Nha Hoàn Phú Quý

Chương 12: Hôn lễ đáng sợ




Tháp Na lại ngớ ra, sau đó... Tiếp tục quất cỏ.

Tần Kham cười tủm tỉm nhìn nàng ta nổi điên, vẻ mặt rất khí định thần nhàn.

Nhiều quan viên đại thần triều đình như vậy đấu trí với hắn còn đấu không lại, huống chi là một nữ tử dị tộc?

Đáng tiếc Hoa Đương so với nữ nhi của hắn thì thông minh hơn một chút, tuy rằng hắn thù hận Minh đình, cũng thù hận Lý Cảo, lẽ ra hợp binh với Tần Kham đối phó Lý Cảo là hợp ý hắn, có điều chuyện này không chỉ phải trả giá bằng rất nhiều sinh mệnh của dũng sĩ trong bộ lạc, hơn nữa sau khi làm xong còn chẳng có lợi ích gì, làm thủ lĩnh của bộ lạc, chuyện không có lợi ích hắn sẽ không làm, hai chữ "Công đạo" này vĩnh viễn xếp sau lợi ích.

Kích Tháp Na để thử một chút thôi, Tần Kham lúc này cuối cùng cũng hiểu thái độ của Hoa Đương rồi.

Bất luận xấu hay tốt, cứ có thái độ là tốt rồi, ít nhất so với giả câm vờ điếc cố ý lảng tránh thì vẫn tốt hơn.

Tháp Na quất tới thở hổn hển, bộ ngực phát dục tốt phập phồng lên xuống không ngừng.

Tần Kham ung dung nói: "Quất mệt rồi thì ngồi xuống đi, bình tĩnh mà nói với ta, vì sao cha ngươi không đáp ứng xuất binh."

Tháp Na oán hận cắn răng một cái, tức giận hừ một tiếng, ngồi xuống cách Tần Kham thật xa, bĩu môi không biết lẩm bẩm cái gì, chắc là chửi bằng tiếng Mông Cổ.

" Người Mông Cổ Các ngươi sùng thượng vũ lực, mình bị oan khuất thì luôn tự dùng đao kiếm đi đòi lại công đạo, mà đòi công đạo thì phải trả giá, phụ thân ngươi vì sao không đồng ý xuất binh giúp ta? Dù sao việc này nói đến cùng cũng là chuyện của Đóa Nhan các ngươi, ngồi mát ăn bát vàng là không đúng rồi."

Tháp Na cả giận nói: "Ai nói chúng ta ngồi mát ăn bát vàng? Nói cho ngươi hay, ta đã chuẩn bị gả cho Hỏa Si phương bắc rồi, không bao lâu nữa, ngạch trực cáchsẽ hội minh ước thệ với bộ lạc Hỏa Si, hợp binh cộng phạt Minh đình!"

Mí mắt Tần Kham đột nhiên giật giật, ánh mắt trong đêm đen bỗng nhiên trở nên sắc bén, trong lòng sinh ra lửa giận ngập trời đối với Đinh Thuận.

Đóa Nhan muốn kết minh với Hỏa Si xâm phạm biên giới, tin tức trọng yếu như vậy, mật thám của Cẩm Y vệ không ngờ không tìm hiểu được, thằng chó Đinh Thuận này làm ăn kiểu đéo gì thế không biết?

Nhớ lại hôm nay sau khi vào doanh địa của Đóa Nhan thì luôn cảm thấy không được tự nhiên, luôn cảm thấy có một đôi mắt âm độc ở phía sau nhìn hắn, Tần Kham cuối cùng cũng hiểu rồi.

" Hỏa Si lúc này đang ở doanh địa Đóa Nhan, đúng hay không?" Tần Kham nhìn chằm chằm Tháp Na, thanh âm đã biến thành lạnh lùng.

Tháp Na thấy vẻ mặt lạnh như băng của Tần Kham, nhưng lại cũng không sợ hãi, nói: "Thế thì sao? Nói cho ngươi hay, Đóa Nhan chúng ta không cần thiết phải nhìn sắc mặt của Minh đình, ngươi nói không sai, công đạo phải tự mình đi đòi lại, về phần đòi thế nào thì là chuyện của Đóa Nhan chúng ta."

Tần Kham thở dài: "Hợp tác với khâm sai Minh đình không tốt hơn à? Sư xuất hữu danh hơn nữa về sau sẽ không bị triều đình triều đình trách tội, hoàng đế bệ hạ còn có thể bồi thường tổn thất cho Đóa Nhan, kết minh với Hỏa Si tuy rằng vào biên giới Đại Minh ta có thể không chút cố lỵ mà giết người cướp của, nhưng chung quy vẫn triệt để đắc tội với Đại Minh ta, được mất thế nào, phụ thân ngươi dã tính chưa? Huống hồ..."

"Huống hồ gì?"

Tần Kham chậm rãi nói: "Theo ta được biết, Hỏa Si năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, trong lều trại của hắn đã có bảy thê tử, trong đó có hai người là mẹ kế của hắn, một người là chị dâu của hắn, còn có một người thậm chí là con dâu của hắn. Một nhà ba đời trần truồng trèo lên một cái giường lớn rồi quần nhau, trong lều trại nhà hắn đã đủ loạn rồi, ngươi xác định muốn gả cho hắn ư? Từ nay về sau để tranh thủ tình cảm mà đau nhau tới đầu rơi máu chảy với một đám mẹ già và quỷ nhỏ? Cuối cùng thì sinh một nhi tử hoặc nữ nhi cho Hỏa Si, cùng với mấy vị mẹ kế, chị dâu, con dâu của hắn ngay cả bối phận cũng không biết nên luận thế nào?

Ánh mắt tràn ngập vẻ đồng tình vô hạn, Tần Kham chậm rãi nói: "Tháp Na, nhân sinh của ngươi sẽ như vậy à? Nói thật nhé, nếu nữ nhi của ta tương lai phải gả cho nam nhân như vậy, ta sẽ bóp chết nó, rồi đánh cho mẹ nó một trận..."

Tháp Na mới mười sáu tuổi, việc nam nữ tất nhiên cũng nghe nói qua hoặc nhiều hoặc ít, gả cho Hỏa Si vốn là suy nghĩ kiên quyết hiến thân cho Đóa Nhan, chưa từng nghĩ tới việc nam nữ sau khi gả cho Hỏa Si sẽ là tình cảnh như thế nào, bị Tần Kham nói như vậy, mặt Tháp Na lập tức trắng bệch, người run rẩy.

Dũng cảm hiến thân và đối với sợ hãi chưa biết là luôn mâu thuẫn với nhau, một tiểu cô nương mười sáu tuổi hiển nhiên không có năng lực xử lý loại mâu thuẫn trong nội tâm này.

"Ta... Ta, ta lại đi hỏi ngạch trực cách thêm đã." Tháp Na bỏ đi ngay.

Tần Kham nhìn Tháp Na chạy đi như bay, không khỏi cười khổ xoa xoa mũi, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác hổ thẹn.

Lừa dối một tiểu cô nương như vậy, hơn nữa còn là hết lần này tới lần khác, thật sự là... Rất không có tiết tháo.

Người thông minh với kẻ ngu dốt khác nhau ở chỗ, kẻ ngu dốt là nhìn một bước đi một bước, có đôi khi chẳng buồn nhìn đã đi, chân cứ thế bước ra, thế là không ngừng ngã vào hố, đứng lên vẫn không khôn ra, vừa bước ra lại rơi xuống hố.

Người thông minh thì khác, người thông minh đi một bước nhìn trăm bước, làm việc gì cũng tính toán đã rồi mới hành động, cho nên đào hố cho người khác rơi xuống bình thường đều là người thông minh.

Không nghi ngờ gì nữa, Tần Kham là người thông minh, chỉ có điều lừa một tiểu cô nương như Tháp Na thực sự có chút không phúc hậu cho lắm, giết gà dùng dao mổ trâu, đồng thời Tần Kham cũng dùng hành động thực tế để chứng minh, người ta một khi lâm vào khốn cảnh, cái thứ tiết tháo này thật sự có cũng được mà không có cũng không sao.

Bốn phía là một mảng yên tĩnh, Tần Kham ngồi trên cỏ, nhìn lên bầu trời đầy sao, cũng không quay đầu lại mà cao giọng nói: "Đinh Thuận, tên cẩu tài ngươi, lập tức lăn ra đây cho ta!"

Đinh Thuận quả nhiên từ một góc tối đằng sau lăn ra, phía sau là Diệp Cận Tuyền thần sắc bình tĩnh.

Vào doanh địa Đóa Nhan có thể đạt được mục đích hay không, bọn họ cũng không quan tâm, bọn họ chỉ quan tâm tới an toàn tính mạng của Tần Kham, cho nên bất kỳ lúc nào Tần Kham cũng có thể ở chỗ gần đây tìm được bọn họ.

Đêm Thảo nguyên hơi lạnh, Đinh Thuận lại đầu đầy mồ hôi, nhìn Tần Kham rồi cười gượng hắc hắc, vẻ mặt xấu hổ và ảo não.

Tần Kham đứng lên, thản nhiên nói: "Thứ nhất, ngươi xoay người sang chỗ khác cho ta, để ta đá ngươi một cước, về phần nguyên nhân đá ngươi thì tự ngươi chắc hiểu, có một lần chứ không thể có lần thứ hai, nếu còn tái phạm, chắc chắn không là chỉ đơn giản là đá một cước đơn giản thế này thôi đâu."

Đinh Thuận lập tức xoay người, miệng liên tục nói: "Đám sát tài Phía dưới không ra gì, chậm trễ quân quốc đại sự, thuộc hạ đáng muôn lần chết, đa tạ Tần soái khai ân! Thuộc hạ nhận phạt, Tần soái nếu chưa hết giận, đá thêm mấy cái cũng không sao."

Tần Kham không quan tâm tới hắn, cũng không khách khí, quả thực hung hăng đạp vào mông Đinh Thuận một cước, một cước này đá hơn nặng, Đinh Thuận bị đá cho lăn một vòng về phía trước, nằm trên đất một lúc lâu vẫn không đứng dậy được.

Tần Kham lạnh lùng nói: "Thám tử Cẩm Y vệ Phụ trách tìm hiểu quân tình về Đóa Nhan tam vệ, người bắt về kinh, giao cho Nam trấn phủ ti xử lý, Đóa Nhan muốn kết minh với Hỏa Si mà phạm Đại Minh ta, tin tức trọng yếu như vậy mà ta ngay cả một chút phong thanh cũng không nghe thấy, hắn muốn hại chết ta sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.