Nha Hoàn Phú Quý

Chương 37: Giới hạn yêu và hận




Nữ tử mỹ lệ, dáng người thướt tha, nếu là lúc bình thường, Minh Trọng Mưu nhất định sẽ thương hương tiếc ngọc, ôm vào lòng, tận lực yêu thương. Vị hoàng đế vừa qua tuổi hai mươi, đang trong thời kỳ sung mãn, có mỹ nhân xinh đẹp thế này ở trong lòng mê hoặc mình, nếu là ngày thường, khẳng định không thể cưỡng lại được.

Đáng tiếc hôm nay không phải ngày thường.

Vừa nghĩ đến chuyện Tạ Lâm vẫn còn ở ngoài cửa, nghĩ tới vẻ anh tuấn mà dửng dưng cung kính, lộ ra khuôn mặt gian trá xảo quyệt, nghĩ tới thân phận đại thần phụ chính, thân phận Thái tử Thái phó hai năm trước của Tạ Lâm, loại người như thế đứng chờ ở bên ngoài nghe mình lâm hạnh nữ nhân, Minh Trọng Mưu liền cảm thấy mất hết cả ngon.

Không phải vì là Liễu Hạ Huệ người đẹp ngồi trong lòng mà tâm không loạn, cũng không phải vì bản thân muốn tu thân dưỡng tính, đơn giản là vì ghét hành vi nghe lén góc tường của Tạ Lâm mà thôi.

Cho dù diện mạo cô gái trong lòng có khuynh quốc khuynh thành đến đâu, chỉ cần nghĩ tới đó là người Tạ Lâm mang tới cho mình, là Minh Trọng Mưu chẳng còn chút dục vọng nào hết.

xxx

Nói thì phải nói cả hai phía, hoàng đế Vạn Triệu lâm hạnh nữ nhân, da mặt Tạ Lâm dù có dày hơn nữa, cũng không đạt đến trình độ dám nghe những chuyện riêng tư bí mật kiểu này. Sau khi xin lỗi vị hoàng đế Vạn Triệu trong phòng xong, Tạ Lâm bèn tránh tới thư phòng của phủ Thừa tướng, mở một quyển sách ra, đặt trên đùi, trong phòng có ghế nằm, Tạ Lâm liền nằm luôn xuống ghế, chẳng bao lâu, bắt đầu có chút buồn ngủ.

Mơ mơ màng màng, Tạ Thừa tướng láng máng mơ tới chuyện mười năm trước.

Năm ấy huynh trưởng vốn là thí sinh của khóa thi đó, vất vả học hành, chỉ một lòng vì hai chữ công danh. Huynh trưởng dịu dàng, rất quan tâm tới sự hiếu học của đứa em nhỏ tuổi là hắn đây, nên cũng thường dạy cho hắn một số kiến thức. Không ngờ năm đó, huynh trưởng mắc bệnh nặng, vô cùng khó chữa, suýt chút nữa mất luôn nửa cái mạng. Tạ Lâm liền thay huynh trưởng đi thi, thứ nhất là bổ sung thêm một số kinh nghiệm đi thi cho huynh trưởng, để lần sau đi thi có thể giành được đầu bảng; hai nữa là, cũng muốn thử xem rốt cuộc mình đã học được mấy phần.

Vốn dĩ Tạ Lâm chẳng ôm nhiều hi vọng lớn lao. Kinh đô quả nhiên không hổ danh là kinh đô, quần anh tụ hồi, giải nguyên cử nhân từ khắp mọi nơi đổ về người nào người nấy tài hoa xuất chúng, học thức uyên thâm, huống hồ ngọa hổ tàng long, người có tài xuất hiện lớp lớp, bản thân chỉ là một kẻ thay anh trai dự thi, có thể có được bao nhiêu năng lực chứ?

(Giải nguyên là người đỗ đầu trong kỳ thi Hương.)

Nhưng không ngờ hắn thi một lần, không chỉ đỗ, mà còn đỗ cao, không chỉ đỗ cao, mà còn đỗ đệ tam giáp, mang danh Thám hoa.

Sau đó hỏi kỹ lại vị giám khảo ngày hôm ấy, nguyên nhân là vì hắn có kiến giải độc đáo, không chịu gò bó theo sách vở, lại cung kính hiếu đạo, trung hiếu nhân nghĩa đều đủ cả, bệ hạ đương nhiên đã cất nhắc.

Cái gì gọi là kiến giải độc đáo?

Chẳng qua hắn không chịu gò bó theo tứ thư ngũ kinh, cũng chưa bao giờ có ý định đọc sách vì muốn thi đỗ làm quan, nên đương nhiên kiến giải không giống với người thường.

Tin này truyền xuống, Tạ Lâm đơ luôn tại chỗ, thay anh trai dự thi, nếu như bản thân không lọt vào mắt của hoàng đế, thì cũng thôi, nhưng sau khi thi đình xong, khuôn mặt của nhất giáp Thám hoa là hắn, đã bị hoàng đế nhớ kỹ đến không thể nhớ kỹ hơn nữa từ lâu, cho dù có đổi lại là huynh trưởng ra làm quan, cũng không kịp nữa rồi.

Quay về nhà bàn bạc với cha và anh, đương nhiên cũng có thể coi là áo gấm về làng. Cha và anh cảm thấy hắn đã làm rạng rỡ tổ tông, coi như là điều may mắn, làm quan thì làm quan vậy, huynh trưởng năm sau tự mình dự thi, cũng thi đỗ.

Không ngờ làm quan, lại làm nhiều năm đến vậy.

Cũng không ngờ làm quan, lại leo lên được chức vị như hiện giờ.

Càng không ngờ hơn là, mười năm trước, thằng nhóc dễ thương Tạ Lâm gặp trong cung, không bao lâu sau, còn cao hơn cả mình, thậm chí trở thành hoàng đế.

Làm hoàng đế ừ thì cũng thôi, nhưng mình cư nhiên lại còn phải chọn nữ tử tuổi tác thích hợp, lại có phẩm chất đạo đức cao quý, xuất thân gia thế trinh bạch làm phi tần cho hắn nữa chứ.

Mấy ngày trước, thái hậu đã âm thầm ra lệnh.

Vài năm trước, khi hoàng đế Vạn Triệu chưa đăng cơ, cũng đã lấy một vị thái tử phi, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, vừa mới thành hôn được chưa lâu, thì đã qua đời. Thái hậu khuyên hắn lấy người khác, hoàng đế Vạn Triệu lại lấy cớ tình đầu ý hợp với vị thái tử phi, không muốn lấy người khác quá sớm nên khéo léo từ chối. Có trời mới biết Minh Trọng Mưu và vị thái tử phi ấy đến mặt còn chẳng nhìn nhiều, sau khi thành thân, có gặp nhau được mấy lần, thì thái tử phi đã mất, lấy đâu ra mà “tình đầu ý hợp”?

Nhưng Minh Trọng Mưu cũng hiểu được đạo lý “không có con nối dõi tông đường là tội nặng nhất”, nạp liền năm nàng phi tần, nhưng lại chẳng sinh được mụn con nào, khiến thái hậu thấp thỏm không yên, ngày nào cũng sắp xếp ngự y tới thăm khám cho hoàng đế, kết quả ngự y bắt mạch nửa ngày, râu dựng đứng mắt trợn trừng nửa ngày còn lại, khẳng định chắc nịch thân thể hoàng đế hoàn toàn khỏe mạnh, không có gì phải e ngại trong chuyện sinh hoạt nam nữ, nhưng thấy thái hậu lo lắng, nên đành phải kê vài đơn thuốc tẩm bổ gọi là trấn an.

Thái hậu cũng cầm mấy đơn thuốc đó hầm cùng đủ các loại canh thuốc giàu dinh dưỡng để bồi bổ cho hoàng đế.

Cũng may là thân thể hoàng đế thực sự khỏe mạnh, nếu không với cái màn tẩm bổ ấy, người bình thường sớm đã vì khí huyết quá vượng mà tổn hại đến cơ thể rồi.

Đến khi hoàng đế đăng cơ, vào năm thứ hai Vạn Triệu, lúc ấy thái hậu lại nghĩ hoàng đế cũng đã tẩm bổ được khá nhiều rồi, giờ nên là lúc thêm phòng nạp thiếp cho vài vị phi tần tiến cung, để sau khi đều dính được mưa móc, sẽ sinh con nối dõi tông đường. Càng quan trọng hơn là, hoàng đế cũng nên lập hậu đi thôi.

Tuy nói rằng thái hậu có thể đứng ra quản lý chuyện hậu cung thay cho, nhưng gần đây lúc thái hậu xử lý sự vụ, cảm thấy bản thân có chút lực bất tòng tâm, tự nhủ suy cho cùng tuổi tác cũng đã cao, không thể cậy mạnh như hồi còn trẻ. Chuyện lập hậu này, không được chậm trễ thêm một phút nào nữa.

Nhưng hoàng đế Vạn Triệu nói sao cũng không nạp thiếp nữa, càng không chịu lập hậu, còn tuyên bố mình tuổi vẫn còn nhỏ, những việc thế này không thể vội vã, qua vài năm nữa rồi nói.

Hoàng thượng không vội, nhưng thái hậu thì vội đến sắp chết rồi đây.

Thái hậu nói sao cũng không thể chờ thêm được, nhưng Minh Trọng Mưu lại cứng mềm đều không chịu ăn, lời của thái hậu, tất cả hắn đều nghe theo, chỉ có duy nhất chuyện này, là giống như sau đầu Minh Trọng Mưu đột nhiên mọc ra một cái phản cốt vậy, mặc kể người ta nói tròn nói méo, lo lắng khóc lóc khẩn cầu tức giận mắng mỏ, hắn đều không mảy may để tâm.

(Phản cốt chính là xương chẩm, theo quan niệm xưa kia ai có phản cốt đằng sau gáy là người mang lòng đối nghịch phản trắc, bán chủ cầu vinh. Trong đoạn trên ám chỉ Minh Trọng Mưu ngấm ngầm đối đầu với thái hậu, nhất định không chịu nghe lời.)

Thái hậu không nơi cầu cứu, cuối cùng việc này đành rơi lên người Tạ Lâm, lòng nhủ thầm Tạ Lâm là Thừa tướng đương triều, lo lắng cho hoàng đế lập hậu sau đó sinh hoàng tử, hắn cũng có phần trách nhiệm. Nghe đồn thủ đoạn của Tạ Lâm vô cùng ghê gớm, thường thường có một số chuyện, ngay cả hoàng đế con trai mình, cũng không thể không nghe lời hắn, vậy nên mới cầu cứu Tạ Lâm, để hắn nghĩ cách giúp.

Tạ Thừa tướng vừa nghe xong, bụng nghĩ thái hậu thấy thủ đoạn nào của hạ quan ghê gớm vậy, sao không nghĩ thử xem, trong ngoài hoàng cung, hạ quan bị mắng là tên gian thần nịnh nọt, lúc nào cũng có lòng bất trung muốn làm loạn. Nếu thần mà có lòng bất trung muốn làm loạn thật, thì chỉ sợ hoàng đế không lập được hậu chẳng tuyển được phi, tuyệt tử tuyệt tôn, lại có lợi lớn cho thần ý chứ.

Tạ Thừa tướng chỉ dám bất mãn trong bụng vậy thôi, nhận củ khoai nóng bỏng tay này rồi, cũng vẫn coi như tích cực nghĩ cách.

Vì thế hôm nay Tạ thừa tướng đặc biệt chọn hai cô gái dung mạo tuyệt trần, phẩm đức hiền thục, gia thế cũng không tầm thường chút nào, cho dùng thuốc khiến cả hai hôn mê, dâng tặng đến trước mặt hoàng đế.

Cái gì mà thử thách với không thử thách chứ, hoàn toàn vô nghĩa.

Hắn không chỉ cho hai cô gái ấy uống thuốc, mà còn đặt huân hương trong phòng nữa, là thứ khiến cho người ta ý loạn tình mê.

Trong mơ, Tạ Thừa tướng nhếch môi nở nụ cười quỷ quyệt. Bệ hạ, hôm nay, thần sẽ dạy bệ hạ không lên cũng phải lên, lên rồi càng phải lên nữa.

Thần chọn hai cô gái này cho người, đều là khung xương chậu lớn, thân thể xinh đẹp, vừa nhìn đã biết có thể sinh con đẻ cái được, đảm bảo cho người sinh con một cách thoải mái.

Người nhất định phải khiến cho thái hậu không được đến làm phiền hạ quan nữa, được vậy hạ quan cảm kích vô cùng.

Tạ Thừa tướng mơ mơ màng màng, cũng không biết đã qua bao lâu, cảm thấy thời gian cũng được kha khá rồi. Minh Trọng Mưu quả nhiên là càng có hứng thú với “Thực sắc, tính dã” của Khổng Tử hơn. Ở trong phòng cày cấy gần nửa ngày rồi, cũng chưa thấy người hầu vào gọi hắn.

Tạ Lâm từ trước đó rất lâu, đã dặn đám người hầu, bảo họn họ nhất định phải trông chừng Minh Trọng Mưu cho tốt, dặn dò bọn họ nếu như bệ hạ có bước ra khỏi phòng, thì phải lập tức đi thông báo cho mình.

Nhưng đợi lâu như vậy rồi, vẫn không thấy có người hầu tới gọi, Tạ Lâm cảm thấy có chút kỳ quái.

Một nam chiến hai nữ, thuật phòng the của Minh Trọng Mưu lợi hại thế. Lát nữa nhất định phải xin chỉ giáo vài chiêu mới được.

Nhưng nửa ngày rồi mà vẫn chưa ra, lẽ nào……?

Tạ Lâm vội vàng chỉnh trang lại quần áo, chạy ra khỏi thư phòng, đến trước cửa phòng, gọi một tên hầu đang quét dọn gần đó lại, nghi ngờ nói:

“Hoàng…… Vị khách quý đó rốt cuộc là đã ra khỏi cửa phòng chưa?”.

“Bẩm gia, vẫn chưa ạ, tiểu nhân quét tước ở trước cửa mãi, nhưng vẫn không nghe thấy bọn họ từ trong đi ra.”

Tạ Lâm thầm than quả nhiên là lợi hại, không nhịn được áp tai vào cửa, nghe trộm. Lại nghe thấy tiếng phụ nữ bên trong cánh cửa dâm đãng phóng túng, đúng là kinh người.

Việc này cũng không thể trách Minh Trọng Mưu được. Liên hôn quyền quý, củng cố thế lực, lại thêm cả mỹ nhân tư sắc không hề tầm thường, bằng lòng nỗ lực cày cấy để sinh được hoàng tử, có thể làm được hai điểm này, thì nghĩa là hoàng vị đã ổn định được một nửa rồi. Lại cần gì phải lo lắng học cách tâm tư nhẫn nại, rồi học cái gì mà tính tình dù Thái Sơn có sụp xuống trước mắt cũng không đổi sắc mặt nữa chứ? Bệ hạ thân tuy ở nơi địa vị cao quý, nhưng cũng mới có hai mươi hai tuổi, hà cớ gì phải khổ sở ép buộc hắn? Cứ từ từ dạy vậy, rồi cũng sẽ ổn cả thôi.

Nghĩ thông được điểm này, Tạ Lâm quả nhiên thấy cảm giác khó chịu trong lồng ngực vơi đi không ít. Bảo tên hầu đang quét dọn đi ra, Tạ Lâm cũng quay gót rời đi, tránh làm phiền đến việc “tu hành” của bệ hạ.

Nhưng lại nghe thấy giọng nói kinh hãi đầy giận dữ của bệ hạ ở trong phòng:

“Tiện tì, ngươi lại dám đối xử với trẫm như vậy hả!”.

Sau đó một tiếng động cực lớn vang lên, dường như có thứ gì đó rơi xuống đất, lại nghe thấy tiếng bệ hạ cáu tiết gầm lên, rồi lại một thứ gì đó lăn rơi xuống đất.

Sau đó giống như bị một thứ gì đó bóp nghẹt lấy cổ, trong phòng chìm vào im lặng.

Phảng phất như tiếng thở dốc ban nãy, sự kinh hãi nổi giận của bệ hạ, đều chỉ tựa như một giấc mơ, chưa từng xảy ra.

Tạ Lâm ngạc nhiên pha lẫn nghi ngờ, lẽ nào thần trí của hai cô gái ấy đã tỉnh táo trở lại rồi ư? Hai người bọn họ chưa từng gặp hoàng đế, mắt thấy có một người đàn ông cưỡng ép mình, tính cách trinh liệt nổi lên, liền ra tay với bệ hạ chăng? Nhưng bệ hạ trên người có võ công, khống chế hai cô gái nhỏ bé kia, đương nhiên dễ như trở bàn tay. Sao lại lâm vào tình cảnh nguy hiểm như vậy được?

Nhưng đàn ông lúc đang sinh hoạt vợ chồng, ý chí vốn dĩ là yếu mỏng nhất. Nếu không tại sao từ cổ chí kim, có vô số kẻ quyền quý, đều chết vì đàn bà? Nếu là hành thích, chọn lúc này, cũng chính là thời cơ tuyệt vời nhất.

Hoàng đế bị ám sát, hơn nữa lại còn bị ám sát ngay trong phủ của mình, cho dù có chặt đầu hắn, cũng chẳng đủ, đây là chuyện lớn tru di cửu tộc đấy.

Tạ Lâm nghĩ tới đây, khó mà bình tĩnh thêm được nữa, vội vàng đẩy cửa bước vào.

Quét mắt nhìn trong phòng, chỉ thấy mấy món đồ chơi đắt tiền rơi vỡ trên sàn nhà, tuy là trân phẩm, nhưng tính mệnh của bệ hạ, so với mấy món trân phẩm đó còn quý giá hơn nhiều. Tạ Lâm nhìn đến những vị trí ẩn nấp, rèm được dệt bằng sợi bông, buông rủ xuống tận dưới giường, che rất kín, khiến cảnh tượng thấp thoáng bên trong, thấy không được rõ lắm.

Vừa nghĩ đến chuyện hoàng đế có thể bị ám sát trên giường, Tạ Lâm cũng không để tâm đến những chuyện khác nữa, cao giọng hô: “Bệ hạ, đắc tội rồi!” Tạ Lâm vén tấm rèm giường lên, nhìn thật kỹ bên trong.

Chỉ thấy hai cô gái ở trên giường, cả người không mảnh vải che thân, chẳng chút che đậy, hai chân hai tay, đều bị dùng vải trói chặt, khó mà giãy dụa. Nhìn sắc mặt cả hai nàng ta, lộ vẻ hồng rực còn hơn cả lửa cháy, chứng tỏ dược tính vẫn chưa hết, làm gì có chút mảy may thần trí nào? Trong miệng hai người họ bị nhét giẻ chặn lại, thảo nào vừa nãy có tiếng rên rỉ, nhưng giờ lại không thấy gì.

Nhìn quanh bốn phía, vậy còn bóng dáng của bệ hạ đâu?

Tạ Lâm kêu thầm không ổn, vội vàng giãy dụa đứng dậy, thì đột nhiên một vị trí ở sau lưng tê đi, hai chân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã úp mặt xuống ngực hai mỹ nữ, liền quơ quào nhấc người lên, quay đầu lại nhìn.

Mặt mũi tuấn lãng, khuôn mặt mang theo vẻ hung ác, bóng lưng khuất ánh sáng, nên chỉ cảm nhận được ánh mắt âm u rét lạnh, sắc mặt đen như đít nồi than.

“Tạ Lâm, mưu kế khanh chơi cũng độc lắm, dám tính kế với cả trẫm! Khanh đã chuốc thuốc cho hai nàng ta, khiến thần trí bọn họ mơ màng, không biết được người đàn ông khinh bạc mình là ai, rồi đem cho trẫm nhìn thấy cái loại cảnh đẹp này, vậy thì chi bằng, ái khanh tự mình cẩn thận nếm thử một lần đi, thế nào hả?” Người đó nhe răng ra cười, điểm hết một lượt huyệt đạo trên cả người Tạ Lâm lại, rồi cởi dây trói cho hai cô gái, “Tạ Thừa tướng, trẫm ban cho khanh một vợ một thiếp, khanh nhất định phải hưởng thụ đấy!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.