Nhà Giả Kim (Câu Chuyện Một Giấc Mơ)

Chương 16




“Anh... Tại sao lại ở đây?”

Liếc thấy thấy người đàn ông ở phía xa, Cao Bảo Nhi kinh ngạc nói không nên lời, nghĩ là mình hoa mắt.

“Em có thể ở đây thì anh tại sao lại không thể.” Mạt Đề Á buồn bực nói.

“Đừng có đánh trống lãng, làm sao anh biết chỗ này?” Anh không thể nào thần thông quảng đại đến mức ngay cả nơi này mà cũng có thể biết.

“Lòng của anh dẫn anh đến.” Anh cố ý nháy mắt mấy cái, thuận tiện lấy mấy cây nhang trong tay cô.

Cao Bảo Nhi rất muốn hét lớn một tiếng, nhưng lý trí lại không cho phép: “Anh không thể nghiêm túc một lần được sao?”

“Nhưng là thời điểm anh nói chuyện nghiêm túc em lại không muốn nghe.” Giọng nói của anh nghe rất uất ức, giống như người làm sai không phải là anh, tất cả đều là do người nào đó.

Mà cái người nào đó quả thực không nói được gì, không biết nên dùng cách gỉ để đuổi ôn thần này đi

Ở thư viện, anh bất thình lình xuất hiện ngồi ở chỗ ngồi kế bên cô, ghi lời nói vào giấy đưa cho cô, trong thư viện có quy định không được phép ồn ào nên anh chỉ dám dùng giấy viết để nói chuyện. Thói quen im lặng xem sách của cô đã bị anh phá vỡ.

Tiệm cà phê quyên góp một ngàn cái bán ngọt cho hội từ thiện, cô ở ngay tại hội làm bánh, làm ra được rất nhiều bánh cho các gia đình nghèo khổ.

Kết quả anh cũng xuất hiện ở đó, mua tất cả bánh cô làm để gửi cho các bạn nhỏ, cũng lấy thân phận là bạn trai của cô quyên góp một số tiền cho hội.

Mọi việc cứ trùng hợp như thế, cô hoài nghi là anh cài cơ sở ngầm quanh cô, đem mọi hành động của cô nói cho anh biết, nên anh mới có thể xuất hiện kịp thời còn chuẩn bị trước rất kỹ làm cô không có lý do gì để đuổi anh.

Nhưng có thể sao? Cô vẫn chưa nói cho ai biết là cô sẽ đến đây, anh làm sao biết được điều này?

Cao Bảo Nhi nghĩ tới nghĩ lui nhưng chưa từng nghĩ tới là Trầm Thiếu Hiên bán đứng cô. Lúc cô và mẹ cậu đứng ngoài cửa nói chuyện phiếm đã nói tới chuyện hôm nay là ngày giỗ của ba cô.

“Cẩn thận một chút, Bảo nhi, cỏ dại ở đây rất cao sẽ vướng chân em.” Mạt Đề Á lên tiếng nhắc nhở, bàn tay to lớn vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô.

“Tôi có thể tự đi, không cần anh đỡ.” Cô cũng không phải là học sinh tiểu học mà cần có người dắt.

Con đường này cô đã đi rất nhiều lần, còn quen thuộc hơn anh.

Mạt Đề Á mỉm cười nắm chặt lấy tay cô không buông: “Để anh chăm sóc em không tốt sao? Em bướng bỉnh như thế, bác trai nhìn thấy sẽ đau lòng.”

Cao Bảo Nhi vốn muốn rút tay về nhưng về nghe thấy ba mình thì giọng nói liền mềm nhũn: “Anh suốt ngày quấn lấy tôi, không cần phải làm việc sao?”

“Em quan tâm anh sao?” Tâm tình của Mạt Đề Á trở nên rất tốt, khóe môi không kìm được giương lên.

“Tôi là sợ anh đói chết, người khác hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh cũng không ít, mắc công đến lúc đó tôi lại đến nhận xác anh.” Giọng điệu của cô không được tự nhiên, cô không thừa nhận là mình đã có thói quen nghe anh lải nhải.

Lúc ba chết, người gây tại nạn bồi thường không ít tiền, nhưng là bà con thân thích ham tiền nói là không nên làm tang lễ lớn quá nên chỉ hỏa tảng qua loa, ngay cả bia mộ cũng không khắc, ý đồ muốn lấy được nhiều tiền hơn.

Kỳ thật Cao gia làm gì có bà con thân thích nào, tất cả đều là ông chú bà thím ít khi qua lại, bọn họ vừa nghe chuyện người gây tại nạn là nhà giàu mang tiền đến bồi thường thì liền xuất hiện đòi chia phần.

Thật may là cô có một người bác là quan tòa đã về hưu đứng ra nói chuyện giúp cô nên không ai dám hó hé. Toàn bộ tiền bồi thường đều do cô quản lý.

Chỉ là não của cô bị tổn thương nặng nên đợi đến khi cô có thể ra viện thì tang lễ của ba cô cũng đã xong. Vì không muốn làm tổn hại đến ba nên cô cũng không đào mộ lên mà chỉ tu sửa xung quanh, khắc bia mộ.

Vì đây là nghĩa trang công cộng lại không có người quản lý nên cỏ dại mọc xung quanh rất nhiều.

Mỗi năm cô đều đến đây một lần, con đường này đã trở nên rất quen thuộc nhưng cô vẫn bị cỏ dại vướng vào chân thiếu chút nữa là té ngã, nhưng người bên cạnh vẫn một mực che chở cô, nắm chặt lấy tay cô chưa từng buông ra.

“Ha ha... Em thật là không thành thật. Cứ là chính mình là được rồi.” Ánh mắt anh nhìn cô một cách dịu dàng: “Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em, tin tưởng anh.”

Lòng của cô có chút rung động: “Đi nhanh đi! Ba tôi còn đang chờ tôi.”

“Em thật nhát gan.” Mạt Đề Á cưng chiều giễu cợt.

“Không được nói tôi nhát gan, tôi không thích.” Anh không hề biết cô đã từng trải qua chuyện gì.

Thấy cô lộ ra vẻ mặt khồ sở lại cố gắng nén xuống không muốn để người khác biết được tâm sự của mình, anh lại nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô: “Anh thiết kế trò chơi điện tử nên chỉ cần một cái laptop ở đâu anh cũng có thể làm việc được.”

“Cho nên anh mới có thể rảnh rỗi như vậy, quấy rầy tôi cả ngày.” Khó trách ngày nào anh cũng tới tìm cô.

Anh làm sao mà rãnh rỗi được? Ban ngày không làm việc đàng hoàng nên đến ban đêm anh thường chong đèn thâu đêm làm trò chơi: “Công việc của anh kiếm được rất nhiều tiền nên em hãy gã cho anh đi, không cần lo lắng về cuộc sống nữa.”

Cao Bảo Nhi làm bộ như không nghe thấy lời cầu hôn của anh: “Mộ của ba tôi ở bên kia, tôi qua đó trước.”

Cô nhanh chóng tránh khỏi bàn tay của anh, bước nhanh về phía ngôi mộ bị cỏ dại bao phủ.

Mạt Đề Á mất mát nhìn năm ngón tay trống trớn của mình, âm thầm cười khổ. Cô thoát khỏi anh thật nhanh.

Gió lạnh từ từ thổi tới, mặt trời cũng đã lên cao, Cao Bảo Nhi đi gần đến ngôi mộ, không khí lãnh đột nhiên tản ra xung quanh.

Đứng trước mộ của ba, Cao Bảo Nhi mang đồ cúng ra, sau đó là nhang, đèn, thuốc lá.

Mấy lần trước thì cô còn nói chuyện rất lâu với ba nhưng lần này còn có người khác nên cô cũng nói ít vài câu, một số việc giấu nhẹm ở trong lòng không cho anh biết.

Cô không hề mong đợi vào tình yêu cũng không hy vọng ở hôn nhân nhưng đối mặt với người đàn ông ngoan cố này lòng cô cũng có chút thay đổi.

Chĩ một câu “Để anh chăm sóc em” đã khiến cô cảm động nhưng không ai có thể cam đoan là cả đời này cũng sẽ được như vậy, ba cô chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Từ đầu đã không có còn hơn là ôm ấp hy vọng để rồi mất đi, ít nhất sẽ không phải nếm trải qua cái cảm giác đau xé tâm can kia.

“Này này, anh giành lấy nhang của tôi làm gì?” Cô đang tính cầm mấy cây nhang lên váo thì đột nhiên có một bàn tay hiện ra đoạt lấy.

“Cúng ba chồng.” Là con cháu đương nhiên phải bày tỏ chút thành ý.

“Ba chồng cái gì? Tại sao anh lúc nào cũng muốn làm gì thì làm? Không bao giờ biết nhìn tình hình, đừng có ở đó mà nói bậy bạ.” Cô nhanh chóng đoạt lại mấy cây nhang, không cho anh nói bậy trước ba cô.

Mạt Đề Á giơ cao mấy cây nhang lên, tay còn lại thì đỡ lấy bả vai gầy yếu của cô: “Bảo nhi, em không còn là con nít, đừng có ở trước mặt ba mà làm hành động trẻ con thế này.”

“Tôi... Rõ ràng là anh bắt nạt tôi... ” Cao Bảo Nhi nhỏ giọng nói, vẻ mặt uất ức.

Chấp nhận tình cảm của một người không có khó khăn như vậy, em chỉ cần mở lòng mình ra thì sẽ có nhiều người thân hơn, đây chính là duyên phận.” Giọng điệu của anh nhẹ nhàng từ từ thấm sâu vào trong lòng cô.

“Duyên phận là hư ảo, không thể nào nắm lấy.” Không thể nắm giữ trong tay thì đều là giả .

Anh biết cô đang kháng cự nên cũng không cố ep mà từ từ chờ cô phá kén ra ngoài.

“Nếu không thử làm sao biết thật giả, sao em không thử bước từng bước?”

“Bước từng bước... ” Cao Bảo Nhi thấp giọng lập lại.

Trời trong xanh, không có một áng mây đen, cô nhìn lên trời, tìm đáp án.

Đột nhiên, người đàn ông đứng kế bên quỳ xuống, giơ ba cây nhang lên, phong thái vô cùng hiên ngang giống như không có chuyện gì có thể quật ngã được anh.

“Bác Cao, bác còn nhớ con không? Con là Mạt Đề Á ở sát vách nhà bác trước kia, mười lăm năm trước con đã đồng ý sẽ lấy Bảo Nhi làm vợ, hôm nay con đúng hẹn đến đây, bác ở dưới suối vàng có linh thiêng thì nhớ phù hộ cho chúng con.”

“Anh mau đứng lên, không được nói bậy...” Cao Bảo Nhi vội vàng kéo Mạt Đề Á lên.

Nhưng anh vẫn không nhúc nhích, vẫn quỳ dưới đất không đứng lên.

“Con dùng thân phận con rễ lạy ba 3 lạy.” Anh thật sự dập đầu lạy ba cái liên tiếp, thận trọng lại cung kính nói: “Bây giờ con bảo đảm với ba sẽ chăm sóc Bảo Nhi thật tốt, không cãi nhau với cô ấy, những điều ba không kịp làm cho cô ấy, con sẽ làm thay. Con sẽ yêu thương cô ấy luôn cả phần của ba.”

“Anh... Anh tại sao lại làm vậy? Tôi không tin... ” Cao Bảo Nhi hơi kích động quay đầu đi, không muốn anh nhìn thấy nước mắt trên khóe mắt mình.

Anh chân thành nắm tay cô, hai người cùng nhau cắm nhang vào trong lư hương: “Cho nên anh mới lấy hành động để làm em tin tưởng vào anh, giải tỏa khúc mắc trong lòng.”

“Anh cái gì cũng không biết, tôi... ” Cô không thể nói cô rất sợ hãi hôn nhân.

Mạt Đề Á nâng cằm Cao Bảo Nhi lên, hơi thở ấm áp làm cô phát run: “Anh không biết cái gì, em có thể nói cho anh biết.”

Anh chính là một cái thùng rác lớn có thể cho trút bầu tâm sự.

“Anh... ” Một làn hơi nóng bao phủ toàn thân cô.

Cao Bảo Nhi mất bình tĩnh, kinh hoảng lùi mấy bước về phía sau.

Cô muốn kéo dài khoảng cách của hai người, không muốn gần gũi với anh quá. Sống một mình không phải là tốt lắm sao, không cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần chăm lo cho bản thân mình, không cần vì ai mà lo lắng...

Trong lúc bối rối, cô vô tình đá phải mấy cái chai của người nào đó để lại, mấy chất lỏng ở bên trong văng tung tóe lên hình của ba cô trên bia.

Cô luống cuống như một đứa trẻ làm sai.

Bỗng nhiên, một trận cười truyền đến: “Bảo bối, em có muốn ghi danh thi bóng đá không? Chân của em thực là tốt đó nha.”

“Mạc, Đề, Á…” Anh cười thực chói mắt.

“Ít ra thì gia đình chúng ta sẽ càng nổi tiếng đó, Bảo Nhi bảo bối.” Anh lại tiếp tục giễu cợt cô.

“Anh quả thực là âm hồn bất tán.” Cứ dính lấy cô như hình với bóng, muốn thoát cũng không được.

Cao Bảo Nhi không phát hiện Mạt Đề Á đang nở một nụ cười sủng nịnh, anh quậy phá như vậy làm cô quên đi cảm giác không được tự nhiên mà chuyên tâm vào việc đấu võ mồm với anh.

Cô là được cưng chiều nhưng bóng ma trong lòng quá lớn. Cô không tin anh thật lòng yêu cô mà chỉ là đùa giỡn trong lúc nhàm chán.

“Bảo bối, em quên ở đây là nghĩa địa sao? Cẩn thận đó nếu không bọn họ thật sự sẽ âm hồn bất tán bám theo em đó.” Mạt Đề Á ở trong lòng thầm khấn vái: các vị tổ tiên, xin các ngài đừng trách móc cái miệng của con, con chỉ là nói bậy thôi.

“... Tay anh để ở đâu đó hả?” Quỷ thực đáng sợ, nhưng người càng ghê tởm hơn. Cao Bảo Nhi mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm anh.

Tay Mạt Đề Á thoải mái vòng qua eo cô, ôm chặt cô vào lòng cũng lợi dụng thân hình cao lớn của mình mà che nắng cho cô.

“Anh chính là đang bảo vệ em khỏi những ma quỷ kia, anh là đàn ông, có nhiều dương khí.” Mạt Đề dõng dạc nói, đem hành vi hạ lưu của mình hợp lý hoá.

Mặt của Cao Bảo Nhi nhanh chóng hồng lên: “Anh mau buông tay, tôi còn muốn nhổ cỏ cho ba tôi.”

Đối mặt với kẻ đại vô sỉ, cô chỉ chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.

“Ngồi xuống, ngồi xuống, những công việc này cứ để đàn ông lo, phụ nữ như em thì chỉ cần ngồi dưới bóng cây hóng mát là được.” Người đàn ông này chính là đang cướp công việc của cô.

Kéo tay áo lên, lần đầu tiên trong đời người đàn ông đẹp trai này biết thế nào là nhổ cỏ, anh nhanh chóng nhổ cỏ tận gốc những cây cao đến đầu gối tiếp theo là những loại cây xung quanh, động tác chưa bao giờ dừng lại.

Ngày hè nắng chói chang, mặt trời cũng lên cao, thân hình cường tráng của Mạt Đề Á đã thấm ướt mồ hôi làm lộ ra cơ thể quyến rũ săn chắc.

Người đàn ông này thật sự chói mắt cho dù Cao Bảo Nhi không muốn động tâm nhưng cũng phải há hốc miệng, giằng co nội tâm không được nhìn về phía đó, miệng đắng lưỡi khô nuốt nước bọt.

Anh là một người đàn ông quyến rũ, lần đầu tiên cô đánh giá về anh như thế.

“Mặt phơi nắng đỏ hết rồi, em mau uống nước vào để khỏi bị cảm nắng .”

Một chai nước khoáng được đưa đến trước mặt, cô không nghĩ nhiều lên đưa lên miệng uống. Bởi vì cô cảm thấy mình bệnh thật rồi, nếu không tại sao cô lại thấy anh ngon miệng, muốn đè anh xuống ăn sạch.

Loại ý nghĩ này thật đáng sợ, người luôn luôn điềm tĩnh như cô tại sao lại có cái suy nghĩ này. Chỉ cần nhìn thấy giọt mồ hôi từ gáy anh chảy xuống cổ tiến vào áo sơ mi ẩm ướt, thân thể cô dường như nóng lên, rất muốn thè lưỡi liếm đi giọt mồ hôi ấy.

Vừa nghĩ tới đây, Cao Bảo Nhi lại mở chai nước suối ra uống ừng ực như muốn dập tắt ngọn lửa trong người.

Đợi chút, tại sao cô lại khát như vậy? Chai nước này...

“Anh uống chai nước của tôi sao?” Cô la to.

Mạt Đề Á vẻ mặt làm như không có chuyện gì nhún nhún vai: “Cái này gọi là hôn gián tiếp, bảo bối, nụ hôn của anh thật là ngọt đó chứ!”

“Anh... Anh... ” Phản ứng tiếp theo của cô chính là ném chai nước vào người anh, xoay người chạy mất.

“Đợi anh với! Bảo bối, em lại quên làm một chuyện.” Mạt Đề Á cao giọng nói.

Phủi tay mấy cái, Mạt Đề Á cúi đầu trước bác Cao, trong miệng lầm bầm câu gì đó, một cơn gió thổi qua, thôi tung vàng mã đã đốt dưới chân anh.

“Đúng rồi, anh có cái này muốn đưa cho em.”

“Giữ lại đi, tôi không cần.”

Tiếng cười trầm thấp vang lên: “Anh chỉ nói là đưa cho em chứ có nói là cho em đâu.”

“Anh đang làm cái quỷ gì thế, đừng kéo... Tôi không muốn lên xe của anh…” Anh ta là một khối u ác tính, phải cách càng xa càng tốt.

Bái tế ba xong, hai người rời khỏi nghĩa trang, cô đi trước anh theo sau, cô đứng lại anh cũng dừng chân. Cứ như thế khoảng cách của hai người càng ngày càng gần.

Xe buýt đến rồi lại đi, hai người vẫn giằng co không dứt, không nhượng bộ, mắt to trừng mắt nhỏ.

Bỗng dưng, có một tiếng động truyền tới.

“Đây là cái gì?” Nghe qua hình như là... Không, không có khả năng! Cô nhất định nghe lầm .

Mạt Đề Á ôm cô vào ngực, vui vẻ nói: “Sao em không thử nhìn đi?”

“Anh sẽ không chuẩn bị đồ chơi của con nít để lừa tôi lên xe đó chứ.” Cao Bảo Nhi cẩn thận nói.

Có đôi khi thủ đoạn của anh rất dở, cứ như trò đùa của một đứa trẻ.

“No No No, anh là chính nhân quân tử. Tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi trẻ con đó.” Mạt Đề Á khẳng định.

Cao Bảo Nhi không hề tin tưởng lời anh nói nhưng âm thanh đó cứ như đang mời gọi cô.

Giống như lời Trầm Thiếu Hiên nói, cô rất mềm lòng .

“Đây là... Cái gì?” Cô kinh ngạc mở to mắt ra nhìn.

“Sờ nó xem, nó sẽ không cắn em.” Mạt Đề Á mở lồng sắt ra, anh giựt giây, một khối tròn tròn lăn ra ngoài.

“Nó thật nhỏ... ” Cô vươn tay ra giữa không trung, có chút khiếp sợ không dám chạm vào nó.

“Nó vừa cai sữa, mới sinh chưa đến ba tháng, anh cảm thấy nó tròn tròn nho nhỏ rất đáng yêu nên mua thử.” Anh lấy tay cô vuốt ve đầu cún con, màu lông đen trắng xen lẫn vào nhau, sờ vào vô cùng mềm mại.

Thực ra thì Mạt Đề Á không hề thích tắm rửa và cho cún con ăn nhưng vì cô ấy thích nên anh đành phải tự mình tắm rửa cho nó ăn.

“Anh có biết bây giờ nó vẫn còn nhỏ nhưng sau này lớn lên sẽ rất to lớn không.” Cao Bảo Nhi thích thú vuốt ve cún con không ngớt.

“Thật không? Vậy thì thật là phiền.” Mạt Đề Á giả bộ buồn rầu, rất khó xử “Vậy chúng ta đem nó trả lại đi, mắc công rước thêm phiền phức hơn nữa sức ăn của nó thật kinh người.”

Anh nghĩ muốn tống khứ cún con đi làm Cao Bảo Nhi rất tức giận.

“Không được.”

“Không được?” Anh thiếu chút nữa là cười ra tiếng, bởi vì bộ dạng tức giận của cô rất đáng yêu.

Chiêu này của anh chính là lấy lùi làm tiến.

“Anh không thể mua nó rồi lại vứt bỏ nó, nó sẽ bị tổn thương.” Nó còn nhỏ như vậy, cần phải có người chăm sóc cẩn thận. Mạt Đề Á bật cười: “Bảo bối, chỉ là một con cún con thì làm gì có cảm giác, hơn nữa nó mới theo anh không đến 1 ngày.”

“Chó có linh tính, nó biết ai là chủ nhân của nó.” Cao Bảo Nhi nhìn cặp mắt nhỏ ngây ngốc của cún con, trái tim cô nhanh chóng tan chảy.

“Bằng không tìm một người nhận nuôi nó, chó vối hay quên, chỉ cần cho nó ăn nó liền nhận người đó là chủ nhân.”

Anh vẫn nhất quyết muốn tiễn cún con đi, anh cảm thấy nuôi cún quả là một công việc khó khăn.

“Tại sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, ánh mắt vô tội của nó không làm động lòng anh sao?” Gặp được thú cưng mà mình yêu thích, Cao Bảo Nhi liền lộ ra bản chất hiền lành của mình.

Chó chính là chó, làm gì có ánh mắt vô tội. Mạt Đề Á cười như không cười: “Em không cần nó thì anh sẽ đưa nó cho bạn anh.”

“Ai nói tôi không cần nó... Tôi là nói, nó thật đáng thương, anh không cần cho người ta nhanh vậy, cứ nuôi một thời gian xem sao, lúc đó anh có thể bồi dưỡng tình cảm với nó.” Cao Bảo Nhi che giấu tình cảm của mình.

Cô thích nhất là loại cún này. Nó sẽ không quấy rầy bạn, còn có thể cứu người, ánh mắt vô tội của nó cũng làm bạn động lòng.

Lúc trước mẹ cô sợ chó nên không cho cô nuôi. Sau này lớn lên hoàn cảnh lại không cho phép cho nên cô đành bỏ ước mơ vui đùa chạy nhảy trên thảm cỏ với cún con.

“Chúng ta mỗi ngày đều gặp mặt, tại sao lại không thể bồi dưỡng tình cảm?” Mạt Đề Á dùng chính lời nói của cô phản lại cô.

Cao Bảo Nhi vừa nghe anh nói vậy thì mặt liền đỏ lên: “Người cùng chó không giống nhau, sao anh có thể gộp chung được.”

“Người còn có linh tính hơn cả chó, cho dù em đối xử tệ với anh, anh cũng sẽ không quay lại cắn em.” Mạt Đề Á làm như không có chuyện gì lấy cún con trong lòng cô ra bỏ vào lồng sắt.

Anh thấy rõ sự chống cự trong mắt cô. Tom cô đập mạnh và loạn nhịp, trên mặt thoáng qua một tia không cam lòng.

Nhưng anh chính là cố ý làm vậy, anh muốn cô mạnh dạn tranh đoạt cún con về.

“Anh... À... Nuôi nó đi, buổi sáng tôi sẽ chăm sóc nó, buổi tối sẽ trả lại cho anh.” Cao Bảo Nhi nghĩ ra được một biện pháp rất hoàn mỹ.

“Nghe có vẻ hay.” Biểu tình của anh giống như có chút da động.

“Có người thay anh chăm sóc nó đương nhiên là phải hay rồi.” Ngươi đừng có được nấc làm tới. Cao Bảo Nhi lạnh lùng trừng Mạt Đề Á, cảnh cáo anh đừng có đi quá xa giới hạn.

Nếu anh có thể nắm rõ mọi hành động của cô thì khẳng định sở thích của cô anh cũng nắm trong lòng bàn tay.

Mà cô lại không thích người có thể nhìn thấu mình, cô có cảm giác mình không hề có chút riêng tư nào. Mạt Đề Á sờ sờ mũi nói: “Được rồi, anh chở em đi chơi hai vòng sẵn tiện bàn về chuyện cún con của chúng ta.”

“Cái gì cún con của chúng ta, đó là cún của anh.” Giọng điệu của cô có chút nhỏ nhẹ, anh dám lấy mồi câu dụ cô sao.

Mạt Đề Á nghe vậy cười to “Thời tiết nóng nực, chúng ta đi ăn đá bào đi.”

“Ăn đá bào?” Cao Bảo Nhi cảnh giác nheo mắt lại, trong lòng hoảng sợ không phải là...

Ra khỏi nghĩa địa, xe chạy như bay, cánh rừng hai bên đường cứ lướt qua vùn vụt.

Xe chạy càng nhanh càng đè bẹp nhiều lá cây.

Một khu rừng trúc xuất hiện trước mắt, những tán cây lay động trong gió.

“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Đây không phải đường về thành phố.

“Đi ăn đá bào!” Hàng chan mày của anh nhướn cao lên, tâm tình rất là vui vẻ.

Cao Bảo Nhi không nhịn được chế nhạo: “Ở bơi khỉ ho cò gáy này làm gì có đá bào ăn.”

Nhìn con đường phía trước thật trống trải, hai bên đường cũng không có hàng quán nào, chỉ toàn núi và núi. Bốn phía được bao phủ bởi ánh nắng mặt trời ấm áp.

“Ngoại ô mới thú vị! Bảo bối, đây là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, em phải kiên nhẫn.” Mạt Đề Á nhẹ nhàng nói.

Tâm tình của anh bây giờ lâng lâng cứ như người say thuốc, trên khóe môi là nụ cười không ngừng mở rộng.

Trái lại với thái độ dương dương tự đắc của anh, Cao Bảo Nhi không thèm nói chuyện, hai tay nắm chặt, mặt lạnh băng nhìn con đường phía trước.

Nếu không phải luyến tiếc cún con ở phía sau, cô đã ra khỏi xe bắt xe khác về thành phố.

“Đến vườn xoài rồi.”

“Vườn xoài?” Một cửa hàng thật nhỏ.

“Anh lên mạng tìm rất lâu mới tìm được một cửa hàng chuyên cung cấp các món ăn làm từ xoài còn có nước uống và đá bào còn có kem nữa.” Mạt Đề Á hưng phấn kể công.

“Có kem xoài tươi và kem xoài sao?” Hai mắt Cao Bảo Nhi tỏa sáng, cô rất muốn ăn nhưng lại để ý đến hình tượng.

Mạt Đề Á cũng không nói nhiều, anh nắm tay cô bước vào nhà hàng để cho cô tự mình trải nghiệm các món ăn.

Điều làm người ta kinh ngạc đó là ông bà chủ là một đôi vợ chồng đứng tuổi. Trong đó có một người Nhật Bản nói tiếng Trung không được lưu loát.

Nhưng mà thái độ phục vụ của họ rất thân thiện thậm chí còn ngồi nói chuyện phiếm với khách.

Gặp được người có cùng sở thích, Cao Bảo Nhi vốn có chút không thích liền mở miệng bàn chuyện làm ăn. Còn vô cùng hưởng thụ ly kem ngon lành.

Một lát sau, mấy chiếc xe hơi thay nhau nối đuôi đậu đầy trước cửa tiệm. Người vào mỗi lúc một đông, tiếng cười nói vui vẻ vang lên không ngớt.

Vườn xoài này đặc biệt hấp dẫn những người lớn tuổi, cho dù có xa đến đâu họ cũng không ngại mà vẫn thường xuyên đến tiệm.

“Thực cảm động! Em đã ăn ba ly kem rồi đó.” Ly kem trong suốt ngon miệng, còn có trái vải và sô cô la được rải lên trên mặt. Vài miếng bánh quy xốp giòn ăn kèm còn có mật ong sáng bóng. Thật là làm người ta chảy nước miếng.

“Bây giờ đừng có nói chuyện với tôi.” Cô còn đang bận ăn kem, không có rảnh nói chuyện với anh.

Khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười sủng nịnh, anh lấy ngón trỏ dịu dàng lau đi vết bẩn trên khóe miệng cô, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc.

Anh nhử tưởng rằng mình nhìn thấy hình ảnh cô đang xỏa tóc, ngồi đó cười với anh. Hình ảnh thật động lòng người.

Mạt Đề Á rất vui mừng khi có thể nhìn thấy bộ dạng con nít của cô.

Đột nhiên, tiếng chuông của điện thoại di đông vang lên không ngừng, giọng nói quen thuộc vang lên làm anh biến sắc.

“Cái gì, em gái của cậu xảy ra chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.