Nhà Giả Kim (Câu Chuyện Một Giấc Mơ)

Chương 22




"Cương Diễm, lúc nào thì anh mới chịu rửa chén vậy?" Thi Tuấn Vi đang cắt trái cây tráng miệng, nhìn đống chén bát trong chậu rửa, cất giọng hỏi Phùng Cương Diễm đang nằm trên ghế sofa trong phòng khách gác chân xem ti vi giống như quan lớn.

"A, chờ một chút." Tiếng đáp lại lười biếng truyền đến.

Tình hình này, đến khi đi ngủ cũng còn chưa chịu rửa, cô vốn không thích chén bát bẩn chất đống đành phải tự mình động thủ.

Buổi tối hôm sau, Thi Tuấn Vi đang chuẩn bị tắm, dặn dò Phùng Cương Diễm đang ngồi trước máy vi tính chơi trò chơi ."Cương Diễm, tuần này đến phiên anh phụ trách đổ rác, đợi lát nữa nhớ xuống lầu đúng giờ nha."

"A, được." Đang chuyên chú đánh quái, anh cũng không quay đầu lại trực tiếp trả lời.

Nửa giờ sau, Thi Tuấn Vi tắm rửa xong phát hiện Phùng Cương Diễm thủy chung vẫn giống như củ khoai tây ngồi yên trên ghế, mà túi rác đã cột sẵn vẫn còn nguyên chỗ cũ.

"Tại sao anh không xuống lầu vứt rác?" Cô kêu lên.

"A, anh quên!" Anh kinh ngạc nhớ ra, áy náy nhận ánh mắt chỉ trích của cô.

"Lần nào anh cũng như vậy!" Cô hơi cáu quay đầu rời đi, kết quả đống rác phải chờ đến hôm sau cô đi làm thì mới mang tới công ty nhờ nhân viên quét dọn vệ sinh xử lý.

Ban đầu còn nói cái gì công ước sống chung không soạn hay không cũng không quan trọng, có vấn đề sẽ sửa đổi, kết quả thì sao, dù sau đó đã soạn công ước sống chung rõ ràng, thậm chí còn cùng nhau ký tên bày tỏ sự đồng ý, anh vẫn thường ném công ước ra sau ót, làm việc gì cũng phải ba lần kêu bốn lần hối, thúc giục đến cuối cùng Thi Tuấn Vi cũng cảm thấy mình quá càu nhàu, tự mình làm cho xong, cho nên công ước chẳng khác gì soạn cho có, đối với Phùng Cương Diễm mà nói, ý nghĩa thực chất không lớn.

Bất quá, anh lười biếng thì lười biếng, đối xử với cô cũng rất tốt, ngoại trừ khuyết điểm thoải mái bừa bộn ra, anh cũng rất biết lãng mạn, luôn biết cách tạo niềm vui cho cuộc sống, cũng rất săn sóc cô, nhưng chính là không thể dùng nguyên tắc quy phạm để quản thúc anh, nếu không cũng chỉ khiến cô ôm cục tức mà thôi.

Giống như đại đa số các cặp đôi, thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ cãi vã, cáu gắt, nhưng phần lớn là đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa, không có vấn đề gì quá lớn.

Khó trách có người nói yêu nhau dễ sống chung mới khó, không có người nào là hoàn mỹ, nghĩ thoáng một chút, nếu yêu nhau, sẽ phải bao dung thông cảm cho nhau, nghĩ đến những ưu điểm của đối phương.

Mùa thu mát mẻ họp lòng người đi qua, một đợt khí lạnh bất ngờ đột kích, nhiệt độ càng lúc càng thấp, mùa đông chính thức tới, mà Phùng Cương Diễm cùng Thi Tuấn Vi đảo mắt cũng ở chung hơn ba tháng.

Sắp đến Noel, không khí Noel tràn ngập khắp phố lớn ngõ nhỏ, đèn hoa được treo lên, Thi Tuấn Vi kết thúc công việc về nhà thì bị kẹt xe, đột nhiên nỗi nhớ nhà ùn ùn kéo đến.

Thấy còn kẹt xe lâu, cô lo lắng gọi điện thoại về nhà."Cương Diễm, hiện tại kẹt xe, nếu anh đói bụng... "

"Yên tâm, anh sẽ chờ em, em lái xe phải cẩn thận, đừng nóng vội." Phùng Cương Diễm cắt ngang lời cô, nhẹ giọng trấn an, vừa đúng có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị thật hoàn hảo.

Sau khi trò chuyện, sự căng thẳng trong lòng cô nhất thời nhẹ nhõm rất nhiều, khóe miệng không tự chủ được khẽ bật cười.

Cô quen sống trật tự, mọi việc theo kế hoạch, cho nên đụng phải anh, người không bao giờ chịu quản thúc, mặt thường hiện lên ba đường hắc tuyến, nhưng thỉnh thoảng vào lúc cô lo âu nôn nóng, thì anh lại có thể thích ứng với mọi tình cảnh, thái độ tựa hồ chuyện gì cũng có thể nghênh đón thành công trấn an cô.

Nửa giờ sau, Thi Tuấn Vi rốt cụôc cũng trở lại tổ ấm nhỏ của bọn họ, cửa vừa mở ra, một gốc cây giáng sinh xinh đẹp đập vào mắt, trong không khí còn có mùi thơm thức ăn phiêu tán.

"Em đã trở về!" Cô vui mừng, ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng cất giọng, men theo mùi thơm đi về phía phòng bếp."Oa, anh xuống bếp à? !"

Nhìn thấy Phùng Cương Diễm cao lớn lại mặc tạp dề của cô, bận rộn coi chừng cái nồi trên bếp gas cùng thức ăn trong lò nướng, khiến cô lại kinh ngạc mỉm cười lần nữa.

Bọn họ vốn định cùng nhau ra ngoài ăn bữa ăn tối , không nghĩ tới anh lại tâm huyết dâng trào chủ động xuống bếp!

"Hắc, hôm nay nơi này là địa bàn của anh, em đi rửa mặt đi, đợi một lát là xong ngay." Anh chùi chùi tay, cầm lấy bả vai của cô, đẩy cô ra khỏi phòng bếp, bộ dáng cố làm ra vẻ thần bí.

"Anh có làm được không đó?" Cô buồn cười quay đầu lại nhìn trộm, hơi nghi ngờ.

"Yên tâm, anh có nghiên cứu sách dạy nấu ăn, nếu lát nữa không ổn thì anh cũng mua sẵn thuốc đau bụng rồi." Anh tự nhạo báng bản thân để trêu ghẹo cô, vẫn không cho nhìn.

"Đừng để người ta hi vọng quá mà thất vọng nha!" Cô đành phải thối lui khỏi phòng bếp, để cho anh được tự do phát huy.

"Bằng đầu óc thông minh của anh, tuyệt đối sẽ không để cho em thất vọng." Anh vỗ ngực, bảo đảm, vì cho muốn cô vui, anh đã sớm đi học lớp nấu ăn.

Anh vốn tôn trọng tự do, không kế thừa sự nghiệp gia tộc, phát triển hứng thú trở thành sở trường làm nhiếp ảnh gia, hơn nữa thành tích lại rất tuyệt, nhận được nhiều giải thưởng lớn, rất có danh tiếng trong giới chụp ảnh.

Bởi vì tính chất công việc, anh cũng không phải là cái loại nhân viên văn phòng đúng sáng chín giờ đi chiều năm giờ về, so với Thi Tuấn Vi làm việc ở công ty thiết kế, công việc chụp ảnh của anh khá tự do, vấn đề thời gian cũng khá thoải mái, cho nên hôm nay anh rãnh rỗi, liền ra tay thu xếp hết thảy.

Chốc lát sau, Thi Tuấn Vi tắm rửa xong đi ra ngoài, phòng khách dưới sự khéo tay biến hóa của anh, lại có không khí khác hẳn–

Trong phòng khách mờ tối, hợp với âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, bàn được trải khăn trắng như tuyết, trong bình hoa tinh xảo cắm mấy đóa hoa tươi, bình rượu trắng ướp lạnh nằm nghiêng trong thùng băng, bên cạnh bày hai ly rượu thủy tinh được lau đến sáng bóng, ánh nến lay động, gốc cây giáng sinh treo đầy những ánh đèn màu lấp lánh... Anh đã thành công kiến tạo không khí lãng mạn cùng ngọt ngào, mà hết thảy cũng thể hiện rõ anh đã mất bao nhiêu công sức.

"Xong rồi à, thời gian cũng vừa vặn." Bưng súp cùng rau dưa ra, Phùng Cương Diễm nâng cằm."Chúng ta ăn ở chỗ này cho thoải mái."

Hai người thường bỏ qua ghế sa lon, trực tiếp ngồi trên chiếu, cho nên vừa bắt đầu vào mùa đông, Thi Tuấn Vi đặc biệt mua một tấm thảm lông dày ấm áp trải lên mặt đất, đây là một trong những chỗ Phùng Cương Diễm thích nhất.

"Được." Thi Tuấn Vi lập tức giúp một tay thu xếp, trên mặt tràn đầy ý cười."Còn rất có hương có sắc, thơm quá a!"

"Đó là chuyện đương nhiên." Món chính lên bàn, bọn họ ngồi xuống, nhìn kiệt tác khắp phòng, mặt anh hơi kiêu ngạo.

"Em nhớ anh ngoại trừ chế mì ăn liền, nướng bánh mì ra, thì chưa từng xuống bếp, còn tưởng rằng anh không biết nấu ăn, hôm nay anh đột nhiên trổ tài, em thật sự vô cùng bất ngờ!" Cô cảm thấy vô cùng vui mừng, nghĩ đến khi mình đi làm, một mình anh vội vàng bố trí những thứ này, liền cảm thấy trái tim rất ấm áp.

"Không biết thì đi học a!" Anh cười thoải mái, lúm đồng tiền bên mép làm mềm hoá những đường nét kiên cường trên khuôn mặt anh, nhẹ nhàng mở nắp bình rót rượu."Em có vui không?"

"Mời anh, cám ơn anh khổ cực mà chuẩn bị tất cả." Cô nâng ly rượu lên, biểu đạt tâm ý.

"Anh trước, anh muốn mời em, cám ơn em đã bao dung anh trong ba tháng ở chung này." Anh lại cướp lời phát biểu cảm nghĩ của cô, nhưng Phùng Cương Diễm hiếm khi bộc bạch, chỗ xương gò má không khỏi xấu hổ đỏ ửng."Em yêu, anh biết mấy ngày nay anh thường chọc giận em, bất quá thật ra thì anh cũng không cố ý, hơn nữa luôn trung thành chỉ có mình em, em đừng so đo với anh nhé!"

Thi Tuấn Vi liếc xéo anh, chỉ bằng một câu như vậy, những va chạm nhỏ trong cuộc sống trước đây, cùng với chút thói xấu kia, vào giờ phút này cô tựa hồ nhớ không ra nữa, chỉ cảm thấy cả trái tim ngâm ở trong mật ong, ngọt ngào đến rối tinh rối mù.

"Được rồi!" Cô chu mỏ, tiếp nhận lời thú tội thành khẩn của anh, hai ly rượu thủy tinh đụng vào nhau phát ra tiếng vang giòn giã."Bất quá, em không so đo không có nghĩa là anh có thể tiếp tục lười nha!" Nếu anh đã nhắc tới, cô cũng nhân cơ hội dặn dò luôn, cô tin chỉ cần có lòng, nhất định có thể thay đổi.

"Tuân lệnh, anh tận lực là được." Anh nháy mắt mấy cái, phóng điện lấy lòng cô.

"Cái gì tận lực? Phải nhất định!" Cô không hài lòng cải chính câu trả lời hàm hồ của anh.

"Được được được, khai tiệc đi!" Anh vội vã dời lực chú ý của cô đi.

Tập tính ba mươi mốt năm dưỡng thành, không phải trong thời gian ngắn nói đổi là có thể đổi ? Cho dù có lòng cũng không phải là chuyện dễ dàng a! Trước mắt anh phải qua cửa này đã, về sau lại xem xét tình huống.

"Ừ, uống cũng ngon!" Nếm thử một miếng súp cà rốt, cô vui mừng khen.

"Uống ngon chứ? Anh thất bại ba lượt mới thành công đó." Phùng Cương Diễm được ca ngợi, lộ ra nụ cười vui mừng.

"A? Vậy mấy nồi súp thất bại anh đã đổ sạch sao?" Mặc dù dụng tâm của anh làm cho người khác rất cảm động, nhưng là hình như có chút lãng phí!

"Không có, vì học nấu món súp này, mấy ngày trong bụng anh đều là súp cà rốt, không giải quyết được sẽ đưa đến công ty chụp ảnh áo cưới anh làm trước đây, để cho mọi người ở đó thưởng thức, lại bị các đồng nghiệp giễu cợt." Bởi vì gần đây có nhà xuất bản mời, muốn anh ra một quyển sách ảnh du lịch tả thực, anh muốn toàn tâm chuẩn bị, nên không nhận việc nhiếp ảnh ở công ty chụp ảnh áo cưới nữa, chỉ trừ khi khách hàng đặc biệt chỉ định, nhưng vẫn thường xuyên liên lạc với các đồng nghiệp.

Cô mỉm cười, có thể tưởng tượng tình trạng quẫn bách lúc anh bị giễu cợt, lại nếm một miếng gà nướng, vẫn suy đoán đây cũng là thành quả sau khi thất bại mấy lần mới có, tư vị ngọt ngào tràn đầy trong lòng cô.

"Ai, ăn thật ngon." Cô khen ngợi lần nữa, lấy hành động ăn ngấu ăn nghiến thực tế để chứng minh.

Nghĩ đến người đàn ông chưa từng xuống bếp vì mình mà phí tâm như thế, lòng cô liền hiện lên một cỗ xúc động, không biết nên làm sao làm mới có thể biểu đạt sự cảm động của mình.

"Về sau lễ Giáng Sinh hàng năm cứ để anh phụ trách." Anh vỗ ngực một cái khoe khoang khoác lác, được cô khen ngợi, đối với anh mà nói là một sự khích lệ rất lớn. Thì ra xuống bếp vì người yêu là loại cảm giác này, mặc dù ban đầu là muốn cô vui, nhưng trên thực tế anh cũng nhận được sự thỏa mãn rất lớn.

"Chậc chậc, hôm nay anh thật là quá đáng yêu!" Trong đôi mắt lưu động ý cười ngọt ngào, Thi Tuấn Vi nghiêng thân hôn lên khóe miệng Cương Diễm.

Mất nhiều tâm tư, lại còn hứa hẹn, rõ ràng là muốn làm cô mềm lòng mà, để cho cô bình thường có thể cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa ... Bất quá, cô không thể không thừa nhận, anh sử dụng chiêu này rất thành công.

"Đâu chỉ hôm nay, ngày nào anh cũng rất đáng yêu mà?" Anh tràn đầy tự tin khen bản thân.

Ah... Mắt cô giật giật, miễn cưỡng liếc về hướng anh, thật đúng là không thể khen tùy tiện mà!

"Vị tiên sinh này, anh có tự sướng quá không?" Cô châm chọc anh, đem một miếng thịt gà trơn mềm nhét vào trong miệng Cương Diễm.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu như anh không đáng yêu, tại sao em lại yêu anh như vậy?" Cương Diễm nhíu nhíu mày, nhào tới hôn Tuấn Vi.

Tuấn Vi thời cứng họng, hơi nóng xông lên ót, xấu hổ đến hai gò má đỏ hồng.

"Da mặt dày, ai thèm yêu anh?!"

"Không phải là em? A, vậy là anh nhớ lộn, chắc là người khác... "

Bọn họ vừa ăn bữa cơm giáng sinh, vừa liếc mắt đưa tình, ở trong mùa đông rét lạnh lại trải qua một lễ Giáng Sinh ấm áp ngọt ngào.

Mặc dù cuộc sống ở chung không thuận lợi khoái trá như trong tưởng tượng lúc mới bắt đầu, nhưng hai người vẫn tin tưởng chỉ cần tiếp tục điều chỉnh, nhất định sẽ đạt được hạnh phúc.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Trước lễ mừng năm mới luôn có một sự tăng vọt trong lĩnh vực trùng tu phòng ốc, những khách hàng mua phòng ốc trước tết lúc này cũng vội vàng trang hoàng, dù là phòng cũ cũng muốn đổi mới một chút, để vào năm mới có một bầu không khí mới.

Thi Tuấn Vi làm việc trong phòng thiết kế, cuối năm số lượng dự án của công ty còn nhiều hơn bình thường, trên tay mỗi nhà thiết kế ít nhất cũng có từ hai dự án đang tiến hành trở lên, mà Thi Tuấn Vi cũng không ngoại lệ, ngoại trừ giờ làm việc bình thường, công việc làm không xong thì đành phải mang về nhà làm.

"Vi, tối nay em lại muốn thức đêm sao?"

Phùng Cương Diễm gần đây bị lơ đẹp đi vào phòng đọc sách, nhìn thấy Thi Tuấn Vi chuyên tâm ngồi trước máy tính làm việc, trong giọng nói hỏi thăm vừa đau lòng vừa hơi buồn bã.

"Đúng vậy, anh mệt thì đi ngủ trước đi, em còn phải làm việc, trước mười giờ sáng ngày mai em phải vào trung tâm thành phố." Cô khẽ ngước mắt nhìn anh một cái, rồi lập tức dời sự chú ý về máy vi tính, tiếp tục thiết kế.

Đây là một dự án thiết kế quan trọng, nên phải chuẩn bị số liệu đầy đủ hết mọi mặt, tránh cho về sau xảy ra vấn đề lại loạn cả lên.

"Đến bây giờ em còn chưa ngủ, sáng sớm lại muốn chạy vào trung tâm sao?" Anh lo lắng cao giọng, đi tới trước bàn gỗ, ngồi bên mép bàn.

"Hết cách rồi anh, gần đây quá bận rộn, công việc còn tồn đọng nhiều, những thứ này đã tới hạn chót rồi, ngày mai phải giao cho nghiệp chủ.*" Cô than nhẹ, mệt mỏi xoa xoa mi tâm, dựa vào thành ghế phía sau, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút.

(*Nghiệp chủ: người sở hữu sản nghiệp của xí nghiệp)

"Thật ra thì, em không cần làm khổ mình như vậy, anh đủ sức nuôi em mà." Anh kéo bàn tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt từ lòng bàn tay đến các ngón tay.

Trong ánh mắt sáng rực của anh, đầy sự thương yêu, tin tưởng, làm trái tim cô như thấm mật, đôi môi xinh đẹp đỏ mọng mỉm cười ngọt ngào.

"Mặc dù mệt, nhưng em rất có cảm giác thành tựu." Thi Tuấn Vi nghiêng đầu gối lên bắp đùi của Cương Diễm, bày ra một mặt nhõng nhẽo của con gái chỉ xuất hiện ở trước mặt người yêu."Huống chi, em không hy vọng trở thành loại người mọi chuyện đều lệ thuộc vào một nửa của mình."

"Anh biết, thế nhưng những lúc như thế này, anh lại thấy rất đau lòng." Anh cưng chìu vuốt đầu cô, trong lòng tràn ngập sự thương yêu.

Đa số đàn ông đều thích phụ nữ ôn nhu mảnh mai, nhưng Thi Tuấn Vi độc lập kiên cường lại càng có thể khiến lòng Cương Diễm thêm trìu mến, cô càng không nói, càng cứng rắn, anh càng yêu thương cô hơn, âm thầm hi vọng cô có thể lệ thuộc vào anh hơn một chút.

Ban đầu khi muốn mua căn phòng này, anh đã từng đề cập tới việc có thể tài trợ một phần ba khoảng tiền để đặt cọc, phòng sẽ đứng tên cô, số tiền còn lại trả góp từng kỳ sẽ do hai người chia đều mỗi kỳ, nhưng Tuấn Vi cho là quan hệ hai người chẳng qua chỉ là bạn trai bạn gái, như vậy anh sẽ thua thiệt rất lớn, mà cô chiếm loại tiện nghi này cũng sẽ không an tâm, cho nên cô kiên trì, lấy công bằng làm nguyên tắc, toàn bộ chia đều, hai người cùng nhau mua căn phòng này.

Người phụ nữ này, thật không biết phải hình dung cô như thế nào, rõ ràng là rất thông minh, tiện nghi đặt ở trước mắt lại không chiếm! Nhưng hết lần này tới lần khác lòng Cương Diễm lại nhộn nhạo với một Tuấn Vi tràn đầy ngạo khí, làm mọi việc đều nghiêm túc như vậy!

"Những lúc như thế này, anh ủng hộ em trên tinh thần là được rồi." Cô ngẩng đầu lên nhìn lên anh, tươi cười lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn như hoa.

Anh bưng lấy khuôn mặt đã sớm quen thuộc, nhưng mỗi lần nhìn vẫn làm anh càng thêm yêu thích kia, lẳng lặng nhìn một lát. Cô có một đôi mắt vừa sáng vừa tròn, lông mi dài mà vểnh lên, sống mũi hơi hếch, cặp môi nở nang hấp dẫn giống như đang dụ dỗ người đến hái, nhưng anh khí giữa hai lông mày lại khiến cho vẻ đẹp của cô không giống những người khác.

"Ai, hôm nay không được a!" Nhạy cảm nhìn thấy dưới con ngươi ảm đạm kia tựa hồ có đốm lửa nhỏ lấp lánh, cô lập tức đề phòng đánh đòn phủ đầu.

Tuấn Vi sẽ không nhận sai ý vị trong ánh mắt như vậy của Cương Diễm, bởi vì mỗi khi anh nhìn cô như vậy thì kết quả bình thường chính là bị ăn sạch sành sanh!

"Ai... " Anh nhụt chí giống như quả bóng da bẹp hạ vai xuống, kéo bước chân thất vọng đi ra ngoài.

"Này, anh giận đấy à?" Tuấn Vi trố mắt nhìn bóng lưng của anh biến mất ở ngoài cửa, kinh ngạc nói thầm, tiếp tục công việc còn chưa xong.

Cầu hoan lại bị từ chối, nhất định Cương Diễm cảm thấy rất mất hứng, nhưng mà không còn cách nào, thời gian có hạn, chính sự trọng yếu, chỉ hy vọng anh có thể thông cảm.

Tuấn Vi áy náy chuyện vừa rồi ước chừng được năm, sáu phút, thì không nghĩ tới người đàn ông mới vừa như đưa đám rời đi kia lại vòng trở lại, trong tay còn bưng một ly cà phê nóng bốc khói.

"Ừ, Latte nóng, để cho em nâng cao tinh thần." Anh nhẹ nhàng để ly cà phê xuống bàn, thể hiện tâm ý.

Không phải Cương Diễm giận dỗi rời đi, mà là đi giúp cô pha cà phê!

Nhìn người đàn ông cao lớn rắn rỏi, ngũ quan khắc sâu trước mắt, trong mắt Thi Tuấn Vi bắn ra hình trái tim tán loạn.

"Oh, sao anh lại hiểu em như vậy!" Cô chắp tay trước ngực tựa cằm, tươi cười nháy mắt than thở.

"Đó là chuyện đương nhiên." Anh nhíu nhíu mày, nhìn cô cảm động, anh cũng vui vẻ lây."Như vậy có phải là càng ngày càng yêu anh hay không?"

"Phải." Cô cười nũng nịu trả lời, thấy anh cúi xuống, cô mười phần ăn ý ngửa đầu hôn chụt một cái.

"Được rồi, anh không quấy rầy em nữa, cố gắng lên!" Lấy được một nụ hôn vẫn có còn hơn không, Phùng Cương Diễm hài lòng nhếch miệng, trả lại cho cô phòng làm việc an tĩnh.

Tâm tình tốt làm khóe miệng Thi Tuấn Vi không khỏi giương lên, cô cầm lý cà phê nong nóng lên, ủ ấm bàn tay mềm mại lạnh như băng, uống một hớp Latte, hơi nóng trượt vào cổ họng, sưởi ấm lồng ngực, cảm giác như cả người được tình yêu dịu dàng của Cương Diễm ôm lấy.

Càng ngày càng yêu... Đây là chuyện dĩ nhiên nha! Hôm nay yêu hơn hôm qua, ngày mai cũng sẽ yêu hơn hôm nay... Cô tin tưởng, tất cả va chạm, bao dung đều trở thành chất dinh dưỡng, để cho tình yêu của bọn họ càng lúc càng khỏe mạnh, nở rộ đến trạng thái xinh đẹp nhất.

Không biết là nhờ tác dụng tâm lý hay Latte, tinh thần cô tựa hồ lại khôi phục một chút, có ly cà phê nóng anh pha làm đồng hành, dù cô tiếp tục mở đèn chiến đấu suốt đêm cũng không cảm thấy tịch mịch nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.