng làm việc của tôi thật sự có giường."

"Câm miệng!"

Giọng điệu Cố Tiểu Ngải không khỏi tăng thêm......

Phòng làm việc của hắn có giường thì liên quan gì đến cô chứ......

Hắn nhất định phải nói chuyện như vậy sao?!

May mắn đứa nhỏ của cô vẫn chỉ là một cái điểm nhỏ, còn chưa có thành hình, bằng không mỗi ngày nghe những lời này cũng ảnh hưởng đến thai nhi rồi.

Đúng rồi, cô sở dĩ lên xe vì muốn nói chuyện mang thai với Lệ Tước Phong...... Kết quả chợt nghe đến Lệ Tước Phong nói chuyện xấu với cô thì….

Vừa lên xe, cô đã bị Lệ Tước Phong chọc tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, hoàn toàn đã quên phải nói chuyện đại sự với hắn.

"Tôi......"

Còn chưa kịp nói, Cố Tiểu Ngải liền bị Lệ Tước Phong kéo xuống xe đi, rảo bước tiến vào cửa chính muôn màu rực rỡ của E.S Á Thái, bên trong trang hoàng xa hoa làm cho tầm mắt cô có một nháy mắt ngưng kết.

E.S không hổ danh là đại tập đoàn, mặt tiền của công ty là mặt tiền được trang trí xa hoa nhất mà cô từng thấy qua.

"Lệ Tước Phong, tôi có việc muốn nói với anh." Thu hồi tầm mắt, Cố Tiểu Ngải không chậm trễ thời gian nữa.

Cứ nói thẳng đi...... mặc kệ phản ứng của hắn sẽ là thế nào, dù sao sớm hay muộn cũng phải nói ra......

Lệ Tước Phong nắm tay cô đi vào, từng nhóm người bên trong cúi đầu chào hỏi, "Xin chào Lệ tổng!"

Một đám âm thanh áp đảo qua Cố Tiểu Ngải.

Cố Tiểu Ngải nhìn qua, chỉ thấy vài người liếc mắt nhìn cô một cái, đối với chuyện Lệ Tước Phong dắt một phụ nữ đi vào công ty không phải chuyện lạ gì.

Thậm chí, cô còn nghe được một người nói nhỏ giọng với người bên cạnh, "Là ngôi sao điện ảnh sao? Vậy là ngọc nữ à?"

......

Cái tên này...... Nhất định rất thường xuyên mang phụ nữ tới công ty của hắn.

Cách đây cũng khá lâu, không phải cô còn nhận được điện thoại của hắn cùng Liễu Tử Mật ở phòng làm việc của hắn rên rỉ sao......

Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Tiểu Ngải nổi lên một cảm giác rất quái dị, rất không thoải mái, đặc biệt muốn bỏ đi, tránh tay Lệ Tước Phong đang nắm tay cô ra, trên khuôn mặt trắng trong thuần khiết trở nên có chút khó coi.

"Làm sao vậy?" Lệ Tước Phong quay đầu lại nhìn cô, đáy mắt lộ ra khó hiểu.

Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu, "Không có gì."

Cô cũng không thể nói rằng đã từng thấy hắn dẫn phụ nữ vào công ty mà không vui, nói ra thật ngu ngốc, giống như cô ăn nhiều dấm chua lắm ấy.

"Lệ tổng." Thư ký Vương Chiêu đang cầm một tập tài liệu từ trong thang máy chuyên dụng dành cho nhân viên đi ra, nhìn thấy Cố Tiểu Ngải cười cười, "Cố tiểu thư cũng tới."

"Xin chào." Cố Tiểu Ngải lễ phép gật gật đầu, "Tôi đang định đi."

"Đi cái gì mà đi chứ?!" Nghe vậy, trên mặt Lệ Tước Phong lộ ra một chút uất giận, mày nhíu lại, "Đi tới tầng cuối cùng là phòng của tôi, tôi họp xong sẽ tới ngay."

Cố Tiểu Ngải căn bản không được kháng nghị, người liền bị Lệ Tước Phong bá đạo kéo vào thang máy, con số trên thang máy từ từ tăng lên.

"Muốn uống cái gì thì bảo thư ký pha cho cô, ngoan ngoãn chờ tôi trở lại."

Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong quăng vào phòng Tổng giám đốc, ở trên trán của cô ấn một nụ hôn, Lệ Tước Phong liền xoay người đi ra ngoài họp.

......

Ai muốn ngoan ngoãn chờ hắn trở về chứ.

Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nhìn màu sắc lạnh lẽo buồn tẻ của nơi này, văn phòng trang hoàng lại quá xa hoa, có cả một cái cửa sổ thật to, phong cảnh bên ngoài rất đẹp.

Lệ Tước Phong ở chỗ này cùng Liễu Tử Mật trình diễn phim cấp ba sao? Ở trên bàn làm việc hay là ở trên giường?!

Cố Tiểu Ngải khoát một tay lên trên cửa chuẩn bị rời đi, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua bàn làm việc của Lệ Tước Phong, một đống văn kiện lạnh như băng ở giữa bàn, một nhân vật hoạt hình cà chua đặt ngẫu nhiên ở trước bàn.

Gây chú ý cực kỳ.

Nhân vật hoạt hình cà chua?!

Ánh mắt Cố Tiểu Ngải bị ngưng đọng, không khỏi đi vào cầm nhân vật hoạt hình cà chua lên, ngực bỗng dưng run lên.

Hắn vẫn đem nhân vật hoạt hình cà chua này đặt trong phòng làm việc của hắn sao? Cô còn tưởng rằng hắn sớm đem mấy thứ này quăng đi rồi......

Không thể ngờ hắn còn đem nhân vật hoạt hình cà chua này để trên bàn làm việc, đây không phải là hồ sơ buôn bán, không phải bất cứ lúc nào cấp dưới cũng đều có thể nhìn thấy cả sao?

Cái tên này...... ở trên bàn làm việc lại để nhân vật hoạt hình cà chua, hoàn toàn không hợp...... Hắn không sợ người khác cười hắn sao?!

Cái này cũng hoàn toàn không hợp với phong cách thiết kế của căn phòng này.

Ngón tay vuốt vuốt qua khuôn mặt tươi cười của nhân vật hoạt hình cà chua, Cố Tiểu Ngải có chút bất tri bất giác cong môi lên, ngấn ý cười, ngay cả mình đều không có phát giác tâm tình của cô lại tốt lên trong nháy mắt.....

Không liên quan đến cái gì khác, chỉ đơn giản là nhân vật hoạt hình cà chua, đơn giản là Lệ Tước Phong còn lưu trữ nó......

Tay cầm nhân vật cà chua ngắm nghía, Cố Tiểu Ngải tìm được cái nút sau lưng cà chua, nhẹ nhàng nhấn một cái, âm thanh bên trong nhân vật cà chua lập tức phát ra, "Cố Tiểu Ngải là cà chua muội muội!"

"Cố Tiểu Ngải là cà chua muội muội!"

......

Hắn Lệ Tước Phong mới là cà chua! Trái cà chua lớn!

Cố Tiểu Ngải oán thầm, bỏ nhân vật cà chua xuống, nhìn lướt qua hồ sơ trên bàn, đều là các loại số liệu báo cáo, e. s giao thiệp với quá nhiều ngành sản xuất, một người quản lý được nhiêu đây sao?

Cố Tiểu Ngải không có mở hồ sơ trên bàn, tùy ý mở ngăn kéo ra, bỗng dưng khiếp sợ ngây người.

Trong một cái ngăn kéo, chứa đầy ảnh chụp lúc trước của cô...... Đều là ảnh chụp trước lúc nhà cô suy sụp, có một số ảnh chụp chính cô tìm cũng không ra, Lệ Tước Phong làm sao tìm được chứ?

Phải mất bao nhiêu thời gian mới tìm được tất cả chỗ này......

Cố Tiểu Ngải cầm lấy một tập ảnh chụp, mỗi bức ảnh cô đều tươi cười, cô trước đây rất vô tư thật sự thích cười......

Lệ Tước Phong, anh yêu tôi như vậy sao?

Lại phí thời gian tìm ảnh chụp của cô như vậy......

Cái này cũng không phải là hô sơ buôn bán gì tại sao lại bỏ vào ngăn kéo bàn chứ? Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu, cô đang suy nghĩ gì vậy...... Nhất định là Lệ Tước Phong tùy tiện bỏ vào thôi, ai lại bỏ ảnh chụp trong ngăn kéo bàn đâu chứ, cũng không phải ngu ngốc.

Khẳng định là hắn bắt phòng thư ký đi tìm rồi, hắn là một tổng giám đốc không đến mức tự mình đi tìm đâu, cô cảm động cái gì chứ.

Một bức ảnh dưới cùng là cô cùng Lệ Tước Phong chụp chung.

Là ảnh chụp lúc Lệ Tước Phong hôn môi cô.

Mỗi một tấm đều là Lệ Tước Phong bắt buộc cô chụp, nhưng bởi vì ánh sáng cùng góc độ nên thoạt nhìn ảnh chụp giống như một đôi tình nhân thực sự.

Từ lúc cô quyết định nói cho Lệ Tước Phong về chuyện đứa nhỏ này, chỉ biết vì đứa bé này, cô phải cùng Lệ Tước Phong cùng một chỗ......

Vì đứa nhỏ?

Thực chỉ là vì đứa nhỏ thôi sao?!

Cố Tiểu Ngải, kỳ thật ngươi vui vẻ chứ? Tiểu sinh mạng này rốt cục cho ngươi dũng khí đón nhận Lệ Tước Phong......

Cũng hên là hắn đem ảnh chụp đặt ở ngăn kéo mà thôi, nếu đặt ảnh chụp lớn nhỏ trên tường...... Từng người đi tới đều liếc mắt nhìn một cái......

Cô không thể tưởng tượng nổi cảnh như vậy.

Đem ảnh chụp bỏ vào ngăn kéo, cuối cùng Cố Tiểu Ngải nhìn thoáng qua ảnh chụp chung của hai người, khóe môi nhợt nhạt chợt tươi cười.

Thấy một ngăn kéo phía dưới có vẻ bị khóa lại, Cố Tiểu Ngải tùy tay lôi kéo ra, không mở ra được, đã bị khóa rồi.

Hẳn là văn kiện cơ mật của công ty.

Cố Tiểu Ngải từ trước bàn làm việc đứng lên, nhìn quanh mọi nơi, không phải nói phòng hắn có giường sao?

Cố Tiểu Ngải đi đến trước một cái cửa mở ra, bên trong quả nhiên là một gian phòng ngủ thiết kế hiện đại, màu sắc chỉ có hai màu trắng đen, đường nét đơn giản.

Hoàn toàn phù hợp với tính cách của Lệ Tước Phong mà cô biết.

Có lẽ là có người thường xuyên quét dọn, phòng ngủ sạch sẽ không có một chút bụi bậm.

Cố Tiểu Ngải đi vào, bên cạnh rèm cửa sổ là một máy chạy bộ rất nặng, Lệ Tước Phong bình thường còn tập thể hình sao? Khó trách dáng người hắn đẹp lắm......

Nhìn thấy trên giường vứt tùy tiện một bộ tây âu, Cố Tiểu Ngải suy nghĩ đi qua cầm lên vắt lên giá áo.

Quay người lại, cô liền thấy được trên tường treo một khuôn ảnh khoảng hơn ba mươi tấc, tất nhiên là ảnh chụp khi Lệ Tước Phong ôm cô......

Lúc nãy cô còn nghĩ hắn sẽ không làm đến loại sự tình này.

Cố Tiểu Ngải cẩn thận quan sát đến bốn phía, chỉ thấy ảnh chụp trên tường là đối diện với giường, một người nằm lên giường có thể thấy được ảnh chụp thân mật của hai người......

Cố Tiểu Ngải rũ mắt xuống, Lệ Tước Phong này......

Cô vẫn không biết tình yêu của hắn có vài phần thực, vài phần giả, đối với cô có phải là kẻ phong lưu gặp dịp thì chơi hay không, nhưng hiện tại...... Cô thực bị cảm động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.