Nhà Giàu Có Đồng Thoại 3: Tình Nhân Của Yêu Râu Xanh

Chương 11




Nhìn thấy Tiêu Dung Diệp gật đầu, Lệ Ảnh Yên cũng muốn để hắn chạy nhanh giải quyết chuyện này cho rồi.

Dù sao nàng chính là một tiểu cung nữ tiện tì, nào có tư cách gì đi khẩn cầu hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đâu? Nhưng nam cặn bã này không giống, di0en-da14n.le9.quy76.d00n hắn là hoàng tử, hắn muốn hủy hôn, vậy hoàng thượng nhất định sẽ châm chước.

Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên lấy tiết y uyên ương hí thủy màu lửa đỏ trong miệng Tiêu Dung Diệp ra, ném tới một bên.

"Nam cặn bã đáng chết, đừng nghĩ giở trò gì với lão nương. Ngươi hẳn là biết, ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của ta."

Nói xong, Lệ Ảnh Yên nhấc chân liền đá một cước chấn động núi sông lên pp của Tiêu Dung Diệp.

"Mau đi, nếu chậm, lão nương cắt bảo bối của ngươi làm đồ nhắm!"

- - phân cách tuyến - -

Trốn được ra khỏi chỗ Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp làm gì chịu đi tới nơi của hoàng thượng nói ông thu hồi hôn ước với Lệ Ảnh Yên.

Phải đi sứ quốc gia khác hơn nửa tháng, cũng rất nhớ tiểu tử Lộ Lệ kia rồi, liền muốn đi Thái Y viện, tính toán uống hơn mấy chén với hắn, tự ôn chuyện.

Đến Thái Y viện, lại thần kỳ phát hiện không có người ở đây.

Theo lý thuyết, hôm nay tên tiểu tử kia phải trực ở đây, sao lại không có?

Chợt, âm thanh rải rác nho nhỏ giống như con chuột nhỏ kiếm ăn, ừ a ư hừ.

Mang theo tò mò, Tiêu Dung Diệp liền đi qua nơi phát ra âm thanh.

Chỉ nghe âm thanh vỡ vụn này càng ngày càng lớn, thậm chí là làm loại chuyện giữa nam và nữ sẽ phát ra tiếng rên nhẹ.

Bình thường làm loại chuyện này với Lệ Ảnh Yên cũng có thể nghe ra được đây là thanh âm khi nữ nhân lên cao triều.

Nhưng Tiêu Dung Diệp ngu ngốc vào giờ phút này chính là cường ngạnh không có phát giác là âm thanh phát ra khi nam nữ làm chuyện khuê phòng.

"A... Ừ ừ... Ngươi giỏi quá! Lộ thần y... ưm... Ta muốn bay lên rồi"

Tiếng nữ tử rên ngâm càng phóng đãng hơn, hai chân càng thêm dùng sức nhốt chặt thắt lưng của nam nhân.

"Ha ha, tiểu yêu tinh, lúc trước sao không phát hiện nàng phóng đãng như vậy? Có phải ở chung một chỗ với Tiểu Cẩu Đản đã lâu nên biết cảm giác nam cặn bã Tiêu Dung Diệp kia chạm vào nàng ta thật thích, cho nên nàng liền làm vậy với ta đúng không?"

Thân mình Lộ Lệ vừa phập phồng, vừa hết sức tình sắc trêu đùa với Diên nhi.

"Nào có, ma quỷ! Ta chẳng qua chỉ nhìn thấy hai bọn họ một lần mà thôi!"

Diên nhi thẹn thùng đập một cái lên lồng ngực xích lõa của Lộ Lệ, cả người đều như là một bãi bùn nhão trầm luân phía dưới thân thể to lớn kia.

"Thấy một lần? Như thế nào, bọn họ nhiệt liệt không? Bảo bối của nam cặn bã kia có lớn không?"

"Cái gì? Cảnh tối lửa tắt đèn, người ta cũng không nhìn thấy cái gì, chỉ nghe được Cẩu Đản kêu rên mà thôi. Chàng đó, người ta là lần đầu tiên nhìn thấy!"

Nói xong, Diên nhi liền đưa tay nắm giữ rồi.

"Ưm..."

Lộ Lệ than nhẹ một tiếng hạnh phúc, ngón tay càng thêm động tình miêu tả thân mình trơn nhẵn của Diên nhi.

Đang lúc hai người điên loan đảo phượng bậy bạ, cửa phòng bị một lực đạo ngoan lệ mở ra.

"A!"

Diên nhi thét một tiếng chói tai, kéo chăn che lại bộ phận trọng điểm của mình, vừa thấy là Tiêu Dung Diệp đen mặt tiến vào, vội vàng trốn ở phía sau Lộ Lệ.

Vừa thấy là ôn thần Tiêu Dung Diệp đen mặt tiến vào quấy rối chuyện tốt của mình.

Giọng nói tức giận của Lộ Lệ lưu manh vang lên - -

"Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, ngươi xông tới từ nơi nào, dám can đảm quấy rối chuyện tốt của lão tử?"

"Lộ Lệ, người đang làm, trời đang nhìn, làm bậy thì không tốt lắm đâu!"

Nói xong, Tiêu Dung Diệp chẳng những không có ý tứ tránh đi, thậm chí là bước tiếp bước chân vững vàng, nghênh ngang tiến lên vài bước.

"A, ngươi muốn biết bảo bối của ta lớn bao nhiêu, nhưng mà hình như làm cho ngươi thất vọng rồi. Của ta, lớn hơn ngươi một vòng!"

"Ngươi..."

Khuôn mặt xinh đẹp có thể so với yêu nghiệt của Lộ Lệ nhất thời tái xanh đi rồi.

Nam cặn bã đáng chết lại có thể lấy gốc rễ của hắn ta để giễu cợt hắn, điều này làm cho tôn nghiêm của Lộ Lệ nhận phải đả kích thật lớn.

Nhưng đột nhiên, Lộ Lệ giống như nhớ tới cái gì, cười yêu nghiệt.

"Dung Diệp, cho dù ngươi lớn hơn ta thì như thế nào? Ta nghe nói Tiểu Cẩu Đản nói nhao nhao công phu của ngươi tệ muốn chết! Aizz, sức chiến đấu không tốt, cho dù bộ dạng lớn như cánh tay thì cũng có ích gì chứ!"

"Ai nói sức chiến đấu của ta không được? Nam cặn bã họ Lộ, đêm nay ta mượn ngươi thử việc, bạo cúc hoa của ngươi."

Nói xong, Tiêu Dung Diệp đột nhiên một phen bóp chặt nơi đó của Lộ Lệ.

"A ư..."

Không giống cảm giác thõa mãn hưởng thụ vừa rồi, lần này Lộ Lệ cảm giác nơi đó của hắn sắp bị cầm hỏng rồi!

"Tiêu tứ gia, thủ hạ lưu bảo! Ta còn dựa vào nó nối dõi tông đường đấy!"

"Câm miệng, ta đây là đang tạo phúc cho người, đồ chơi này của ngươi quá hại người, nhất là hoàng hoa khuê nữ và con gái nhà lành!"

Chợt, đôi mắt thâm thúy của Tiêu Dung Diệp phát hiện bóng dáng nhỏ phía sau Lộ Lệ, giờ phút này tiểu nha đầu đó mắt đầy kinh hoảng, chỉ sợ lộ ra.

Tiểu nha đầu này là đồng bạn với nữ cặn bã Lệ Ảnh Yên kia đi?

Tiêu Dung Diệp mang theo ánh mắt đại lượng nhìn nhìn Diên nhi, ánh mắt lại chuyển sang nhìn nhìn Lộ Lệ. Tiếng nói thâm thúy như là rượu ngon ủ nhiều năm, trêu chọc vang lên - -

"Sao giờ ta mới phát hiện tiểu tử ngươi ngược lại diễm phúc không cạn, đến tỷ muội tốt của Cẩu Đản nhà ta cũng có thể quyến rũ đến đây. Đừng nói với ta, bước tiếp theo, ngươi tính toán xuống tay với nữ nhân của ta?"

Bỗng nhiên, ánh mắt Tiêu Dung Diệp trở nên sắc bén, Lộ Lệ này có tiếng chơi đùa bụi hoa, từng thượng lên vô số nữ nhân, giờ đã đoạt Diên nhi tới tay. Nói không chừng, kế tiếp chính là Lệ Ảnh Yên - nữ cặn bã kia.

"Không đâu? Nữ nhân của Tiêu tứ gia ngươi, ta nào dám động chứ? Cho dù cho ta ăn gan hùm mật gấu, ta cũng không dám đâu!"

Lộ Lệ vội vàng phản bác Tiêu Dung Diệp, Lộ Lệ hắn chỉ cần nữ nhân có chút tư sắc, di0en-da14n.le9.quy76.d00n hắn đều sẽ thường thức một chút. Nhưng hắn cũng có nguyên tắc, đó chính là nữ nhân của bằng hữu, đánh chết cũng không chạm vào.

Tiêu Dung Diệp này dụng tâm che chở Cẩu Đản kia còn hơn cả thân phụ mẫu của hắn, tự nhiên là thịt trong lòng hắn, thân là hảo bạn hữu, Lộ Lệ làm sao có thể đi chiếm lấy nữ nhân của huynh đệ tốt chứ!

"Tin rằng ngươi cũng không dám!"

Tiêu Dung Diệp tức giận hút một ngụm khí, bỗng chốc liền buông nơi đó của Lộ Lệ ra.

Vốn đang nghĩ tìm Lộ Lệ đáng chết nói chuyện, xem ra là không cần nữa, bản thân vẫn là thức thời đi nơi khác dạo thôi, đừng ở chỗ này làm bóng đèn lớn 200 độ gì đó rồi.

"Thôi, ta vẫn là trở về ngủ ngon đây, lười quấy rầy chuyện tốt của ngươi!"

"Ôi chao, đừng, đừng trở về ngủ, đi tìm Cẩu Đản của ngươi, phóng mấy pháo đi. Lâu như vậy không chạm vào nữ nhân, chỗ của ngươi còn sử dụng tốt chức năng không?"

Nói xong, Lộ Lệ liền cười lên ha hả, bộ dáng đáng đánh đòn này rất giống như tiểu hài tử nhặt được bảo bối.

"Đi thỉ đi, nơi đó của ta sẽ không sử dụng tùy tiện, bằng không đến lúc Tinh Tẫn Nhân Vong(1) sẽ không tốt lắm! Lộ thần y, không có việc gì uống chút máu hươu, bồi bổ mông ba ba để tráng dương đi! Bằng không dựa theo tình huống một đêm mười một lần này của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay nữ nhân!"

Chú thích:

(1) Tinh Tẫn Nhân Vong: lao lực quá mà chết *phần lớn hiểu theo nghĩa lao lực trong chuyện í*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.