Nha Hoàn Phú Quý

Chương 65: Phiên ngoại




Hôm ấy, Thái hậu lại triệu kiến Tạ Lâm, hình như có việc gấp. Hắn vội vàng lao vào cung, thì chỉ nghe thấy Thái hậu nương nương thở ngắn than dài, có vẻ vô cùng ưu sầu, nhưng đã qua một lúc lâu, liếc nhìn khắp hai bên chái nhà, vẫn cứ im lặng nhừ tờ.

Tạ Lâm có thể ngồi lên vị trí Thừa tướng này, đương nhiên là có thể chịu được những thứ mà người thường không thể chịu được. Thái hậu không nói, Tạ Lâm cũng không lên tiếng. Tư thế quỳ nghiêm trang, kính cẩn ấy, đối với vị Thái hậu coi trọng lễ nghi bậc nhất trong cung mà nói, là sự lựa chọn tuyệt không hề sai.

Thái hậu cách một bức rèm nhìn thấy vậy, nhưng cũng không nói gì.

Tạ Lâm có thể nhẫn được, nhưng bà thì lại không thể nhịn được, bất giác thở dài thườn thượt. Tiếng thở dài này không lớn, nhưng giữa bầu không khí im lặng trống trải này, hiển nhiên là vô cùng rõ ràng.

“Nửa tháng nay, ai gia vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng từ sau hôm quỳ ấy, đại nhân không lên triều, khiến ai gia dù có lời, cũng khó có cơ hội để nói với đại nhân.” Bà chậm rãi đứng dậy, hơi hơi nhún mình, “Đại nhân không màng đến bản thân, nghĩ cho hoàng đế, là ân nhân của triều đình ta, ai gia thay bệ hạ cám ơn Thừa tướng đại nhân.”

Khiến Thái hậu nương nương cảm ơn thần tử, đó quả thực là tội lỗi. Tạ Lâm cũng đứng lên, “Sao Thái hậu lại phải nói lời cảm ơn? Việc đó vốn dĩ là bổn phận của thần, thần làm vậy, là chuyện đương nhiên thôi ạ.”

Hôm đó quỳ suốt hai ngày hai đêm, cho dù là Úy Trì Chính xuất thân từ võ tướng, cũng khó mà chịu nổi, huống hồ là Tạ Lâm? Theo lý mà nói Tạ Lâm là gian thần trong miệng người đời, bệ hạ không lên triều, Tạ Lâm đương nhiên sẽ lộng quyền, biến vương triều Đại Sở thành vương triều của Tạ gia, đó là chuyện dễ như trở bàn tay. Tiên đế miễn cho Tạ Lâm cả đời này không phải quỳ, Thái hậu tất nhiên cũng biết. Nhưng Tạ Lâm lại mang theo vết roi quất quỳ trước mặt bệ hạ, khiến trái tim người có chút rúng động mà quay về triều, có thể nói là lập được đại công. Tạ Lâm tưởng, Thái hậu đang cảm ơn chuyện này, hắn tuy kiêu ngạo, nhưng cũng biết tôn ti trật tự, cái nhún mình cảm ơn này của Thái hậu, quả thực là giảm thọ lắm, Tạ Lâm không gánh nổi, cũng gập người trả lễ

Không ngờ Thái hậu nương nương lại thở dài nói: “Tạ đại nhân không cần phải nói thêm gì nữa, cái nhún mình cám ơn này, đại nhân đáng được nhận.”

“Đại nhân không màng đến bản thân, biết rõ sẽ khiến bệ hạ nổi giận, nhưng vẫn khiến trái tim bệ hạ xúc động, mưa móc ban đều khắp hậu cung, việc truyền hậu của bệ hạ có hy vọng rồi, việc này công lao của đại nhân cũng không ai sánh bằng. Nhưng đại nhân lại tự mình xin nhận phạt roi, cuối cùng lại phá vỡ ưu tiên miễn quỳ do tiên đế ban cho, kết thúc này thật đáng tiếc. Tạ đại nhân làm việc quên mình vì hương hỏa của nhà họ Minh, ai gia là đứng đầu quản lý hậu cung, sao có thể quên cái ơn này của đại nhân được? Cái nhún mình cảm ơn này, đại nhân đương nhiên xứng đáng được nhận.” Nói đoạn, Thái hậu lại hơi nhún mình lần nữa.

Tạ Lâm vừa nghe xong, trong lòng liền tự thấy hổ thẹn.

Thì ra sự chú ý của Thái hậu nương nương lại hoàn toàn khác hẳn. Người khác cảm thấy hành động sai trái mà Minh Trọng Mưu phạm phải là của một hôn quân, thì Thái hậu lại thấy cảm động sâu sắc với hành động mang lại lợi ích hương hỏa phúc trạch cho Minh thị của Minh Trọng Mưu.

Hôm trước, Thái hậu mời Tạ Lâm đến nghĩ cách khiến Minh Trọng Mưu lập hậu sinh hoàng tử, nhưng vì Tạ Lâm bận rộn nhiều việc khác, nên đã quên sạch chuyện này từ lâu. Giờ Thái hậu nhắc lại chuyện cũ, Tạ Lâm mới chợt nhớ ra, thì ra vẫn còn chuyện như vậy nữa.

Xem ra có lẽ trong mắt Thái hậu, cái quỳ này của hắn, không thể nói là cảm động trời xanh cảm động hoàng đế được, chỉ e là còn thầm oán trách Tạ Lâm ngươi sao lại không để hoàng đế ở trong hậu cung thêm vài ngày nữa rồi. Thời gian năm ngày quá ngắn, mưa móc còn chưa rải đủ thì Minh Trọng Mưu đã phải quay trở về chủ trì triều chính rồi.

Đứa bé đang ở đâu? Chả thấy đâu.

Tạ Lâm đang mải nghĩ, thì quả nhiên nghe Thái hậu thở dài nói tiếp: “Đáng tiếc thời gian quá ngắn, chỉ có năm ngày, trong đó hai ngày hai đêm đã bị một cái “quỳ” của đại nhân gây náo loạn rồi, chỉ sợ là hoàng đế cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà nghĩ tới chuyện hành lễ với Chu Công cùng phi tử nữa, nửa tháng qua, cũng chẳng thấy hậu cung thông báo có gì vui gì, xem ra lần này lại không có phi tử nào trúng tuyến mang thai rồi.” Nói đoạn, Thái hậu lại không kìm được thở dài buồn bã.

Phi tử trong hậu cung của Minh Trọng Mưu không nhiều, cũng chỉ có năm người. Thái hậu rất quan tâm, nên năm phi tử đều có ngự y riêng chẩn đoán mọi lúc, mỗi khi có một người trong số đó được Minh Trọng Mưu lâm hạnh, thì không tới mười ngày, ngự y chắc chắn sẽ tới chẩn mạch, xác định xem nàng ta có thai hay không, từ đó có thể thấy Thái hậu có biết bao nhiêu hy vọng Minh Trọng Mưu có thể có con thừa tự, có thể nói là luôn ở trong tâm trạng thấp thỏm lo âu. Vì thế suốt hơn nửa tháng qua, chẳng có vị ngự y nào tới báo tin mừng, hy vọng của Thái hậu càng lớn, thì thất vọng lại càng nhiều.

“Tạ đại nhân,” Thái hậu nhụt chí nói, “Đại nhân văn tài võ lược, kiến thức phi phàm. Việc bệ hạ phải có hoàng tử, thiết nghĩ đại nhân phải chú ý hơn mới được, cũng mong đại nhân nghĩ thêm thật nhiều biện pháp.”

Tạ Lâm toát mồ hôi, cúi người nói: “Xin Thái hậu nương nương đừng lo, chuyện của bệ hạ, đương nhiên là chuyện của những kẻ bề tôi như chúng thần, ủy thác của Thái hậu, thần nhất định sẽ không quên.”

Thái hậu nở nụ cười hài lòng. “Vậy phiền Tạ đại nhân lưu tâm thêm nhé."

Tạ Lâm ra khỏi cửa, liền móc ra một cái khăn tay, khẽ lau mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Những lời Tạ Lâm nói quả thực rất đúng. Chuyện quốc gia của bệ hạ, quả thực là bổn phận của chúng thần, nhưng chuyện nhà của bệ hạ, mà thần tử cũng phải lo luôn nữa sao?

Vậy thì vị thần tử ấy cũng vất vả quá cơ!

Tạ Lâm lại lắc lắc đầu, đi chưa được bao lâu, thì nhìn thấy từ xa có vài cô gái đi tới, người đi đầu, tóc dài thướt tha, váy gấm áo lụa mịn màng, dung mạo xinh đẹp trong trẻo, giữa trán còn vẽ một bông hoa mai, trông lại càng quyến rũ hơn. Tạ Lâm vừa nhìn một cái, liền lùi về sau vài bước, cúi đầu đứng sang một bên.

Vốn dĩ cứ định đứng im như thế, không để đối phương phát hiện ra mình, nhưng cả người hắn mặc triều phục, nền đỏ chỉ vàng, trong số toàn bộ thần tử của triều đình Đại Sở chỉ có duy nhất một bộ như vậy, là thứ độc nhất vô nhị. Cái cằm cao và thanh tú của cô gái kia vốn dĩ đang hướng lên cao, mắt không nhìn lại những chỗ vừa đi qua, nhưng lại nghe một trông số những cô gái ăn vận theo kiểu cung nữ đi sau lưng nàng ta kêu lên một tiếng, “Thừa tướng đại nhân.”

Tên tuổi Tạ Lâm, như sấm nổ bên tai.

Mặc dù y phục của Tạ Lâm khác biệt rất lớn, nhưng phần lớn người trong cung đều e ngại cái “hung danh”, cùng biểu cảm lạnh lùng khiến người ta rùng mình của gã gian thần hắn, nên đa phần mọi người khi ở trước mặt hắn, đều gần như không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám liếc nhìn từ phía xa, e là nhớ được mỗi dáng đứng thắp tắp, và phong độ hơn người của hắn mà thôi.

Một vài cung nữ đứng bên cạnh nàng cung nữ kia vừa nghe xong, không kìm được ngước nhìn bốn phía xung quanh, thì thầm hỏi nhau lung tung: “Ở đâu cơ? Ở đâu cơ?”. Giọng nói của những thiếu nữ vô cùng trong trẻo, vài người cùng hỏi một lúc, lại đứng cùng với nhau, nên nghe giống như tiếng hót của chim hoàng yến, vô cùng êm tai.

Nàng cung nữ kia rất ngạc nhiên khi thấy mấy cô gái lại phản ứng mạnh đến vậy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, chỉ chỉ về phía Tạ Lâm đang đứng cách mọi người không xa ở chỗ lùm cây, rồi cúi đầu xuống.

Đám cung nữ không ngờ hôm nay lại được đứng gần vị đại thần quyền thế bậc nhất thiên hạ kia, người nào người nấy không nhịn được khuôn mặt xinh xắn cũng theo đó mà ửng hồng, tiếng bàn tán xôn xao, lập tức nhỏ đi hẳn.

Tạ Lâm bị các cung nữ nhận ra, đành phải thoải mái phóng khoáng để mặc cho các nàng nhìn. Nhưng chợt trông thấy cô gái đi đầu, đang hơi nghiêng đầu, phân vân ngắm mình.

Tạ Lâm vừa nhìn, thì không khỏi cười khổ.

Lúc nãy Tạ Lâm không quan sát nàng ta cẩn thận, giờ trông mới thấy, dung mạo của cô gái này rất xinh đẹp, thân hình uyển chuyên, y phục tuy rằng diễm lệ thướt tha, nhưng lại không hề lả lơi, rõ ràng là có xuất thân tốt. Đây chính là một trong hai cô gái mà ngày trước Tạ Lâm dùng để mê hoặc Minh Trọng Mưu, Sử Hồng Dược.

Ngày đó Thái hậu ủy thác, hi vọng Tạ Lâm chọn được người tốt để sau đó lập hậu, sớm sinh hoàng tử nối dõi. Nhưng Minh Trọng Mưu không muốn lập hậu, lại càng không muốn sinh con. Tạ Lâm sử dụng thuốc mê, khiến Minh Trọng Mưu trong lúc đầu óc mơ màng, quan hệ với hai cô gái, hủy hoại sự trinh bạch của con nhà người ta như vậy, lại không ngoại trừ khả năng khiến hai cô gái mang thai, vậy thì Minh Trọng Mưu tất nhiên sẽ phải lấy cả hai nàng ấy rồi.

Không ngờ Minh Trọng Mưu trong lúc lâm nguy đầu óc tự dưng thông minh hẳn ra, thiếu chút nữa là biến thành Tạ Lâm hủy hoại sự trinh bạch của con gái nhà người ta. Kế hoạch mê hoặc hai cô gái cũng chết từ trong trứng nước.

Sau đó không lâu, một trong hai cô là con gái của Hầu Thiết Tranh, cựu Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân, Hầu Vận Vi cũng lên đường gả đến nước Di xa xôi.

Cô gái trước mặt, là con gái của Lại bộ Thượng thư Sử Đạt, tên là Sử Hồng Dược, tướng mạo cũng thuộc dạng có phúc tướng, gia thế trong sạch hiển hách. Vị Sử Đạt này, gần lúc tứ tuần mới có được mụn con gái, nên đương nhiên yêu chiều che chở hết mực. Hiện giờ Sử Đạt đã ngoài sáu mươi, hôm đó khi quần thần quỳ xin hoàng đế Vạn Triều quay trở lại triều, ông ta là người đầu tiên bị ngất. Thể lực tuy không tốt, nhưng lòng trung thành lại rất đáng khen. Nếu Sử Hồng Dược, con gái của Sử Đạt có thể gả cho bệ hạ, thì đối với bệ hạ mà nói, chỉ có lợi chứ không có hại.

Giờ Sử Hồng Dược nhìn thấy Tạ Lâm, khuôn mặt lộ ra vẻ suy tư, nghi hoặc hỏi: “Ngài là Tạ Thừa tướng? Ta đã từng gặp ngài chưa nhỉ?”.

Hôm ấy, Tạ Lâm trực tiếp đánh thuốc mê cả Sử Hồng Dược và Hầu Vận Vi, sau đó đóng gói mang đi, Sử Hồng Dược trong một khoảnh khắc, có lẽ đã nhìn thấy mặt Tạ Lâm, hoặc lúc ngấm thuốc mê, đầu óc mơ mơ màng màng, ánh mắt lướt qua mặt Tạ Lâm, cho nên mới nhớ mang máng như vậy. Nhưng từ đó trở đi, hai người không hề chạm mặt nhau, vì thế Sử Hồng Dược nghi ngờ như vậy, cũng là hợp tình hợp lý.

Tạ Lâm nghe những lời này, mặt không đỏ, tim không run, hỏi ngược lại luôn: “Cô nương là con gái của Lại bộ Thượng thư Sử Đạt, Sử Hồng Dược?”.

Sử Hồng Dược khẽ gật đầu.

Tạ Lâm lộ ra dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là đúng rồi. Lệnh tôn và Tạ mỗ cùng làm quan trong triều, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, Tạ mỗ đã từng có duyên gặp Sử cô nương một lần rồi. Nếu không dựa vào đâu mà Tạ mỗ lại nhớ Sử cô nương, còn Sử cô nương lại không nhớ Tạ mỗ?”.

Sử Hồng Dược nghĩ ngợi một lúc, quả thực thấy cũng có chút có lý, cũng gật gật đầu theo.

Tạ Lâm tiếp lời: “Không biết Sử cô nương đang đi đâu vậy?."

“Thái hậu triệu kiến, nên đương nhiên là phải đến đó rồi.”

Sử Hồng Dược và Hầu Vận Vi là hai nhân tuyển, vốn dĩ do Tạ Lâm tiến cử, hiện giờ một người đã gả đi, người còn lại vẫn còn là một thiếu nữ chốn khuê các, tất nhiên Thái hậu sẽ phải động não rồi.

Tạ Lâm gật đầu, thấp giọng nói: “Sử cô nương, có thể quá bộ nói vài câu được không?”.

Sử Hồng Dược nghi ngờ, liếc nhìn đám cung nữ đằng sau, lại trông thấy biểu cảm người nào người nấy như đang lén cười trộm, bèn khoát khoát tay, mỉm cười nói: “Mau đi đi, mau đi đi.”

Tạ Lâm thấy mấy cô cung nữ kia hình như có mối quan hệ rất thân thiết với Sử Hồng Dược như vậy, mới giật mình hiểu ra. Thì ra đó là nha hoàn trong phủ Lại bộ Thượng thư, vì Sử Hồng Dược phải vào cung, nên mới ăn vận như cung nữ đi cùng, chẳng trách ăn nói không biết kiêng kị gì cả.

Sử Hồng Dược nhìn thấy đám nha hoàn của mình đều lui ra rồi, mới ngần ngại đi theo Tạ Lâm, đến một chỗ khuất người.

Lúc ấy Tạ Lâm mới nghiêm sắc mặt lại nói: “Sử cô nương, Tạ mỗ có một chuyện, không thể không hỏi cô nương.”

Sử Hồng Dược quan sát sắc mặt nghiêm túc của hắn, cũng không kìm được nghiêm túc theo, “Thừa tướng có chuyện cần hỏi, nếu như tiểu nữ biết, thì đương nhiên biết sẽ nói, không biết thì chẳng thể giúp được gì.”

“Vậy được, Tạ mỗ hỏi cô nương,” Tạ Lâm nhìn chằm chằm vào Sử Hồng Dược, nói từng từ từng từ một. “Cô nương có muốn gả cho bệ hạ, cai quản khắp toàn bộ hậu cung, trở thành mẫu nghi thiên hạ, đương kim hoàng hậu không?”.

Sử Hồng Dược không ngờ chuyện Tạ Lâm muốn hỏi, lại là chuyện này, liền trợn mắt há hốc mồm, “Cái này……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.