Nha Hoàn Phú Quý

Chương 2: Văn Bân đáng thương bị người đùa giỡn




“Ngô –”

Là cái gì quấy rầy mặt cùng miệng của nàng? Này ẩm ướt nóng nóng lại mềm mại rốt cuộc là cái quỷ gì?

Ngủ được một nửa, Phương Nhược Tuyết bỗng dưng mở hai mắt, thấy gương mặt tuấn mỹ phóng đại ngay trước mắt.

“Uống –” Nàng hút một ngụm khí lạnh,“Hi Thần, như thế nào là anh?”

Khuya khoắt, Quan Hi Thần lén lút tiến phòng ngủ kiều thê, thân thủ vội vàng che miệng của nàng,“Hư, đừng nói!”

Phương Nhược Tuyết lại kéo tay hắn, phóng thấp âm lượng,“Nhưng là em có thiệt nhiều cái muốn nói với anh.”

Khơi mào mi, hắn cúi đầu xuống khinh trác môi của nàng,“Em muốn nói gì với anh?”

“Em…… Thực xin lỗi, đều là em sai, là em không đúng, là em trước hiểu lầm anh là ngưu lang, còn không phân rõ phải trái tức giận, em ……” Nếu em trai nói như vậy, thì hẳn là đúng vậy, về phần chính mình cảm thấy kỳ quái, dù sao nàng cũng không có thói quen đi tự hỏi vấn đề rất thâm thuý.

Này tiểu ngu ngốc lại bị lừa, nếu không tính tình làm sao có thể đột nhiên vòng vo? Quên đi, vô luận người làm cho nàng th đổi tư tưởng là ai, hắn đều trước ở trong lòng cảm tạ.

“Anh cũng có sai, cho nên chúng ta huề, về sau anh tuyệt đối không lừa em.”

“Hảo, em cũng vậy.” Phương Nhược Tuyết son sắt nhấc tay thề, lại bị Quan Hi Thần ngăn lại.

“Em đã quên,hiệp nghị xong là đóng dấu, không phải thề.” Hắn xấu xa cười.

Nghe vậy, Phương Nhược Tuyết đỏ bừng mặt, đẩy hắn, đột nhiên lại giống nghĩ đến cái gì chỉ vào hắn cười.“Quy định không phải thay đổi sao? Hiện tại không cần có hiệp nghị cũng có thể đóng dấu ! Cho nên nói anh cùng em trai đều là thiếu niên si ngốc thôi, còn tự cho là so với em thông minh hơn……”

Nói đến một nửa, lưng đột nhiên chợt lạnh , nàng phút chốc cứng đờ, bởi vì trước mắt ánh mắt nam nhân quá mức sáng, biểu tình quá mức tà ác…… Không, là dâm tà! Làm cho nàng phi thường biết điều mà ngậm miệng.

“Thật sự nha, anh thật là rất dễ quên, may có em nhắc nhở, không nói nhiều vô nghĩa, chúng ta sẽ hảo hảo một chút đi.” Hắn thật sự thích nàng biến thông minh, nhất là về chuyện đóng dấu này.

Tách ra mới hai ba ngày, hắn đối với nàng tương tư như cỏ dại lan tràn, nghĩ hết biện pháp mới mò vào được đây.

Hắn không thể không bội phục Phương Chi Hàn, vì ngăn cản hắn cùng Nhược Tuyết gặp mặt, cư nhiên đem nàng đưa vào nhà Phương lão nhân.

“Hi Thần, kỳ thật hiện tại đã trễ thế này, chuyện đóng dấu cũng không cần……”

Nàng vừa nói vừa lui, hắn cũng vừa cười vừa đi tới, thẳng đến nàng áp tường, không đường thối lui, Phương Nhược Tuyết mới nhấc chân để ở trước ngực hắn, sống chết đẩy, không cho đại sắc lang nửa đêm xâm nhập lại gần.

Nếu bởi vì như vậy mà buông tha nàng , hắn Quan Hi Thần liền chết.

Mi nhíu, hắn cười càng tà, bàn tay to bắt lấy đôi chân ngọc ở trước ngực.“Nhưng là em như thế này, anh rất khó cự tuyệt, hơn nữa tư thế này là đại biểu em hôm nay muốn làm nữ vương đi? Tốt lắm, anh thích thay đổi cách khiêu chiến.”

Hôn nhẹ như lông chim dọc theo mắt cá chân , một đường hướng lên trên, làm cho tay Phương Nhược Tuyết chống đẩy càng ngày càng vô lực.

Vỗ về sợi tóc nàng mềm mại, hắn ách thanh hỏi:“Có hay không nhớ anh?”

“Nhớ……”

“Có bao nhiêu nhớ?”

“Hảo nhớ hảo nhớ……”

“Kia…… Yêu hay không yêu anh?” Trong đêm đen, hai con ngươi thâm thúy mang theo vô hạn thâm tình, vọng tiến vào mắt của nàng.

“Ân……” Khát vọng tâm hắn khiến nàng càng hướng hắn, ý loạn tình mê nỉ non ra tiếng,“Yêu, em yêu anh……”

“Anh cũng yêu em, bảo bối của anh.” Quan Hi Thần thanh âm biến mất bên môi nàng, không tới vài giây, quần áo trên người hắn biến mất.

Cuối cùng, chính là chuyện cả đời, mà hắn phi thường chờ mong cả đời của hắn cùng với nàng, cho dù phải dấn thân vào bùn vì “Nữ vương”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.