Nhà Giàu Sủng Hôn Ông Xã Phúc Hắc Bà Xã Ngốc Manh

Chương 14: Mười Năm Một Giấc Mộng Dương Châu




Tần Dật mơ thấy mình đang chơi bóng với An Nhược Uyên, lúc đang định dồn sức ném rổ thì bất thình lình bị An Nhược Uyên nhào tới, giãy giụa mấy lần không được, trong lòng nghĩ sức Nhược Uyên từ lúc nào lại mạnh như vậy. Đột nhiên bị bịt mũi, Tần Dật quăng nắm đấm ra, đột ngột mở tròn mắt. Chỉ thấy Nhan Tử Khâm đang đau khổ xoa má phải.

“Anh làm cái con mẹ gì vậy?” Tần Dật dù có bình tĩnh hơn nữa của chịu không nổi sáng sớm đã có người muốn mưu sát hắn.

Nhan Tử Khâm giật giật khóe môi: “… Tôi chỉ muốn gọi cậu dậy chạy bộ với tôi thôi, ai biết cậu khó gọi như vậy…”

“Anh đừng bảo tôi anh làm tôi ngạt chết là để gọi tôi dậy?”

“Đúng vậy. Tuy tôi muốn dùng miệng…”

“Anh đi chết đi!” Tần Dật ném gối qua, không còn buồn ngủ nữa. Nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh giường chỉ đúng năm rưỡi, nhất thời càng giận dữ.

Mà Nhan đại thiếu gia vừa chạy trối chết lại đang cười thỏa mãn nghĩ, hóa ra thực sự có bệnh cáu kỉnh lúc sáng dậy nha. He he, thực đáng yêu.

Bị y quấy rầy như vậy, Tần Dật không còn buồn ngủ chút nào nữa. Ngáp một cái đi vào phóng tắm, thấy ngay cả kem đánh răng cũng được bóp lên một cách nghiêm túc, hắn nghĩ thầm cô công chúa vỏ ốc này có phải mắc tật không vậy, khóe miệng lại nhịn không được mà cong lên.

Nhan Tử Khâm yên lặng đứng trước cửa phòng tắm, nhìn Tần tiểu thiếu gia đang không ngừng điều chỉnh sắc mặt trước gương thì không khỏi bật cười. Quả nhiên có tỏ vẻ già dặn thì cũng chỉ là đứa nhóc mới 22, 23 tuổi đầu.

Không ngờ giây tiếp theo nghe thấy Tần Dật đầu không ngoảnh lại mà dùng giọng điệu âm u nói “nhìn.đủ.chưa.vậy”.

Nhan Tử Khâm ho khan một tiếng, “Có đi chạy bộ với tôi không?”

“Không đi.”

“Đi đi mà.”

“Không đi.”

“Đi đi mà.”

Tần Dật không để ý y, quay người vào lại phòng, chưa được một lúc đã lại thò đầu ra nói, “Lúc về nhớ mua cho tôi một phần bánh bao chiên nhân thịt ở tiệm Trương Ký.”

Nửa tiếng sau Nhan Tử Khâm mang hai tay trống không trở về. Tần Dật nhìn y đăm đăm một lúc, ý trách móc dạt dào.

Nhan Tử Khâm mặc kệ ánh nhìn oán trách của hắn, đẩy hắn vào phòng nói: “Cậu thay quần áo trước đi, tôi đi tắm rửa một cái.”

Tần Dật nhìn bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái trên người, đột nhiên lại có chút buồn ngủ.

Thế nên khi Nhan Tử Khâm thư thái thoải mái vào lại trong phòng Tần Dật, cậu chủ nhỏ bình thường tinh thần phấn chấn đang nằm trên giường chìm trong giấc ngủ ngọt ngào.

Nhan Tử Khâm bất đắc dĩ lầm bầm: “Sợ dạ dày cậu không tốt nên mới không mua bánh bao chiên, vốn định đưa cậu đi ăn cháo mà đã nhanh ngủ mất rồi.” Nói rồi khẽ thổi lên mũi hắn.

Một trong những điều hạnh phúc nhất thế gian là có thể ngủ tròn một giấc an lành không bị quấy nhiễu.

Lúc Tần Dật tỉnh giấc một lần nữa thì đã tám giờ, cả người khoan khoái đến mức nhìn Nhan Tử Khâm cũng không thấy đáng ghét như trước.

Thấy Tần Dật thức giấc, Nhan Tử Khâm nhanh chóng đặt bảng pha màu trên tay xuống, sau đó quay người vào phòng bếp.

Chưa được một lúc y đã quay lại, tay bưng một bát cháo tôm tươi, màu sắc đẹp đẽ, hương thơm ngạt ngào.

Nhan Tử Khâm bê bát cháo đến trước mặt Tần Dật rồi đưa cho hắn một chiếc thìa, nói: “Nếm thử xem.”

Thấy Tần Dật ăn hai miếng mà không có phản ứng gì, y nhịn không được đành hỏi: “Thế nào? Có giống cháo Mạc Ly nấu không?”

Tần Dật liếc y một cái: “Anh nấu à?”

“Ừ.”

“Vậy thì không ngon.”

Hiếm khi thấy hắn trẻ con như vậy, mắt Nhan Tử Khâm híp cong hết lại.

Sau đó Tần Dật nhận được điện thoại của Kỷ Mạc Ly.

“Anh, em bảo anh nè. Sáng nay em vừa cùng Bách Thần ra ngoài thì nhận được điện thoại của anh Khâm.”

“Đấy là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với em nghiêm túc như vậy, cư nhiên là để hỏi em cách nấu cháo.”

“………..”

“À, anh, kỹ thuật anh Tử Khâm như thế nào?” Kỷ Mạc Ly hiếm khi bà tám như vậy. Có điều, cái từ “kỹ thuật” kia có phải có chút vấn đề không.

Buổi trưa, ngoài trời có cơn mưa nhỏ. Hai người liền ngồi trong nhà xem phim “Bức họa thứ tư” của Chung Mạnh Hoành. Cậu nhỏ tên tiểu Tường kia cô độc đến khiến người xót xa.

Nhan Tử Khâm nói: “Hôm nay không nên xem loại phim này. Cả người đều bị xuống tinh thần.”

Tần Dật đáp: “Cuộc sống có lúc còn khiến người vô vọng hơn trong phim.”

Nhan Tử Khâm liền cười: “Thực ra đâu cũng là những vòng xoáy. Có người thoát ra được, có người không thoát được mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.