Nhà Giàu Thất Thủ Hào Trạch Công Lược

Chương 31




Editor: Sweetie Daisy (Ninh)

Chỉ mới hơn một giờ sau, Thẩm Mặc Hiên đã làm xong bài tập của ngày hôm nay, chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi về, hắn nghiêng đầu, liền nhìn thấy người bên cạnh mình đã gục mặt xuống bàn ngủ say từ bao giờ.

Tiếng hít thở đều đều kia đã biểu thị rằng lúc này cô đang ngủ rất say.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô, cô cũng không phải rất xinh đẹp, khí chất lại không được tính là đặc biệt. Ở bất kỳ điểm nào nhìn vào, cô cũng chỉ được coi là người bình thường, nhưng không hiểu làm sao lại khiến cho hắn cảm thấy rất thoải mái.

Đó là một loại tình cảm mà chính hắn củng không thể giả thích được.

Nhưng rốt cuộc cũng chỉ được coi là thuận mắt mà thôi. Tính tình hắn lạnh nhạt, không thích tiếp xúc với người khác quá nhiều, càng đừng nói đến tình huống hiện tại ——

Nên gọi cô tỉnh dậy hay cứ trực tiếp đi luôn?

Thẩm Mặc Hiên chau mày, ánh mắt nặng nề nhìn vào khuôn mặt kia, cặp mặt của cô đóng chặt lại, lông mi dài rậm, chóp mũi xinh xắn run run, cánh môi nhỏ có chút giật giật, dường như là đang nói mớ. Cả người cô thoạt nhìn có một loại đáng yêu nói không nên lời.

“Dậy đi, nên trở về rồi, đợi một chút nữa trường học sẽ đóng cổng đó!”

Cuối cùng, lại không biết xuất phát từ tâm lý gì, hắn vẫn quyết định đánh thức cô.

Nhiễm Thất mơ mơ màng màng đứng dậy, hai mắt khẽ nhếch lên, mang theo một chút buồn ngủ, tựa hồ còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Thẩm Mặc Hiên vẫn chờ ở bên cạnh, không có thúc giục.

Trong chốc lát, Nhiễm Thất mới chậm chạp bừng tỉnh lại, rốt cuộc cũng rõ ràng tình huống hiện tại. Cô nhìn hắn, hỏi: “Cậu viết xong rồi à?”

“Ừ.”

“Thế phải về nhà sao?”

“Ừ.”

Thẩm Mặc Hiên nhìn thấy rõ ràng, sau khi Nhiễm Thất nghe xong câu trả lời, hai mắt cô sáng rực lên: “Chúng ta cùng đi về nhà đi!”

Nhiễm Thất tựa hồ cảm thấy bản thân trả lời quá nhanh, dường như là đang che dấu cái gì đó, cô lại ấp úng giải thích: “Bây giờ đã muộn rồi, tớ, tớ về nhà một mình sợ…”

Hắn vốn dĩ muốn mở miệng cự tuyệt, hắn bình thường không thích tiếp xúc cùng người khác quá nhiều, càng đừng nói còn là một nữ sinh. Nhưng không hiểu tại sao, khi nhìn thấy con ngươi sáng chói như sao Thần nhìn về phía mình, trong mắt mang đầy sự chờ đợi, hắn lại không đành lòng từ chối, thời điểm còn chưa có hiểu rõ ràng, hắn đã thốt lên một câu: “Được.”

Nói xong, trong con ngươi từ trước đến nay không một chút gợn sóng xẹt qua một tia ão não, đây là lần thứ hai hắn không có nghĩ sâu tính kỹ mà trực tiếp trả lời —— ngay từ nhỏ, hắn đã biết rõ, hắn là một người lý trí mười phần, muốn làm gì, hay nói cái gì, hắn đều sẽ suy nghĩ thật chu toàn, cố gắng giải quyết tất cả mọi chuyện thật hoàn mỹ, nhưng hai tình huống này thật sự có chút vượt ngoài dự liệu của hắn. Càng kì lạ là, hai lần bất thường kia đều vì một người!

Hắn cũng không biết vì sao bản thân lại đối xử đặc biệt với cô. Đối với hắn mà nói, tình yêu còn rất lạ lẫm mông lung, nhưng bất quá, hắn có thể xác định được, hắn cũng không ghét cảm giác này!

Giống y như hắn dự đoán, sau khi đồng ý, cô gái trước mặt liền lộ ra một nụ cười vô cùng sáng lán, mày liễu cong cong, sự hưng phấn cùng niềm vui tựa như là phát ra từ trong tâm, làm cho ngũ quan bình thường của cô trở nên sinh động lên không ít. Giờ phút này, cả người so với những rặng mây đỏ ngoài cửa sổ thậm chí còn hoa mỹ chói mắt hơn!

Trái tim hắn không khỏi mềm nhũn đi, ánh mắt nhìn về phía cô cũng mang theo sự ôn nhu mà bản thân không phát hiện, khóe miệng hắn không tự giác mang theo một chút vui vẻ.

Hệ thống: “Gía trị tình yêu + 3, trước mắt đã đạt được ba sao, vẫn còn năm sao nữa.”

Vẻ mặt Nhiễm Thất buồn bực: “Ta cười với hắn một cái, hắn đã yêu ta rồi hả?”

Hệ thống: “Cô đừng đoán tâm tư của nam nhân.”

Nhiễm Thất: “Nói tiếng người đi!”

Hệ thống: “Trước mắt thì có thể xem…là như vậy.”

Nhiễm Thất lớn mật suy đoán: “Nếu ta cười với hắn vài cái nữa, có phải tất cả tám sao sẽ đầy không?”

Hệ thống: “…”

Kí chủ có cười đến ngu người cũng không đầy được đâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.